Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 10 - Chương 110


2 năm

trướctiếp

“Huyết thạch ma vương là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc nghe thấy rất dọa người.

“Đây thật ra là một cách nói phóng đại, huyết thạch và ma vương không có mối liên hệ quá lớn.” Bạch Lâu giải thích cho Miêu Tiêu Bắc, “Mà là do một thần ma có ma lực cường đại sau khi chết nhưng không cam lòng, linh hồn ngưng kết trong máu, tạo thành một bảo thạch xinh đẹp. Mang vật trang sức này trên người, sẽ giống như có được năng lực của ma vương, vì vậy hình tượng liền trở thành huyết thạch ma vương.”

“Nhưng đeo huyết thạch ma vương vẫn có tính nguy hiểm nhất định!” Sishir nhíu mày, “Lucifer cũng rất thích huyết mạch ma vương màu đỏ.”

“Mang huyết thạch trên người sẽ bị ác linh khống chế?” Trong đầu Miêu Tiêu Bắc nảy ra rất nhiều ma lực, có vài thứ như giao dịch với ác ma, ký khế ước.

“Ngược lại.” Sphinx liếm móng vuốt chậm rãi nói, “Quan hệ giữa người và thần ma thật ra có rất nhiều loại, chưa hẳn con người sẽ là người yếu.”

“Đúng vậy, từng có trường hợp thần ma bị con người hạn chế rất gắt gao!” Sishir nói xong, liếc nhìn Khiết Liêu và Lam Minh.

Hai vị thần ma đỉnh đỉnh đại danh đều cảm thất bất lực bội lần.

“Buổi tối đi xem thử coi sao.” Lam Minh nói, “Vừa lúc nhìn xem tên đó biến ra cái gì.”

“Phải thu hồi huyết thạch sao?” Miêu Tiêu Bắc có chút tiếc nuối, “Tôi vẫn thích xem Simon làm ảo thuật.”

“Nếu hắn không hại người, thì tha cho hắn, ký khế ước với ác linh cũng không phải phi pháp, chúng ta không có lý do đi quấy rối bọn họ.” Lam Minh đưa tay sờ đầu Miêu Tiêu Bắc, “Cùng lắm chỉ như cậu nói, thấy bộ xương khô và máu thôi.”

“Mặt khác, lúc chế tạo đồ trang sức để gắn huyết thạch vào, cũng có liên quan tới hoa văn bên rìa.” Bạch Lâu chỉ vào vòng trang sức hoa văn xung quanh huyết thạch bên trong tập tranh, “Thời cổ đại có rất nhiều quý tộc hoàng cung thích huyết thạch, bởi vì nó có cảm giác như có sinh mạng, rất đẹp. Nhưng nó có ma lực rất lớn, bởi vậy phải mời vu sư hoặc quỷ sư, tạo chú ngữ xung quanh vật trang sức, ngăn chặn ma lực của nó!”

Mọi người đều hiểu, thì ra còn có chuyện như vậy.

“Hoa văn xung quanh huyết thạch, cậu còn nhớ không?” Mọi người hỏi Miêu Tiêu Bắc.

“Tôi có thể nhớ lại một chút!” Miêu Tiêu Bắc nói xong, vươn tay đặt lên tập tranh. Mọi người không rõ hắn muốn gì, nhưng đợi Miêu Tiêu Bắc nhắm mắt lại, hình vẽ trong tranh lại thay đổi, mau chóng xuất hiện một chiếc nhẫn rất lớn.

“Đây là…” Sishir nhìn chiếc nhẫn tới choáng váng, đột nhiên kêu lên, “A!”

Mọi người bị hắn làm giật mình, Miêu Tiêu Bắc cũng mở mắt ra, chiếc nhẫn liền biến mất.

“Có chuyện gì?!” Miêu Tiêu Bắc khẩn trương nhìn Sishir, đoán chừng chiếc nhẫn xảy ra chuyện.

“Đây đúng là nhẫn của ma vương!” Sishir nói.

“Nghĩa là sao?” Mọi người không hiểu ý hắn.

“Đây là nhẫn của Lucifer!” Sishir lấy sợi dây chuyền ra, chỉ thấy trên dây chuyền có hoa văn kì lạ, rất đặc biệt, mà trên chiếc nhẫn cũng có hoa văn này.

“Đây là huy chương của gia tộc ma vương.” Sishir nói, “Chiếc nhẫn đó tôi đã từng nhìn thấy khi còn bé, là của Lucifer không sai!”

“Hắn đeo nhẫn của Lucifer?”

Mọi người trầm mặc một lát, đột nhiên tuôn ra một câu, “Người yêu…”

“Không phải!” Sishir lập tức la lên, “Lucifer không thích con người!”

Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa đều nhướn mày — Không thích con người!

“Mọi người cũng biết tại sao Lucifer phải trở thành đọa lạc thiên sứ.” Sishir lấy điện thoại ra, “Có một số việc khó nói rõ ràng.”

“Dưới địa ngục có tín hiệu gì không?” Mọi người tò mò nhìn điện thoại trong tay hắn.

Sishir trốn phía sau Long Tước, gọi điện thoại, nhưng kết quả hỏi được là — Đúng vậy, chiếc nhẫn là của Lucifer, chỉ là rất lâu trước đây đã tặng cho người khác rồi. Khoảng mấy trăm năm trước, hắn tặng chiếc nhẫn cho một vu sư.

“Lucifer tặng nhẫn cho một con người, thật hiếm thấy!” Lam Minh biểu thị rất không hiểu được.

“Vậy hả…” Sishir cúp điện thoại, “Lucifer nói, từng gặp một vu sư rất thú vị, chú ấy rất thích tính cách hắc ám của vu sư đó, thấy hắn bị người ta ăn hiếp rất thú vị, vì vậy tặng nhẫn cho hắn, để hắn có được ma lực của mình, như vậy sau này có trở nên thú vị hay không thì không biết chừng… Sau đó Lucifer cũng quên luôn chuyện này.”

Mọi người không hẹn mà cũng co quắp — Sở thích thật xấu xa!





“Vu sư mấy trăm năm trước đó có phải là tổ tiên của Simon không?” Miêu Tiêu Bắc nhìn vào gương thay quần áo, Cổ Lỗ Y bay xung quanh, trong miệng huyên thuyên không biết nói cái gì.

Lam Minh thay quần áo xong, có chút bất đắc dĩ hỏi, “Tôi hỏi này Bắc Bắc, Cổ Lỗ Y sao nó giống như ông già nói dài dòng như vậy hả?”

Cổ Lỗ Y xoay người lại, tức giật trừng hắn tỏ vẻ kháng nghị.

Miêu Tiêu Bắc thay một bộ tây trang màu đen, nhìn mình trong gương, “Phải mặc thế này thật sao? Cảm giác như đi đám ma.”

“Tôi thấy rất hợp với cậu, một vẻ đẹp cấm dục.” Lam Minh cũng mặc tây trang, mái tóc vàng càng thêm chói mắt.

“Mặc thế này rất quê.” Miêu Tiêu Bắc thấy không tự nhiên, “Phải cải trang thành nhà ảo thuật thật sao?”

“Đánh thẳng vào nội bộ mới có thể tìm rõ tình huống.” Lam Minh giúp Miêu Tiêu Bắc sửa tóc, “Tôi nghi ngờ, Lucifer tặng chiếc nhẫn đó đi còn có một lý do khác.”

Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, “Lý do khác?”

“Hắn có thể chỉ dùng đại một cái cớ qua loa với Sishir, vật của ma vương không thể tùy tiện chỉ vì hứng thú mà tặng cho con người… Huống chi còn là Lucifer rất ghét con người.”

“Ừ…” Miêu Tiêu Bắc thấy trong mắt Lam Minh có chút hả hê, nhịn không được nói, “Lam Minh, anh đột nhiên nhiều chuyện…”

“Tâm nhiều chuyện ai mà chẳng có.” Lam Minh cười, vươn tay kéo hông Miêu Tiêu Bắc, dẫn hắn ra ngoài, “Chúng ta đi điều tra một chút.”

Cổ Lỗ Y cũng muốn đi cùng, nhưng Miêu Tiêu Bắc ăn mặc chỉnh tề không thể mang theo balo. Vốn có thể dùng thuật ẩn thân để Cổ Lỗ Y ngồi trên vai, nhưng ở trước mặt ảo thuật gia, nói không chừng có rất nhiều loại không phải con người… Lỡ có người phá hủy thuật ẩn thân, Cổ Lỗ Y có thể bại lộ, cái này càng nguy hiểm hơn.

Bởi vậy mặc dù Cổ Lỗ Y lúc ẩn lúc hiện bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, vẫn bị bắt ở nhà, giúp Long Tước bọn họ chăm sóc Tiểu Đao.

Người xuất hành đợt này được sắp xếp như sau.

Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh một tổ, bởi vì hoạt động lần này là do công ty của Phong Danh Vũ tổ chức, bởi vậy bọn họ cũng làm ảo thuật gia biểu diễn. Tiêu Hoa và Khiết Liêu, Cảnh Diệu Phong và Bạch Lâu cải trang thành khách tới xem, Sishir cũng giả làm nhà ảo thuật, phụ trách tiếp cận Simon, nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn có vấn đề gì không.

Tất cả sau khi sắp xếp xong, mọi người xuất phát, chạy tới nơi tổ chức biểu diễn ảo thuật.

Trong phòng đã náo nhiệt từ lâu, lần này mời tới rất nhiều ảo thuật gia, có mấy người bậc thầy cấp thế giới, còn đại đa số ảo thuật gia thì tới để diễn lót.

Đầu tiên có rất nhiều khán giả tham dự chút trò ảo thuật, có thể nhắc tới những trò mọi người thấy hứng thú.

Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh sánh vai đi vào, kéo không ít sự chú ý. Hai người trước tiên nhìn xung quanh một lần, không phát hiện bóng dáng của Simon, xem ra đang chuẩn bị trong hậu trường.

Dần dần, xung quanh càng có nhiều người tụ tập, có một ảo thuật gia trung niên đi tới bên cạnh Lam Minh, móc từ trong túi ra con thỏ, lập tức có rất nhiều người vây xem.

Lam Minh nhíu mày, hắn cũng không có tâm trạng chơi trò đổi thỏ với ông, nhưng làm cái gì cũng không nên làm người ta nghi ngờ, liền giơ tay, cây nến lập tức bay tới.

Có thể chiêu này có chút khoác lác, lập tức có nhiều người xúm lại hơn.

Miêu Tiêu Bắc thấy người càng ngày càng nhiều, sợ bị đạp trúng, chân bị thương thì mấy bữa nữa sẽ không biểu diễn được, liền kéo Lam Minh chạy ra ngoài, chờ chạy ra ngoài rồi, xoay đầu lại nhìn, mới phát hiện kéo sai người… Bị hắn kéo đi không phải Lam Minh.

“Xin lỗi.” Miêu Tiêu Bắc ý nói mình nhầm người, nếu vào trong thì chết chắc, Lam Minh bị bầy người nuốt sống.

Lại nhìn xung quanh, Sishir không thấy, chắc hắn vào hậu trường rồi, Phong Danh Vũ và Tiêu Hoa đang bận rộn tiếp khách, Khiết Liêu ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Cảnh Diệu Phong và Bạch Lâu cũng mất tích.

Miêu Tiêu Bắc nhìn xung quanh, bỏ đi. Tìm chỗ ngồi, chờ Lam Minh ra ngoài là được.

Vì vậy, hắn tìm hàng ghế trống ngồi xuống, nhìn chằm chằm đoàn người.

“Cậu hình như không mấy hứng thú với ảo thuật.”

Chính lúc này, bên cạnh có người hỏi.

Miêu Tiêu Bắc quay sang, thấy chỗ trống bên cạnh có một người, trong tay hắn cầm ly nước, nhìn cách ăn mặc như một ảo thuật gia, nhìn mình cười.

“Không có, tôi rất hứng thú với ảo thuật.” Miêu Tiêu Bắc cố gắng không để mình lộ tẩy, đánh giá người nọ, tướng mạo thông thường, vóc người cao lớn, người châu Á có chút huyết thống của Ả Rập? Hình dạng cũng xem như anh tuấn, mái tóc đen xoăn.



“Đúng là quá tốt.” Người nọ cười hắc hắc, “Cậu thích ảo thuật dạng nào?”

Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, hắn cũng không rõ ảo thuật chia làm mấy loại, miệng nói loại thường thấy nhất, “Bài đi.” Vừa nói vừa giương mắt nhìn nhóm người, không biết Lam Minh xong chưa.

Thế nhưng chờ hắn ngẩng đầu nhìn, kì lạ, nhóm người đã tản ra, Lam Minh cũng không thấy đâu.

Miêu Tiêu Bắc đứng lên tìm kiếm, kì lạ hơn là, không thấy Lam Minh thì thôi, ngay cả Phong Danh Vũ bọn họ cũng không thấy, xung quanh chỉ còn lại vài nhà ảo thuật không biết tên và khán giả.

“Có chuyện gì vậy?” Người nọ đứng dậy hỏi Miêu Tiêu Bắc.

“Không…” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, đi về phía trước, tiếp tục tìm.

“Nếu tìm bạn thì có thể bọn họ xuống phòng biểu diễn ở lầu dưới rồi.” Người nọ nhiệt tình đuổi theo Miêu Tiêu Bắc nói, “Sân khấu biển diễn nơi này theo kiểu tuần hoàn, lầu trên và lầu dưới đều có, lầu dưới có phòng biểu diễn.”

“Thật không?” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, quả nhiên có nhiều người đi xuống lầu dưới, hắn cũng liều chạy theo, không biết Lam Minh bọn họ có phải bị bọn họ chen xuống tầng hầm rồi không.

Nếu không phải do bản thân nhìn thấy, Miêu Tiêu Bắc đúng là không tin lại có nhiều người thích ảo thuật như vậy, một buổi biểu diễn ảo thuật, so với khai trương nhà hàng còn đông hơn?! Hắn đi cầu thang nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên kín hết chỗ, mơ hồ thấy bóng dáng tóc vàng — Lam Minh!

Miêu Tiêu Bắc có chút tức giận, sao không nói với mình tiếng nào đã đi, hay là Lam Minh cũng đang tìm mình, liền bước nhanh hơn, chạy xuống đuổi theo hắn.

Vòng qua hai cầu thang, Miêu Tiêu Bắc nhìn lại… Phát hiện trước mắt không phải khán phòng náo nhiệt, mà là một bãi đậu xe vắng ngắt, không gian lớn như vậy, chỉ có một chiếc xe vận tải đậu chính giữa.

Chiếc xe vận tải rất lớn, cũng có chút bẩn, giống như loại tủ lạnh vận chuyển thực phẩm vậy.

Miêu Tiêu Bắc thấy có chút không đúng, hay là đi nhầm, xoay đầu lại muốn lên lầu… Mà trong nháy mắt đó đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra sao mình đến được đây.

Xoay lại xem, không có cầu thang! Miêu Tiêu Bắc lúc này mới nhận ra, một mình ở trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, xung quanh không có cầu thang và thang máy, mình xuống đây bằng cách nào.

“Haha…”

Lúc này, chợt nghe có tiếng cười.

Miêu Tiêu Bắc nhận ra âm thanh phát ra từ sau chiếc xe, hỏi, “Ai?”

Chỉ lát sau, liền thấy cái người ban nãy nói chuyện với hắn bước ra, nghiêng thân dựa vào xe tải, mỉm cười hỏi hắn, “Lạc đường? Có cần tôi đưa ra ngoài không?”

Trong nháy mắt Miêu Tiêu Bắc liền biết người này có chuyện, hơn nữa có thể không phải là con người… Chỉ mơ hồ không biết mình xuống đây bằng cách nào.

“Anh là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc muốn hỏi là ai, nhưng vị trước mắt trông không phải người.

“Haha, rất thông minh.” Người nọ khom lưng cung kính chào Miêu Tiêu Bắc một cái, “Tôi là Taya.”

“Taya?” Miêu Tiêu Bắc chưa nghe qua cái tên này, nhưng trong mắt hắn lóe lên vẻ nhàn nhạt, màu mắt xám tro có thể phân biệt được — Không phải con người.

“Anh làm cách nào đưa tôi xuống đây?” Miêu Tiêu Bắc không giải thích được.

“Chỉ là chút thủ thuật thôi.” Taya bước về trước hai bước, thấy Miêu Tiêu Bắc lùi lại, liền xua tay, “Chậc, đừng sợ, tôi vì thích cậu mới đưa cậu xuống đây.”

Miêu Tiêu Bắc nghĩ không sợ mới lạ đó, hắn nghe được tiếng nước chảy, ánh mắt không tự chủ nhìn tới thùng xe trên chiếc xe tải, có dòng nước màu đậm chảy ra, trong không gian mờ tối, có vẻ quỷ dị, dưới đất tạo thành vũng lớn.

“Thích không?” Taya vươn tay, kéo thùng xe… Miêu Tiêu Bắc giương mắt nhìn, trong nháy mắt có cảm giác buồn nôn ập tới — Chỉ thấy trong xe chở đầy xương cốt, còn có máu đỏ.

Miêu Tiêu Bắc chán ghét đồng thời nghĩ tới một chuyện! Lúc ở siêu thị, tiếp xúc tay với Simon, cũng nhìn thấy cảnh này… Hai người có quan hệ gì sao?

“Haha.”

Miêu Tiêu Bắc phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn, chiếc xe không thấy đâu, tiếng cười vang lên ngay bên tai.

Miêu Tiêu Bắc cả kinh, xoay đầu lại, còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra đã nghe thấy mùi thơm quỷ dị.

Sau đó, hắn ngất xỉu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp