Niệm Thần sợ lạnh như thế, vậy mà bây giờ trong phòng bệnh không hề bật hệ thống sưởi, cô lại đứng trước cửa sổ như mất đi linh hồn, ngay cả khi anh tới gần cũng không hề phát hiện, chết tiệt! Rốt cục mấy người đó chăm sóc cô kiểu gì thế này!
"Rốt cục thì em có chút tự giác của một người sắp làm mẹ không hả?!"
Cho dù không để ý tới sức khỏe của mình thì ít nhất củng phải chú ý tới đứa con trong bụng chứ!
Niệm Thần nghe được giọng nói kia thì cũng hồi hồn lại, thao bản năng cô đặt tay lên bụng của mình, chỉ là biện độ bằng phẳng dị thường kia khiến cô xác nhận ý tưởng vớ vẩn của mình.
Không còn, con đã không còn nữa rồi!
Chỉ là bây giờ cô không có dũng khí nói chuyện này với người mà cô tin tưởng nhất.
Dù sao thì sau hôn lễ của hai người, cái gì nên chấm dứt sẽ chấm dứt, dù sao ngày mai bão táp sẽ đến, mọi hi vọng sau này chỉ là xa vời, cô muốn quý trọng từng giây từng phút trước cơn bão này.
Nhiệt độ thấp của mùa đông khiến cô lạnh tới mức máu cũng muốn đông cứng, chỉ là nhiêu ngày như vậy mới gặp được anh, lòng cô lại xuất hiện ấm áp kì diệu.
Thời gian hai người có thể đụng chạm nhau đã không còn nhiêu nữa.
Cô hạ mi, giấu đi đôi mắt trong suốt, trầm mặc không nói gì, cô sợ khi mở miệng ra anh sẽ nghe thấy tiếng nức nở của mình.
Khi cô nhích chân muốn đi tới bên giường nằm, chân vừa mới nhấc lên, tay đã bị túm lại.
Giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm có chút khàn, mấy ngày hôm nay anh phiền muộn bất an, tình huống không hề tốt chút nào:
"Niệm Thần, mặc dù không thể trở thành một cặp vợ chồng tốt, nhưng vì con của chúng ta, anh và em hãy làm một cặp cha mẹ tốt được không?"
Được không? Lần đầu tiên cô nghe được câu nói trần ngập ý khẩn cầu từ trong miệng của anh, với nhưng khi thế này, anh nên cao cao tại thượng mới phải, vì sao hai người lại biến thành thế này?
Trong nháy mắt, cô rốt cục không thể không chế được chất lỏng trong mắt mình, nước mắt chảy ra, vai cô cũng run nhè nhẹ.
Chỉ là mọi chuyện đã tới mức này rồi, phải làm thế nào thì hai người mới thoải mái chút ít đây?
Cô không thể bởi vì ấm áp nhất thời này mà khiến anh đau đớn cả đời được.
Trong lòng giãy dụa mãnh liệt, trong tình thế khó xử này cô mới phát hiện ra, cho dù cô lựa chọn thế nào thì đều có thương tổn, không phải là cô thì cũng là anh.
Vậy thì sau buổi tối hôm nay, chỉ một buổi tối này thôi, cho dù điên cuồng, cho dù trầm luân, phấn đấu vì chính mình, chỉ một buổi tối này là đủ rồi, ít nhất để sau này cô nhớ lại những quãng thời gian tốt đẹp nhất khi ở bên cạnh anh.
Trên thực tế, ngay khi cái lá chắn ngoan cố trong lòng cô bắt đầu bị phá hỏng thì cô đã nhào vào lòng anh rồi, hương vị ấm áp mà lâu rồi cô không được ôm lấy, hương vị mà ngay cả ngủ cô cũng mơ thấy.
Chỉ mới vài ngày không thấy thôi mà cô đã nhớ như thế.
Cô co rút người lại trong vòm ngực rắn chắc của anh, cánh tay ôm thắt lưng tinh tráng, giọng nói có chút nức nở còn mang theo lửa giận đang được kìm nén:
"Hoắc Cảnh Sâm, mới có vài ngày không gặp mà sao người anh chỉ còn xương với xương không thế này, bộ người hầu trong nhà không chăm sóc anh sao?"
Lúc đó, ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm lại nhìn về nơi vừa rồi Niệm Thần vừa đứng, thấy hết những cảnh bên ngoài, (Die:n d@n l.e.q.u.y.d.#.n) mặt trời ngả về tây, trong phòng bệnh nhuộm một màu tịch dương, thăng trầm, dị thường thảm thiết.
Trước ngực đã ướt một mảng lớn, thờ dài một hơi thật sâu, mặc kệ nó, không cần biết vì nguyên nhân gì, chỉ cần cô còn ở bên cạnh anh là được rồi! Chỉ cần cô còn ở đây, anh mới có thể giống một người bình thường.
Tình yêu có thể khiến con người ta trở nên hèn mọn, nhưng cho dù có hèn mọn tới đâu cũng không thể ngăn được bước người yêu rời đi, nhưng Hoắc Cảnh Sâm hoàn toàn không hiểu được Niệm Thần đau lòng bao nhiêu, quyết tâm bao nhiêu khi quyết định ra đi, quyết định rời khỏi người đàn ông mang tới ấm áp cả đời cho cô.
Đóng của sổ lại, Hoắc Cảnh Sâm ôm lấy Niệm Thần đặt lên giường, sau đó đứng dậy đi mở hệ thống sưởi trong phòng.
Hai người nằm trên giường, Niệm Thần vùi đầu vào vòng tay tràn đầy hơi thở của anh, không khỏi bắt đầu tức giận, nâng tay sờ sờ thắt lưng của anh:
"Ai, sao lâu như thế anh mới tới thăm em? Sao lại nhỏ mọn thế chứ? Không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?"
Thực ra có muốn nói là: Này, anh có biết không, anh có biết là ngày nao em cũng nhớ anh không.
Hoắc Cảnh Sâm cười cười, không trả lời vấn đề của cô, sao lại không đến chứ, chỉ là đứng trước phòng bệnh của cô thật lâu, thật lâu nhưng lạ không chịu bước vào, anh thường suy nghĩ, có phải khi đạt được quá dễ dàng sẽ khiến con người ta không biết quý trọng?
Dần dà, mãi khi anh ngồi ngoài phòng bện một ngày một đêm mới phát hiện ra mình đã dùng quá nhiều thời gian để chờ đợi, không phải giận dỗi gì nhưng anh lại luôn nghĩ tới chuyện ngày hôm đó, từ đầu tới cuối anh chưa hề hỏi cô bất cứ cái gì, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra.
Nếu sợ mất đi như thế thì sao không tiến tới khi sắp mất đi?
Thật sự thì mãi tới khi bước vào phòng, mãi tới khi ôm cô vào lòng anh mới cảm nhận được thì ra chỉ một cái ôm đơn giản (Le,quy.d@n) cũng là một chuyện tốt đẹp tới như thế, đúng vậy, là tốt đẹp, khi không có cô bên cạnh, tâm thần của anh mất tỉnh táo tới mức anh không còn nhận ra mình nữa.
"Vậy em có nhớ anh không?"
Có nhớ không, có nhớ anh giống như anh nhớ êm hay không, có nhớ anh hơn cả anh nhớ em mấy hôm nay không? Nếu có, cho dù chỉ một chút thôi, cũng đủ khiến anh mừng tới điên dại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT