Trong nhất thời, trong lòng Mộ Niệm Thần không thể nói là có cảm xúc
phức tạp, cô không hiểu tâm tình lúc này đến tột cùng là vì sao, lại
cuối cùng giải thích vì tại lo lắng con trai của mình, dù sao từ xưa đến nay này mẹ ghẻ luôn luôn như vậy vài phần sẽ ngược đãi con trai cô.
Trên mặt giật mình vẻ mặt chợt lóe lên, một giây sau là nụ cười càng sáng lạn:
“Sở tiểu thư, nhìn qua cùng biết giám đốc Hoắc và cô rất xứng đôi, chúc mừng hai người.”
Hoắc Cảnh Sâm là ai? Trước nay tiếp xúc biết bao nhiêu hạng người,
nhìn mặt người khác đoán biết tâm trạng khi nói chuyện. Theo anh biết
Niệm Thần căn bản chính là một người thuần khiết nhưng hôm nay tiểu bạch thỏ ngẫu nhiên giương nanh múa vuốt, cho nên thần sắc trên mặt cô không được tự nhiên hoàn toàn bị anh ta bắt được.
“Chị Mộ nói đùa, tôi đến chỉ là muốn cùng với anh Hoắc nói chút ít chuyện.”
Sở Vận Nhi thản nhiên cười, nhưng lại nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm:
“Ngày hôm qua bác Hoắc… bác gọi điện thoại tới nhà, nói là điện thoại di động của anh không cách nào gọi được, bác nói là khuya hôm nay có
tiệc mừng hoan nghênh Hoắc Tĩnh Bắc về nước, muốn anh đến lúc đó phải
đến tham gia.”
Trong khi nói chuyện dạng Sở Vận Nhi bộ đều nơm nớp lo sợ đứng lên, vẻ mặt khó xử chờ đợi Hoắc Cảnh Sâm trả lời.
“Hừ, anh ta là đồ bỏ, trở lại có ích lợi gì?”
Anh ta hừ một tiếng, hai đầu lông mày chau lại vẻ mặt tràn đầy khinh
miệt, rõ ràng là thần sắc đầy vẻ khinh thường, Mộ Niệm Thần cũng nhìn ra được, anh ta là hận người kia, rất hận.
“Kia…”
Sở Vận Nhi tự nhiên là muốn hỏi anh ta có muốn hay không đến bữa tiệc.
“Anh đương nhiên sẽ đi, có trò hay xem làm sao lại không đi.”
Hoắc Cảnh Sâm sảng khoái đáp ứng, thân khí vây quanh trong nháy mắt lạnh như băng.
Chết tiệt thật thú vị, Niệm Thần ở bên cạnh khóe miệng run rẩy, người này có thể hay không đừng có từng giây từng phút đều tà ác như vậy? Cô
cảm giác hôm nay nhất định là có người gặp xui xẻo…
“Anh Hoắc, vậy em trở về chuẩn bị một chút, buổi tối em đi cùng anh.”
Sở Vận Nhi trong giọng nói tràn trề mong đợi, gò má đỏ hồng lại vừa ngượng ngùng.
Hoắc Cảnh Sâm nhíu mày:
“Vận nhi, ở đó không thích hợp với em.”
Lập tức quay đầu nhìn về phía Mộ Niệm Thần:
“Mộ tiểu thư, đêm nay cô đi cùng tôi.”
Sở Vận Nhi vẻ mặt bi thương, buông xuống hai tròng mắt, bộ dạng lã chã như sắp khóc thập phần làm cho người ta trìu mến.
Hoắc Cảnh Sâm thở dài, nhưng lại không có biện pháp nào, thật lâu vỗ vỗ bả vai của cô:
“Vận nhi em cũng biết, cha con bọn họ đều muốn đưa anh vào chỗ chết,
em đi theo anh rất nguy hiểm, anh đáp ứng em, lần dạ tiệc sau anh nhất
định dắt em đi cùng anh được không?”
Thái độ ôn nhu an ủi rơi vào trong mắt Mộ Niệm Thần lại thành một sự
châm chọc, cô đây là nằm cũng trúng thương sao? Chỗ kia nguy hiểm cho
nên để cho cô đi, người này thật đáng ghét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT