Biển rộng lớn, khung cảnh trước mắt tràn ngập sương mù, bằng mắt thường thì không thể biết rõ bản thân đang ở nơi nào.

Cô ôm chân ngồi bên bờ cát, thật sự cũng không cảm thấy sợ, cô biết người đưa cô tới đây là người của Hoắc Cảnh Sâm, mặc dù trước mắt quan hệ của hai người rất căng thẳng, nhưng cảm nhận từ đáy lòng thì có một điều sẽ không thay đổi, Hoắc Cảnh Sâm sẽ không tổn thương cô.

Nhưng cô vẫn sợ hoàn cảnh cô độc của mình lúc này, tính mạng của cô còn lại không nhiều lắm, cô không biết mình còn có thể thấy Hoắc Cảnh Sâm không, tuy nhiên rất rõ ràng, sau khi hôn lễ kết thúc, cô đã quyết định ở bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm.

Không quan tâm hai năm sau sẽ ra sao, ít nhất cô muốn quý trọng thời gian trước mắt.

Màn đêm buông xuống, Niệm Thần ngồi trên bờ biển như đã mất tất cả giác quan, lúc này, khi âm thanh trực thăng truyền vào tai thì cô run rẩy ngẩng đầu lên, nhưng giây lát sau, cô chau mày, sau đó đứng dậy, xoay người đi về phía biệt thự.

Khóa trái cửa chính từ bên trong, theo tầm mắt có thể nhìn thấy cửa sổ đều đã bị khóa trong, sau đó đi lên phòng ngủ chính trên tầng ba, khóa trái từng cửa sổ của phòng, kéo màn lại, cô đứng yên một chỗ, nhìn xuyên qua khe hở ra khung cảnh được trăng chiếu rọi bên ngoài.

Như cô đoán, khi máy bay hạ cánh, Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn mặc bộ Âu phục trắng từ lễ cưới, một tay đút túi quần, sau khi hạ cánh, trực thăng lượn vài vòng rồi biến mất khỏi bãi biển.

Dưới bóng đêm, bởi vì quá cao nên Niệm Thần không nhìn rõ vẻ mặt Hoắc Cảnh Sâm, nhưng không biết tại sao, cô cứ có cảm giác khóe môi Hoắc Cảnh Sâm đang nở nụ cười mờ ám như có như không.

Đúng như dự liệu của Niệm Thần, Hoắc Cảnh Sâm bước tới cửa chính, có ý mở cửa ra nhưng cuối cùng lại không bước vào.

Hồi lâu, Hoắc Cảnh Sâm bước lui về phía sau, rời khỏi cửa chính của biệt thự, đến khi tới vị trí có thể nhìn thẳng Niệm Thần mới dừng lại.

Hơi ngẩng đầu, lúc này Niệm Thần có thể thấy rõ ** xương quai xanh của anh, cái dáng vẻ kia rõ ràng là không quan tâm tới cô, rồi lại bởi một loạt động tác chậm rãi của Hoắc Cảnh Sâm, trong giây lát Niệm Thần cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Em gái, câu nói kia nói như thế nào nhỉ, mắt sáng như đuốc, giờ phút này nó chính là dùng để miêu tả Hoắc Cảnh Sâm.

Mà Niệm Thần, bạn nói cô ấy chột dạ cũng đúng, ủy mị cũng không sai, tự gây nghiệt, rồi lại đột nhiên cảm thấy bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm đứng dưới gió lạnh đầy cô đơn.

Mẹ nó! Niệm Thần tự cảm thấy khinh bỉ chính mình, đưa tay véo hông mình một cái, lúc này tuyệt đối không thể thương hại, nếu hôm nay để Hoắc Cảnh Sâm vào đây chắc chắn sẽ có tranh chấp.

Thái độ của Hoắc Cảnh Sâm hôm nay, nói thật cô cảm thấy mình không thể chịu nổi.

Cô không rõ Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc biết những gì, cũng không rõ Hoắc Cảnh Sâm tính toán những ngày kế tiếp ra sao, dù có là kết quả gì thì hiện giờ cô cũng không thể thừa nhận.

Ngẩn ngơ một lúc, suy nghĩ lộn xộn, đến khi phục hồi tinh thần, khi cô nhìn ra ngoài, Hoắc Cảnh Sâm đáng ra phải đứng đó giờ đã biến mất, mà lúc này âm thanh gió biển gào thét truyền tới, điềm báo sắp có mưa bão lớn, ngay cả sóng biển cũng vô cùng lớn.

Chuyện tình thay đổi trong nháy mắt, sau khi Niệm Thần lấy lại ý thức thì hốt hoảng chạy ra phía cửa chính, vị trí Hoắc Cảnh Sâm vừa đứng lúc này đọng lại đầy nước biển.

“Ầm…”

Tiếng nổ vang còn chưa hoàn toàn kết thúc, tay Niệm Thần run rẩy đặt lên tay nắm cửa chính, thét lên một tiếng muốn trở lại phòng, cô rất sợ sấm sét.

Đúng rồi, Mộ tiểu thư không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ sấm sét mà thôi.

Nhưng lúc này ý thức của cô quá mạnh mẽ, Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn ở bên ngoài, là do sự tùy hứng của cô nên anh mới gặp nguy hiểm.

Mở cánh cửa đã bị khóa trái ra, sau đó vô cùng liều mạng xông ra, thậm chí ngay cả giầy Niệm Thần cũng không nhớ đi vào, chân không giẫm trên bờ cát, vô cùng dũng cảm chạy tới nơi bị sóng biển đánh vào.

“Hoắc Cảnh Sâm …”

Hai tay chụm thành loa, do thời gian dài không nói gì, lúc này giọng cô có chút khàn khàn, sấm sét vang dội, âm thanh của cô xen kẽ với tiếng gió rít gào.

Sự sợ hãi cuốn sạch lý trí cô, cô chỉ biết cô không thấy Hoắc Cảnh Sâm đâu cả, do sự tùy hứng của cô nên anh mới gặp nguy hiểm.

Chân trần chạy trên cát, bộ dạng loạng choạng, nhiều lần cô suýt ngã trên bờ cát.

Nhưng sóng biển đang lớn dần, mà cô không hề chú ý mình cách nguy hiểm ngày càng gần, sóng biển sắp nhấn chìm giọng nói, thậm chí cả cơ thể cô, một lực mạnh mẽ đặt lên cánh tay cô, sau đó trước khi hoàn toàn đánh mất ý thức thì cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc trong nước biển mặn chát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play