Lâm Bân quay đầu, lúc nhìn Lục Không Cách, ánh mắt khé dừng lại một chút, đúng là vẫn còn cúi đầu.

Ánh mắt sắc bén của Giang Triết đảo qua trên người hai người, chỉ mím chặt môi mỏng, không nói một câu nói.

Giống như nghe được tiếng thở dài của Lâm Bân, sau đó anh ta đứng dậy, đi ra ngoài.

"Lâm Bân, cậu lăn vào đây cho tôi."

Giang Triết nhìn Giang Thiến trên giường gần như đau đến lăn lộn, giận không kềm được.

Cũng không biết Lâm Bân có nghe được hay không, chỉ chốc lát sau, anh tiến vào trên tay cầm một cái túi nho nhỏ.

Anh ta đưa túi cho Giang Triết, ánh mắt lại trốn tránh, không dám nhìn Giang Triết một cái.

"Ăn hai viên trước."

Thật ra thì Giang Triết đã biết trong lòng Lâm Bân có chuyện gì đó, chỉ là lúc này, anh căn bản không có thời gian rảnh để bận tâm.

Sau lưng cũng đã sớm có người đưa nước tới, Giang Triết nhận lấy, nếm thử một ngụm, lại nhẹ nhàng thổi, lúc này mới ôm lấy nửa người trên của Giang Thiến.

"Thiến Nhi, uống thuốc có được không?"

Ở trước mặt Giang Thiến, anh che dấu nội tâm vô cùng lo lắng bất an của chính mình.

"Đau." Vẫn là tinh tế rên rỉ.

"Anh biết, anh biết em đau."

Giang Triết nhẹ nói , nhét thuốc vào trong miệng Giang Thiến.

Chẳng qua thuốc kia làm thế nào cũng không nhét vào được, cô cắn chặt hàm răng.

Giang Triết quay đầu nhìn Lâm Bân, lại phát hiện người sau đang thống khổ nhìn Lục Không Cách.

"Lâm Bân."

Giang Triết lạnh lùng gọi, giọng nói kia đủ để lạnh chết người.

Lâm Bân dọa sợ đến giật mình.

"Mau nói có biện pháp gì tốt khiến Giang Thiến nuốt thuốc xuống?"

"Không có bất kỳ biện pháp nào."

Lâm Bân thủ thỉ thù thì nói.

Giang Triết nhìn Giang Thiến cau này thật chặt, hạ quyết tâm, anh đưa nước cho A Đức ở sau lưng, sau đó để Giang Thiến nằm ngang.

Trái tim mọi người đều treo lên, không hiểu Giang Triết muốn làm gì.

Giang Triết nhìn Giang Thiến, bỏ thuốc vào trong miệng của mình, cúi đầu xuống, dùng hàm răng của mình cạy hàm răng của Giang Thiến ra, đẩy thuốc vào trong.

Phi lễ chớ nhìn, người phía sau trừ A Đức và Lục Không Cách, người còn lại đều tự giác thối lui ra ngoài cửa.

Giang Triết căn bản không quản sau lưng xảy ra chuyện gì, lại dùng phương pháp như trước ngậm một ngụm nước, đẩy vào trong miệng Giang Thiến, tiếp theo anh lại dùng phương pháp giống vậy mớm thuốc cho Giang Thiến.

Ánh mắt Giang Thiến vẫn đóng chặt như cũ, chỉ là thỉnh thoảng tiếng lẩm bẩm lại tràn ra từ trong miệng cô.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng kiểm tra an tĩnh đáng sợ, dường như chỉ còn lại tiếng tim đập của mấy người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play