Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 12 - Chương 122


2 năm

trướctiếp

Đã bắt được hung thủ, nhưng so với những người khác, hung thủ này không hề gặp may, còn có vẻ thảm hại hơn, tướng mạo của hắn căn bản không thể đi ra ngoài gặp người.

Miêu Tiêu Bắc bọn họ hỏi cặn kẽ lai lịch của hắn.

Có người nói người này trước đây vô cùng anh tuấn. Bạn thân của hắn bởi vì khuôn mặt xấu xí bị người ta chê nhạo, bởi vậy hắn mới nuôi chí làm bác sĩ thẩm mỹ, muốn thay khuôn mặt cho nhiều người.

Nhưng chuyện phẫu thuật thẫm mỹ, có thể thành công, cũng có thể thất bại, mà đại đa số đều chờ mong rất cao, đều mong muốn sau khi phẫu thuật, mình có thể đẹp như tiên trên trời. Vì vậy chờ mong càng nhiều thất vọng càng lớn, bác sĩ trẻ tuổi, mỗi ngày đều cố gắng sống trong sự oán giận và thất vọng của người ngoài, áp lực vô cùng lớn.

Rốt cuộc, sau một lần phẫu thuật, một bệnh nhân không hài lòng, đồng thời khăng khăng kỹ thuật của bác sĩ không giỏi, hủy hoại dung nhan của mình! Đòi hắn bồi thường với giá trên trời.

Vị bác sĩ không chịu đựng được áp lực, nhảy sông tự tử. Sau khi chết, hắn nghe thấy có người gọi hắn, một giây đó, có một ác ma xuất hiện trước mặt hắn.

Ác ma rất đẹp, ở trong nước còn tỏa ra hào quang.

Bác sĩ rất hâm mộ, ác ma nói với hắn, con người phần lớn đều như vậy, luôn luôn vọng tưởng những thứ không thực tế, còn có lòng tham không đáy. Làm một con người, ngươi rất khó thỏa mãn những người khác… Trừ khi ngươi có ma lực của mình.

Vì vậy, ác ma làm giao dịch với hắn, dùng dung mạo của bác sĩ trẻ tuổi đổi lấy năng lực ngày hôm nay. Vì vậy bác sĩ bắt đầu điên cuồng hành động… Nếu nói trước đây, hắn giúp con người trở nên xinh đẹp là xuất phát từ lòng yêu thương, thì bây giờ, hắn hoàn toàn là vì sự căm thù, bỡn cợt muốn thay đổi con người.

Cũng chính vì hành vi điên cuồng này của hắn, đã liên tiếp gây ra án mạng.

Vấn đề trước mắt mọi người thấy rất nghiêm trọng, tuy rằng nữ sinh sống lại, nhưng khuôn mặt của cô vẫn là mặt âm dương, nửa đẹp nửa xấu.

“Chỉ khi nào gọi được ác ma đã giao dịch với hắn, thì mới có thể giải trừ được thần chú.” Lam Minh chỉ vào ông chủ quán bar với Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, tới chỗ hắn, có thể tìm được ác ma, bắt tên đó ra là được!”

Miêu Tiêu Bắc thật sự đã thấy ma pháp này trong vũ dạ tập, chỉ cần người từng có giao dịch với ác ma, nhất định sẽ để lại ấn ký trên thân thể, loại này giống như sợi dây giữ con diều vậy, chỉ cần nắm một đầu là có thể điều khiển kẻ giao dịch ở đầu bên kia.

Khắc chế cảm giác không thích ứng bước tới chỗ người nọ, Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Anh có muốn lấy lại gương mặt không?”

Người kia ngẩng mặt lên nhìn Miêu Tiêu Bắc…Tuy rằng không nhìn ra hắn có biểu tình gì, nhưng sự chờ đợi trong ánh mắt lại thấy rất rõ ràng.

Miêu Tiêu Bắc thở dài, tội tình gì phải làm khổ bản thân như thế… Thật không biết hắn là bất hạnh hay hoang đường, cho dù điểm bắt đầu là tốt, nhưng kết cục lại không làm người ta chấp nhận được.

“Trên người anh chỗ nào có ấn ký?” Miêu Tiêu Bắc hỏi hắn.

Hắn giơ tay ra, chỉ thấy trên tay hắn có chữ “Mỹ”.

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, mọi người cũng hiểu ra, thì ra là dấu này! Thảo này lúc Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy, lại lầm tưởng với nhân viên trong salon! Hôm nay nhìn lại, Miêu Tiêu Bắc phát hiện nó hơi khác, chữ này so với cảnh thấy trong mơ giống nhau như đúc, so với chữ trên tay của nhân viên của salon, kiểu chữ có hơi khác, cái này thoạt nhìn cổ xưa hơn cũng có chút tà khí.

Nhắm mắt lại, Miêu Tiêu Bắc vươn tay chạm vào chữ “Mỹ”, chăm chú tưởng tượng — Đi ra ngoài! Ra ngoài… túm lấy đầu sỏ!

Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ vài lần, bỗng nhiên nhìn thấy trong không trung tối đen có xuất hiện một sợi dây… Hắn lập tức níu lấy, cố sức kéo về.

Sau đó chợt nghe một tiếng “Két” vang lên, giống như kim loại va chạm, sợi dây cũng bắt đầu căng ra, kéo có chút không nhúc nhích.

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, Lam Minh ở phía sau, nắm lấy cánh tay hắn, giúp hắn kéo.

Đồng thời nghe một tiếng “Rầm” thật lớn vang lên.

Mở mắt ra, Miêu Tiêu Bắc liền thấy dưới chân có vật gì đó nằm.

Tại sao nói là vật mà không phải người, bởi vì hắn thấy nó sền sệt, như cục đá, lại như dạng hồ dán bị hư, không còn hình người.

Chỉ thấy vật kia chậm rãi ngưng tụ, bước đầu có thể thấy đầu và tứ chi… Rồi từ từ thay đổi từng chút, biến thành con người. Người nọ chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu kinh hãi nhìn mọi người trước mặt, có vẻ rất giật mình.

“À…” Bạch Lâu nhận ra, “Thì ra hà yêu.”

Hà yêu chậm rãi biến sắc, từ từ biến về hình dáng con người, một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn. Hắn mờ mịt nhìn mọi người, “Các người… các người là ai? Có chuyện gì?”

“Đừng kích động.” Khiết Liêu nhìn hắn, chỉ vào người đàn ông người chồm hổm trong góc, “Giải trừ thần chú và khế ước của của hắn, để hắn khôi phục hình dáng ban đầu.”

Hà yêu nhìn chằm chằm chủ quán bar, vỗ đầu, hình như là nhớ ra. Hắn cũng không dám chống lại Lam Minh bọn họ, đưa tay sờ lên ấn ký trên cánh tay mình, dùng móng tay nhẹ nhàng rạch da… Có dòng máu màu xanh chảy ra, ấn ký bị phá hủy. Sau đó, hắn nhẹ nhàng vỗ tay một cái về phía ông chủ quán bar.

“A…”

Chủ quán bar ôm mặt la lớn, mọi người nhìn hắn, chỉ thấy gương mặt đã bắt đầu phồng ra, không còn dẹt nữa. Chờ hắn xoay đầu trở lại nhìn mọi người…

Gương mặt đã khôi phục lại hình người, quả nhiên rất anh tuấn.



Chỉ là…

Hắn vừa khôi phục nguyên dạng, liền chạy tới trước gương, mừng như điên cười haha… Sau đó ngã quỵ, đi đời.

“Sao lại như vậy?”

Miêu Tiêu Bắc kinh hãi, “Tại sao?”

“Rất bình thường!” Hà yêu nói, “Đã nói rồi, hắn nhảy sông tự tử, lúc tôi trao đổi với hắn, hắn đã chết rồi! Khi khế ước được giải trừ, thần chú biến mất, hắn cũng chết.”

Mọi người nhíu mày… Cái này cũng xem là một loại báo ứng đi?!

Nhìn lại nữ sinh, cô cũng khôi phục lại nguyên dạng, chỉ là trên mặt còn chút phấn, cô lấy tay xoa xoa, bước tới trước gương soi, thở phào nhẹ nhõm. Có thể bởi vì thần kinh căng thẳng quá độ, giờ phút này vừa buông lỏng, liền hôn mê bất tỉnh.



“Nếu đã giải quyết xong rồi, tôi đi đây.” Hà yêu xoay người muốn đi.

“Chậm đã.” Khiết Liêu cản lại, “Cứ đi vậy hả? Ngươi nghĩ cũng dễ dàng quá rồi, ngươi hại chết không ít người, chẳng lẽ không tính?”

“A!” Hà yêu lập tức lắc đầu, tỏ vẻ vô tội, “Câu này là sai rồi Lang vương! Tôi cho người khác ma lực, họ dùng thế nào là chuyện của họ, giống như tôi đi mài dao, còn người ta thì xài nó vậy… Kêu tôi chịu trách nhiệm, cái này có chút quá đáng rồi đó?!”

Khiết Liêu nhíu mày, nhìn hắn rất không thuận mắt, hà yêu mau chóng lùi ra sau, “Tôi chỉ là ác ma cấp thấp thôi, Lang vương sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu chứ?”

Khiết Liêu thật đúng là không có nhiều cách đối phó với hắn.

Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh — Hà yêu này rất xảo quyệt, gì cũng nói được.

Hà yêu nói xong, thấy mọi người cũng không làm gì hắn, cười đắc ý, định trở về, chuẩn bị mau chóng rời khỏi. Thế nhưng hắn mới bước một bước, đột nhiên dưới chân là khoảng không…

“A!”

Sau tiếng thét thất thanh, hà yêu rơi xuống cái hố to, hai tay bám lấy miệng hố cầu cứu,”Cứu mạng, các người làm gì?!”

Trong vực sâu truyền tới tiếng quỷ gào khóc, âm trầm phảng phất ám chỉ — Bên dưới là âm tì địa ngục.

“Tôi không thể xuống địa ngục!” Hắn dùng sức muốn leo lên, “Tất cả không hề liên quan đến tôi! Các người không thể làm vậy với tôi!”

Lam Minh cười lạnh lùng, “Đúng vậy! Ai làm gì ngươi đâu? Ta chỉ đào cái hố thông xuống địa ngục, mà chính ngươi tự ngã thôi, liên quan gì tới ta… Cái này cũng bắt ta chịu trách nhiệm à?”

“Tôi… A!” Hà yêu đột nhiên kêu to, bởi vì bên dưới địa ngục có vô số cánh tay giơ lên nắm lấy chân hắn, dùng sức kéo xuống…

Theo tiếng kêu thảm thiết, cả người bị kéo xuống địa ngục, cái hố dưới đất cũng khép lại… Tất cả khôi phục lại hiện trạng ban đầu.

Xung quanh yên tĩnh trở lại, mọi người cũng biết là do hắn đáng đời.

“Còn cô bé này thì sao?” Miêu Tiêu Bắc nhìn nữ sinh nằm bất tỉnh dưới đất, “Lần này cũng xem như là gặp may, nếu chúng ta không tới theo dõi, nói không chừng lại có thêm một thi thể rồi.”

Lam Minh cười cười, “Không hài lòng với gương mặt của mình? Con người đúng là một loài động vật thú vị.”

“Tôi sẽ biến ký ức của cô bé trở nên mơ hồ.” Bạch Lâu ôm đầu nữ sinh vẽ bùa chú, “Sáng ngày mai tỉnh lại, cô bé sẽ nghĩ đây là một giấc mơ.”

Mọi người đưa nữ sinh đi, tìm một nơi an toàn thả xuống, báo cảnh sát nói phát hiện một cô gái say khướt nằm ở ven đường. Đợi xe cứu thương tới đưa cô đi mọi người mới rời khỏi.

Tuy rằng trải qua một phen khó khăn, vụ án cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi.

“Haiz…” Ngồi trong xe, Miêu Tiêu Bắc giơ hai tay ra sau ót, bất đắc dĩ thở dài, “Mấy người này suy nghĩ cái gì vậy… Vì bề ngoài mà cả mạng cũng không cần?!”

“Cục cục!” Cổ Lỗ Y nói một câu, Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Đúng vậy, Cổ Lỗ Y nói đúng!”

“Nó nói gì?” Lam Minh không hiểu.

“Cổ Lỗ Y lớn rồi nha, con người không nhất định phải có mọi thứ thì mới có được hạnh phúc!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Trong thế giới thần ma, đó là năng lực, còn trong thế giới loài người, đó là tình cảm.”

“A.” Lam Minh mỉm cười, “Nói không sai, gần đây nó thông minh lên rồi.”

“Cục cục.”



“Cổ Lỗ Y nói, câu này không phải nó nói, mà là vai diễn của Lưu Doanh nói.” Miêu Tiêu Bắc thấy Cổ Lỗ Y lấy cuốn sổ có chữ ký của Lưu Doanh ra ngắm, bất đắc dĩ lắc đầu.

Khiết Liêu hiếu kỳ, “Phim đó hay lắm à?”

“Mấy phim truyền hình anh không thích đâu.” Sishir ngáp một cái, “Mấy kiểu phim quỷ hút máu rồi chiến sĩ huyết tộc các loại hợp với anh hơn.”

Khiết Liêu liếc hắn, ngoắc ngoắc Cổ Lỗ Y, “Có đĩa không?”

“Cục!” Cổ Lỗ Y lấy đĩa CD trong balo ra đưa cho Khiết Liêu, nói với hắn — Phim hay lắm!

Về tới EX, mọi người về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Khiết Liêu ngủ không được, liền về phòng mở máy tính, đút đĩa CD vào, bắt đầu xem phim.

Xem chưa tới nửa tiếng, đã cảm thấy ngực ấm áp dễ chịu, cúi đầu nhìn, Khiết Liêu giật khóe miệng — Chỉ thấy năm con sói con, còn có Cổ Lỗ Y cầm hộp khăn giấy và bắp rang mò tới.

Bộ phim không dài lắm, chỉ cỡ hai mươi tập, coi liên tục tù tì. Trước đây Khiết Liêu hoàn toàn không hiểu nổi cái loại phim truyền hình này của con người, còn có tình cảm của con người. Thế nhưng sau khi biết tình cảm mình dành cho Tiêu Hoa, dĩ nhiên có thể xem hiểu, có nhiều chỗ, đặc biệt là miêu tả tình yêu, thậm chí còn có chút đồng cảm.

Đám sói con nằm sấp trước máy tính, Cổ Lỗ Y xem tới khúc buồn, bắt đầu lấy khăn giấy lau nước mắt.

Khiết Liêu dùng quả đấm nâng cằm, xem rất nhập tâm.

Miêu Tiêu Bắc tắm rửa xong, đi sấy tóc, lại phát hiện không thấy Cổ Lỗ Y, “Lam Minh, Cổ Lỗ Y đâu?”

Lam Minh đang ngồi bên bàn xem tạp chí, “Không biết, nó mới cầm hộp khăn giấy với bắp rang, đồ uống đi, chắc xuống lầu xem truyện tranh với Sishir rồi.”

Miêu Tiêu Bắc chạy xuống lầu.

Trên sô pha dưới phòng khách, Sishir đang nằm úp sấp, thoải mái lầm bầm, Long Tước đang mát xa cho hắn. Sishir nói với Long Tước, “Ngày mai chúng ta đi xem Harry Potter được không?”

“Phim của con nít thì phải đi với Cổ Lỗ Y chứ.”

“Dạo này anh bận lắm sao?” Sishir bất mãn, “Không đi đâu với tôi hết! Lâu lắm rồi!”

“Khụ khụ.” Long Tước ho khan, “Rồi, ngày mai đi với cậu.”

“Vậy phải được không!” Sishir thỏa mãn.

Miêu Tiêu tìm một vòng, không thấy Cổ Lỗ Y, liền lên lầu, phòng của Đa Mị và Phong Tiểu Vũ đóng chặt, Miêu Tiêu Bắc áp tai nghe thử, nghĩ nghe nhiều quá cũng bất lịch sự, phải mau đi. Không đề phòng bị Phong Danh Vũ phía sau vỗ lên vai một cái, Miêu Tiêu Bắc giật cả mình.

Phong Danh Vũ lại gần, cười thần bí, “Ai da, Bắc Bắc, sao lại đi rình người ta vậy hả, trở về tự thí nghiệm phải tốt hơn không!”

Miêu Tiêu Bắc xấu hổ, “Nào có… Tớ đi tìm Cổ Lỗ Y.”

“À.” Phong Danh Vũ chỉ tới cuối hành lang, “Tớ thấy nó bay vào phòng của Khiết Liêu đó.”

Miêu Tiêu Bắc nói cám ơn, mau chóng chạy đi tìm.

Nhưng đến trước cửa phòng Khiết Liêu, lại thấy Tiêu Hoa đã đứng ở đó, nhìn không rõ biểu tình trên mặt, chỉ là phản quang trên kính mắt có chút dọa người.

Tiêu Hoa ngẩng đầu thấy Miêu Tiêu Bắc, cũng không nói gì, xoay người đi.

Miêu Tiêu Bắc thấy sắc mặt hắn không vui, trong lòng nghĩ chẳng lẽ cãi nhau với Khiết Liêu? Thăm dò vào phòng Khiết Liêu xem thử, thấy hắn đang chăm chú xem phim, hoàn toàn không phát hiện Tiêu Hoa đứng bên ngoài.

Miêu Tiêu Bắc chậc chậc hai tiếng… Khiết Liêu tiêu đời rồi, Tiêu Hoa chắc chắn rất khó chịu.

Đi vào trong nhìn vào màn hình, Miêu Tiêu Bắc càng nói hết nổi, trong màn hình đang chiếu bộ phim của Lưu Doanh.

Trong óc chợt lóe lên một câu — Khiết Liêu xong rồi, Tiêu Hoa nói không chừng đã ghen.



Lam Minh xem tạp chí rất lâu, mới phát hiện trời sắp sáng, ngẩng đầu, Miêu Tiêu Bắc không ở đây, chẳng lẽ về phòng ngủ rồi? Nghĩ lại thấy không đúng, đây là phòng của Miêu Tiêu Bắc mà!

Đi ra ngoài, thấy cửa phòng Khiết Liêu mở, bước tới xem, bên giường có không ít người, đều nhìn chằm chằm vào màn hình, chăm chú xem cái gì đó.

Lam Minh nhìn trời, đây là tình huống gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp