Giang Triết mang Giang Thiến đi đường dành riêng cho người đi bộ.

Thật ra theo ý nghĩ của anh, cũng có thể không đi, làm cho những người đó vẫn đứng ở nơi đó, ai bảo những người đó ở giữa làm tổn thương Thiến Nhi của anh, ai bảo những người đó thời điểm Thiến Nhi của anh bị người ta khi dễ không có đứng ra giúp đỡ? Đây là trừng phạt bọn họ.

Giang Thiến không nói gì, cô chỉ giả vờ mình rất muốn nhanh chút đi nhận ra người kia, thúc giục Giang Triết đi nhanh lên một chút.

Đám người đã bắt đầu tức giận. Dựa vào cái gì bắt bọn họ ở nơi này?

Phải biết rằng thời điểm vừa rồi đường dành riêng cho người đi bộ là giờ ăn cơm trưa, nhưng, lúc này đã đến giờ cơm tối.

Trưởng cục công an chạy từ đâu đến, vẻ mặt vô cùng lo lắng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống.

Rốt cuộc thời điểm xe Giang Triết chậm rãi dừng lại, cục trưởng kia hận không thể nhào qua ôm anh hôn một cái.

Mẹ, người rốt cuộc cũng đến đây, người cuối cùng hiểu rõ.

Ánh mắt Giang Triết lạnh lùng quét qua mặt của ông ta, lại quét qua đám người đang nóng nảy.

"Tôi biết trong lòng mọi người rất không thoải mái, nhưng hôm nay bảo bối của tôi ở chỗ này bị oan ức, món nợ này tôi nhất định phải tính toán thật tốt."

Đám người lập tức yên tĩnh lại.

Lúc này mới Giang Triết xoay người, bế Giang Thiến từ trên xe xuống. Trải qua xử lý, trên mặt Giang Thiến đã bớt sưng đỏ, nhưng nhìn vẫn có chút đáng sợ.

Ánh mắt Giang Thiến lướt qua mặt từng người một, dường như phải, lại dường như không phải.

Quá mệt mỏi, cô chậm rãi nhắm mắt lại, khuôn mặt người phụ nữ chỉ tay vào mũi mắng cô lại xuất hiện trước mắt.

"Làm sao vậy? Có phải mệt mỏi hay không? Nếu không ngày mai chúng ta lại nhận thức?"

Trong ánh mắt Giang Triết đều là đau lòng.

Anh ôm nàng, nhẹ giọng hỏi.

"Anh, không có người kia, quên đi, anh đem thả bọn họ đi."

Dù sao những người này cũng đều là người vô tội, mắt thấy trời sắp tối, những người này đều phải về nhà, giữ họ ở lại cũng không phải biện pháp.

"Không được."

Trên mặt Giang Triết đầy tàn nhẫn.

Thả bọn họ?

Trên thế giới này làm sao có chuyện đơn giản như vậy?

"Nhưng anh, em thật sự mệt mỏi, em không muốn nhận thức nữa."

Giang Thiến chậm rãi lắc đầu, chỉ là nhắm chặt hai mắt.

"Anh, đây không phải là biện pháp, hơn nữa những người kia không ở đây."

"Anh mặc kệ, nếu tìm không thấy người kia, anh tìm những người này tính sổ."

Trong giọng nói Giang Triết là chân thật đáng tin.

"Anh thả những người vô tội, có lẽ chúng ta còn có phương pháp khác."

Giang Triết không nhìn Giang Thiến, anh nheo mắt nhìn những người trước mắt.

"Anh, có được không?"

Giang Thiến rúc vào lòng Giang Triết, thanh âm nhu hòa, nhẹ nhàng làm nũng.

Giang Triết sờ soạng cái trán của Giang Thiến một chút, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Được, vậy hãy để cho bọn họ từng người một đi ra, em phân biệt một lần nữa."

Biết làm như vậy sẽ khiến cô mệt chết, nhưng chính mình không cam lòng.

Người phụ nữ của Giang Triết bị người khác khi dễ như vậy, chính mình lại không làm được gì, làm sao trong lòng anh không khó chịu?

Giang Thiến khẽ gật đầu, cô biết cô nhất định phải làm như vậy, nếu không anh sẽ không yên tâm .

Đều là những người vội vã trở về, từng bước từng bước đi qua trước mặt Giang Thiến.

Đã qua nửa giờ, theo yêu cầu của Giang Triết bên trong một người cũng không giữ lại.

Cho đến khi mọi người đều đi hết, vẫn không phát hiện ra người kia.

Sắc mặt Giang Triết càng ngày càng tối tăm, anh nghiêng đầu, nhìn lên camera, như nghĩ tới cái gì.

Mười phút sau, mọi người rời khỏi đường dành riêng cho người đi bộ.

Đêm nay, đường dành riêng cho người đi bộ giới nghiêm, không ai có thể đi vào một lần nữa, ngoại trừ người của Giang Triết.

Băng ghi hình đã đưa tới, chính là dựa vào Giang Thiến bị người ta vu cáo ở nơi đó.

Nhưng, kiểm tra toàn bộ băng ghi hình, đều không phát hiện có hình đoạn kia.

Thật ra, có một camera chuyên môn quay ở đó, nhưng thật không may, cái camera kia trước một ngày thế nhưng đã bị phá hỏng.

Cục trưởng cảm giác trên lưng mình mồ hôi lạnh túa ra.

Người nào có thể phá hỏng, vì sao cố tình phá hỏng?

Sắc mặt Giang Triết ngưng đọng, anh không phải người bình thường, anh không tin chuyện này tình cờ đơn giản như vậy.

Nó có thể nói cho mình một vấn đề, chuyện này là có kế hoạch từ trước .

Thật ra chuyện này cũng không khó để suy đoán, Thiến Nhi chưa từng gây thù oán với người khác, gần đây cô tiếp xúc là Lý Thanh Yểu và Lý Thanh Hàng.

Mà cái tên Lý Thanh Hàng đương nhiên là không nỡ làm tổn thương cô.

Nhất định từng có quan hệ với mình.

Mà chuyện đánh Thiến Nhi chính là một cái bệ, có thể khiến kế hoạch hoàn mỹ như thế, sau lưng người kia tuyệt đối là không đơn giản .

Mình gần đây đã đắc tội với người nào?

Trong đầu anh loại bỏ tất cả những người quen biết.

Anh, anh."

Âm thanh của Giang Thiến đánh gãy suy nghĩ của Giang Triết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play