Lại tùy tiện hàn huyên mấy câu, ánh mắt của Giang Triết một mực dừng trên người của Giang Thiến.
Đối với anh chuyện tình yêu của người ta cũng không cảm thấy hứng thú lắm.
Huống chi, vừa rồi lúc anh mới dẫn Thiến Nhi đi vào, quả thực gây nên một hồi náo động, gần như tất cả người đều không ngờ tổng giám đốc dd.lqd Giang sẽ dẫn Giang Thiến đang mang thai đến.
"Vợ anh sắp sinh chưa?"
Lãnh Hạo Thiên nhẹ giọng hỏi.
"Vẫn còn hai tháng".
Khóe miệng Giang Triết khẽ giơ lên.
Thấy vợ Lãnh Hạo Thiên ánh mắt không chớp nhìn Giang Thiến, bên trong có hâm mộ thật sâu.
Nhưng chỉ là hâm mộ mà thôi, khi ánh mắt đó không cẩn thận chạm vào hai mắt của mình, lập tức thu lại hết thảy vẻ mặt, chỉ còn lại lạnh nhạt.
Thậm chí ngay cả khi nhìn Lãnh Hạo Thiên, vẻ mặt cô cũng như vậy.
Cũng không biết Lãnh Hạo Thiên có cảm thấy không, anh ta đứng ở nơi đó hình như hơi mất hồn.
"Xin lỗi không tiếp chuyện được”.
Giang Triết nói một câu về phía Lãnh Hạo Thiên, lập tức đi tới chỗ Giang Thiến.
Bên cạnh cô nhiều người vây quanh, cũng không hiểu những người đó muốn từ chỗ Giang Thiến nghe được cái gì.
"Thiến Nhi”.
Anh xô đám người ra.
"Khó chịu chỗ nào?"
Anh cúi người xuống nhẹ giọng nói.
"Không có”.
Giang Thiến nhẹ nhàng lắc đầu.
"Cám ơn các vị đã quan tâm, Thiến Nhi đang mang thai, dd.lqd rất dễ dàng mệt mỏi, cho nên không thể ở trong này lâu”.
Anh nói xong, cũng không quan tâm những người đó ở sau lưng phản ứng như thế nào.
"Thật không nghĩ tới tổng giám đốc Giang tình cảm lại sâu sắc như thế”.
"Đúng vậy, mỗi lần đều đưa cô đi cùng”.
"Thậm chí không muốn đưa người phụ nữ khác theo”.
"Ôi chao, cả đời tôi nếu có thể gặp gỡ người như vậy thật là tốt biết bao”.
"Tổng giám đốc Giang, bây giờ phải đi sao?"
Lãnh Hạo Thiên đúng lúc đi tới.
"Thật xin lỗi, phải đi trước rồi”.
Dù sao đối với trường hợp như vậy mình cũng không có hứng thú, huống chi mình cũng đã đi một vòng rồi.
"Được, còn phải cảm ơn tổng giám đốc Giang đã tới đây”.
Lãnh Hạo Thiên chìa tay, tao nhã lễ độ.
Giang Triết cũng đưa tay ra, khẽ gật đầu, sau đó dìu Giang Thiến xoay người rời đi.
"Anh, không có vấn đề gì chứ, ở đây có nhiều người như vậy?"
Giang Thiến nhẹ giọng hỏi bên tai Giang Triết.
Khóe miệng Giang Triết khẽ giơ lên, chẳng lẽ anh làm việc còn cần phải đi suy nghĩ những vấn đề này.
"Không có việc gì”.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Thiến Nhi .
"Em nói là không được đến gần”.
Giang Thiến dẩu môi, trong giọng nói hơi bất mãn.
"Được, là anh không đúng”.
Mỉm cười trong giọng nói tràn đầy cưng chiều.
Hai người hồn nhiên cũng không biết ở hành lang sau dd.lqd lưng phía sau cây cột một người phụ nữ đang núp nước mắt rơi đầy mặt.
Buổi sáng hôm sau Tần Trà lại đến tìm Giang Triết.
Giang Triết cho rằng hôm trước thái độ của mình đã đủ rõ ràng, cho nên thời điểm khi nhìn thấy Tần Trà, mắt anh bất giác lạnh xuống.
Khéo léo như Tần Trà làm sao lại không nhận ra.
Cô không khỏi cười khổ một cái, quả thật mình nóng lòng quá sao?
"Tổng giám đốc, người của công ty bên kia rất muốn gặp mặt ngài”.
Cô và anh trong lúc đó khoảng cách bỗng chốc xa vời không thể với tới.
Nhưng cô cũng biết, người đàn ông trước mắt này không phải thuộc về mình.
Cô là một người thông minh, nếu không giữa nhiều đứa bé như vậy chỉ có cô là trổ hết tài năng?
Từ nhỏ cô đã học đoán ý qua lời nói và sắc mặt, hiểu được lúc nào mới thích hợp nói chuyện gì.
Cô cũng biết nhiều khi lùi một bước thật ra thì chính là tiến một bước.
Đây cũng là chỗ thông minh của cô, đây cũng là nguyên nhân bố vẫn rất yên tâm đối với cô.
Ông biết con gái của mình vĩnh viễn sẽ không để cho bản thân thua thiệt.
Vẻ mặt Giang Triết dịu đi.
"Vẫn còn rất nhỏ như vậy sao”.
Anh khẽ trầm ngâm, rốt cuộc nói.
"Tổng giám đốc Giang, người của công ty đều biết, thì ra ông chủ chúng ta đích thực chính là ngài, rất là phấn khởi, hôm nay tôi tới đây trên vai dd.lqd gánh vác kỳ vọng của rất nhiều người”.
Giang Triết không nói lời nào.
"Tổng giám đốc Giang, ngài thấy sao?"
Tần Trà nhìn sắc mặt của Giang Triết một chút, chân thành nói: "Không bằng đi một lần đi, về sau tôi đỡ phải thường xuyên đến làm phiền ngài”.
Rốt cuộc Giang Triết gật đầu, thật ra thì cũng chỉ là đi một lần, dù sao công ty vẫn do Tần Trà quản lý, có chuyện gì vẫn là cô toàn quyền quyết định.
Vì vậy, đứng dậy.
Tần Trà xoay người, trên mặt không che giấu được ý cười.
Cô dẫn theo Giang Triết vào thang máy, sau đó lại ở phía trước dẫn đường.
Thật ra Giang Triết phải đi sang công ty đó, ở bên ngoài tường rào.
Từ khi biết công ty này cũng là lúc mình lên nắm quyền, anh bắt đầu khâm phục bố nhìn xa trông rộng.
Tường bao công ty đó rất rộng, thậm chí xây một chung cư hạng sang dành cho nhà giàu.
Ngược lại bốn phía của Minh Đế đều là cao ốc cao chót vót, ngay cả ga ra đậu xe dưới lòng đất cũng tương đối eo hẹp, nếu muốn phát triển lâu dài trái lại có chút khó khăn.
Xe đi một mạch, bởi vì không phải giờ cao điểm đi làm, nửa giờ sau, thuận lợi đến công ty.
Lúc xuống xe đã có rất nhiều người đứng ở cửa, trong đó có một người đang cầm một bó hoa hồng to ướt át kiều diễm.
Một nghi thức chào mừng thế này trái lại hết sức long trọng.
"Hôm nay cô đã đến nơi này rồi sao?"
Giang Triết hỏi Tần Trà bên cạnh.
"Ừ, mỗi ngày có thói quen đến đây sớm”.
Khóe miệng Tần Trà tươi cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT