Giang Thiến những tưởng là Giang Triết nhất định sẽ không đồng ý, dù sao trong mắt Giang Triết cũng không ưa gì Lý Thanh Hàng.
Không nghĩ tới Giang Triết lại thản nhiên nói: “Khổ cực rồi.”
Giang Thiến gần như là sững sờ tại chỗ, anh vừa nói cái gì, khổ cực rồi, anh không nói nhờ cậy, không nói cám ơn, lại nói khổ cực?
Anh chẳng phải vẫn nói nhìn Lý Thanh Hàng không vừa mắt sao? Làm sao lại đồng ý cho Lý Thanh Hàng ở lại.
Giang Thiến ngơ ngác nhìn Giang Triết, một câu cũng không thốt nên lời.
Hiển nhiên Lý Thanh Hàng cũng rất kích động, trên mặt ngay lập tức nở nụ cười sáng lạn.
Anh và Giang Triết thật sự bất đồng, trên mặt Giang Triết rất khó xuất hiện nụ cười, nhưng Lý Thanh Hàng chỉ cần vui vẻ là sẽ cười, hắn không keo kiệt nụ cười với người khác.
Giang Triết gật đầu một cái, sau đó vươn tay, cưng chìu vuốt ve đầu Giang Thiến một cái, sửa sang lại rồi đi ra ngoài.
Giang Thiến chỉ cảm thấy trái tim mình bị bông vải chận rất khó chịu, anh tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?.
Vì nguyên nhân này, suốt một ngày, trong lòng Giang Thiến đau đớn tựa như khi làm phẫu thuật vậy, không, còn đau đớn hơn bị phẫu thuật.
Giang Triết đi cả ngày tới chập tối mới quay lại.
Trong thời gian này, Lý Thanh Hàng vẫn phụng bồi Giang Thiến, cũng chấp nhận sự quan tâm của hắn, bồi cô nói chuyện phiếm, gọt trái cây cho cô.
Thật ra hắn cũng tương đối bận rộn, sau 9 giờ, điện thoại không ngừng reo.
Lúc mới đầu, hắn vừa nói “Sorry”, vừa đi ra ngoài nghe điện thoại, về sau thì dứt khoát tắt luôn điện thoại.
Giang Thiến suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Như vậy sẽ không có chuyện gì sao?”.
“Gì?”.
Lý Thanh Hàng đang cẩn thận gọt quả táo trong tay, đầu cũng không ngẩng lên một cái.
“Tắt máy.”
Cô và hắn là hai người xa lạ, cô không muốn nguyên nhân bởi vì cô mà gánh tội trên lưng.
Lý Thanh Hàng khẽ mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Thiến, sáng mắt sáng ngời rực rỡ.
“Tôi có thể lý giải, đây là em đang quan tâm tôi sao?”.
“Ghét.”
Giang Thiến nhẹ giọng nói.
“Vậy cũng tốt, dù sao so với không có tình cảm vẫn tốt hơn.”
Lý Thanh Hàng nói xong câu đó, liền đưa quả táo cho Giang Thiến.
Giang Thiến lắc đầu một cái, sau đó chui vào chăn.
Giang Triết, cái tên bại hoại này, sao còn chưa tới? Anh không đến thì cũng thôi đi, sao ngay cả điện thoại cũng không gọi được, anh rốt cuộc có ý gì?
Cô hung hăng nắm chặt ga giường, tức giận với chính mình.
Mãi cho đến lúc hoàng hôn, Giang Triết mới xuất hiện, phía sau anh hộ vệ đang cầm theo bình giữ nhiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT