Đổi sang cách mà cả hai đều tuyệt vọng, Niệm Thần ngẩn ngơ lặp lại câu nói, thực ra lúc Hoắc Cảnh Sâm nói ra câu nói ấy trong lòng anh đau khổ đến mức nào?

Đau lòng đến độ nào mới hạ quyết tâm được như thế? Cô phải làm thế nào mới có thể khiến nỗi đau trong anh giảm bớt đây?

Lảo đảo đứng lên, lúc này cô muốn đuổi theo nhưng vì quá vội vàng mà vấp vào tà váy quá dài của mình, ngã xuống, cô cảm giác dường như cả cơ thể không còn chút sức lực nào.

Nước mắt rơi xuống, cô ôm chặt váy cưới trên người, nếu như lúc bắt đầu biết chuyện sẽ như thế này thì có phải tốt hơn không?

Nhưng tới bây giờ, cô không biết liệu gương vỡ có thể lành hay không, Hoắc Cảnh Sâm, người đàn ông trong lòng cô, hôm nay lại là người bị cô tổn thương sâu sắc nhất.



Thực ra năng lực của Hoắc Cảnh Sâm đến đâu Niệm Thần vẫn biết, nhưng cô không ngờ có ngày nó lại được sử dụng trên người cô.

Từ rạng sáng của hôn lễ ngày hôm sau Niệm Thần đã cảm thấy vô cùng căng thằng.

Sự căng thẳng này một mặt là do cô nghĩ liệu kế hoạch ban đầu có thể thực hiện hay không, dù sao lúc mọi chuyện xảy ra thì cô đã mất khả năng liên lạc với bên ngoài.

Mặt khác, hôn lễ đầu tiên trong đời, dù có thể thành công có hay không, nhưng là lần đầu tiên thì trong lòng cô dâu luôn có sự căng thẳng.

Nửa tiếng sau, lúc này Niệm Thần đã được trang điểm vô cùng xinh đẹp, cả đêm không ngủ, vẻ tiều tụy trên khuôn mặt đã được lớp trang điểm che giấu, có thể nói khi trong lòng rối loạn thì cô càng giống một cô dâu thực sự.

Bên ngoài cửa hàng áo cưới, đoàn xe lớn vô cùng xa hoa đã đợi từ lâu, khiến cho người khác cực kì ghen tị, mặt khác, lại có phần khiến người ta phải líu lưỡi, làm gì có cô dâu nào đi trực tiếp từ cửa hàng váy cưới đến nơi tổ chức hôn lễ?

Lúc này, trước mắt Niệm Thần là những người đàn ông mặc âu phục, có vẻ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh , tạo thành một vòng bảo vệ xung quanh Niệm Thần, Niệm Thần càng cảm thấy áp lực, dường như không thể thở nổi, đến hô hấp cũng phải thật cẩn thận.

Nhưng khi chiếc xe Lincoln tiến vào gần cửa chính thì cảm giác áp lực kia mới lên tới đỉnh điểm.

Niệm Thần thấp thỏm ngồi trên xe, mới phát hiện ra Hoắc Cảnh Sâm tự lái xe.

Đoàn xe chậm rãi khởi hành, bầu không khí lạnh toát trong xe phát ra từ người Hoắc Cảnh Sâm, lúc này, Niệm Thần nuốt một ngụm, theo bản năng đưa tay muốn mở cửa xuống xe, hoàn toàn không hề suy nghĩ, hoàn toàn là bản năng, nhưng trong nháy mắt đã kích thích Hoắc Cảnh Sâm giận dữ.

"Mộ Niệm Thần, em ngồi yên đó cho anh."

Một câu gào thét trong nháy mắt đủ để cơ thể Niệm Thần co rúm lại rồi sau đó mơ mơ hồ hồ ngồi yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Em gái, gã này chắc chắn ăn phải thuốc nổ rồi!

(“Em gái”: một kiểu chửi thề của TQ)

Có chắc bầu không khí này là họ đang đi tới hôn lễ chứ không phải đám tang?!

Xe đi được nửa đường, trong lúc buồn ngủ Niệm Thần cảm thấy xe đột ngột chuyển hướng, ở giữa ngã tư đường, một chiếc Lincoln rời khỏi đội xe, sau đó một xe khác giống hệt xe vừa rồi bổ sung vào.

Trán Niệm Thần đụng vào cửa sổ xe, rất đau, trừng mắt hướng đi của xe bọn họ, gió lùa từ cửa sổ xe vào, khung cảnh càng lúc càng lạ lẫm.

"Hoắc Cảnh Sâm, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Không phải có hôn lễ sao, cô nhớ nhà thờ nơi tổ chức hôn lễ hôm nay phải đi đường vừa rồi mới đúng.

Sau câu nói là bầu không khí im lặng, Niệm Thần bĩu môi, đây cũng là chuyện trong dự liệu, chỉkhông ngờ, hồi lâu sau, Niệm Thần tưởng Hoắc Cảnh Sâm sẽ không nói chuyện cả đoạn đường này, Hoắc Cảnh Sâm lại nghiêng đầu lạnh lùng liếc nhìn cô:

"Thế nào? Anh phá hỏng kế hoạch của em làm cho em lo lắng hả?"

Nói xong anh quay đầu lại, câu nói vô cùng lạnh lùng, Niệm Thần theo bản năng lạnh run, khi cô muốn nói thì Hoắc Cảnh Sâm đã hoàn toàn không ý muốn nói chuyện.

Kế hoạch ban đầu là Lục Hựu Hi cướp cô từ xe cưới đang tới lễ đường, sau đó nhờ người khác đưa giấy báo nạo thai và đơn li hôn đã kí tới nhà thờ cho Hoắc Cảnh Sâm, sau đó là câu chuyện cô dâu không chịu nổi phải bỏ trốn, những đả kích này đến lúc ấy có lẽ là đủ đề Hoắc Cảnh Sâm hận cô tận xương rồi.

Nhưng mà, ha ha, thì ra kế hoạch bọn họ đã chuẩn bị từ lâu, là bí mật không thể lộ ra, anh đã sớm biết, hơn nữa còn có kế hoạch đối phó hoàn chỉnh.

Đúng rồi, có lẽ anh đã đúng, cô hoàn toàn không hiểu rõ về năng lực của anh, hay có thể nói Hoắc Cảnh Sâm khác xa nhiều so với tưởng tượng của cô.

Vậy thì bí mật cuối cùng thì sao, anh có biết về bệnh của cô? Biết tính mạng của cô còn lại không lâu không?

Không biết đâu, nếu đã biết...,anh nhất định có thể hiểu rõ tất cả những hành động của cô lúc này đều do cô có nỗi khổ tâm.

Trong lúc suy nghĩ, Niệm Thần giật mình nghiêng đầu nhìn một bên mặt Hoắc Cảnh Sâm, trongthời gian ngắn, thực sự có cảm giác không biết mở miệng như thế nào, cứ vậy đi, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng.

"Két…"

Sau một hồi phanh xe dồn dập, Niệm Thần mới phát hiện trước mắt là vùng ngoại ô, nhưng khi tới đây thìrốt cuộc Hoắc Cảnh Sâm muốn dẫn cô đi đâu đây.

Niệm Thần lưỡng lự một lúc, nhưng bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm với khuôn mặt lạnh lẽo kia, dù có nhiều thắc mắc, lúc này Niệm Thần cũng cảm thấy đây không phải lúc để hỏi.

Nhưng sự lưỡng lự cũng không quá dài, ngay lập tức Hoắc Cảnh Sâm mở cửa xe đi xuống, Niệm Thần còn chưa kịp hiểu những thay đổi này, cửa xe bên cạnh bị mở ra, sau đó Hoắc Cảnh Sâm vươn tay, dùng sức kéo chặt tay Niệm Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play