Editor: June_duahau

Lúc Giang Thiến tỉnh lại, tứ phía đã là hoàng hôn rồi.

Trong góc phòng bệnh hé ra một ngọn đèn nhỏ màu cam, ánh sáng nhu hòa gõ trên lưng Giang Triết, tạo thành một vòng ánh sáng nhàn nhạt.

Sống lưng cứng ngắc yên lặng đứng trước cửa sổ như vậy, cũng không biết anh đã đứng bao lâu rồi.

Giang Thiến không thấy rõ vẻ mặt của anh, cô không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

“Anh.”

Cô dịu dàng gọi.

Bóng lưng Giang Triết hơi ngưng lại, sau đó xoay người lại, trên mặt là nụ cười nhạt.

“Tỉnh lại rồi?”.

Anh đi tới bên cạnh giường bệnh, áp tay lên trán Giang Thiến.

Tốt rồi, cô ngủ rất an ổn, cũng không để cho mình chờ thật lâu, đã tỉnh lại.

Anh ấn xuống một cái chốt trên đầu giường, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng bước chân.

“Giang tổng.”

“ Bưng cháo vào.”

Giang Triết trầm giọng phân phó.

Rất nhanh bên ngoài đã đẩy vào một toa thức ăn, Giang Triết đứng dậy, ngón tay thon dài cầm lấy, sau đó thay Giang Thiến lấy một ít cháo trắng hương thơm mềm dẻo.

Đẩy toa thức ăn là một cô gái còn trẻ tuổi, hôm nay được thấy tổng giám đốc A thị dang tiếng lẫy lừng, giờ phút này lại làm chuyện như vậy, mặt đỏ dần, trong mắt chỉ có sự hâm mộ sâu sắc.

“Cô đi ra ngoài trước đi.”

Sắc mặt Giang Triết khẽ biến, hơi trầm xuống, lúc này mới cầm chén đưa cho Giang Thiến.

“Không muốn ăn, không có khẩu vị gì.”

Không phải cô nói láo, mặc dù đau đớn đã qua, nhưng mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Ăn một chút.” . Sau khi dừng lại một chút, lại mở miệng. “Coi như là vì anh.”.

Nói xong câu phía sau điệu bộ gần như là nhún nhường.

Giang Thiến hơi chua xót mũi, vươn tay.

Giang Triết hướng về phía cô lắc đầu: “ Anh đến.”

Cẩn thận từng li từng tí múc từng muỗng một, thổi thổi nguội, lại đưa lên môi mình thử một cái, rồi mới đưa đến bên miệng Giang Thiến.

Anh quay đầu, trên toa thức ăn thực ra thức ăn được kết hợp có chút khéo léo, chỉ là liếc mắt nhìn, vẫn không yên lòng cho cô ăn.

Lục Không Cách cho Giang Thiến uống thuốc nhưng thật ra là Lâm Bân bố trí, chính cậu ta nói là không có tác dụng phụ, nhưng mà chẳng ai biết được, bởi vì Giang Thiến là người thử nghiệm thuốc đầu tiên, chỉ cần nghĩ tới đây thôi, trong lòng Giang Triết đều là lửa giận cho nên căn bản không cho Lâm Bân sắc mặt tốt.

“ Không ăn dưa chua được không?”.

Giang Triết thấp giọng hỏi.

Giang Thiến nhìn thức ăn phía sau, trong ánh mắt có mong đợi.

“ Thuốc kia chỉ là loại ‘loạn thất bát tao’.”

(‘loạn thất bát tao’ : ý nói thuốc này bảy tám phần là thuốc dởm ^_^)

Giang Thiến nhìn nhìn, gương mặt cô lo lắng, rốt cục gật đầu. Sau đó nghe theo mà ăn muỗng thứ hai.

Ánh mắt Giang Triết dần dần nhu hòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play