Ngày hôm sau, lúc
trời gần tối, Niệm Thần mới tỉnh dậy, khi đó, ánh chiều tà chiếu xuống
một mảng màu cam trên bức tường trắng, trong thoáng chốc, sắc màu đó lại mang đến cho người ta một cảm giác bồn chồn, vạn vật thật xa lạ.
Khẽ co giãn thân người đã cứng ngắc, mới nhận ra một cánh tay đang đặt
ngang hông của mình, mà giờ phút này, cả người của cô đang nằm trên
giường, trong tư thế vùi trong ngực của Hoắc Cảnh Sâm.
Mà những động tác này của cô cũng không nhẹ nhàng, ngay lập tức đã đánh thức Hoắc Cảnh Sâm.
Lúc đó, phản ứng đầu tiên của Hoắc Cảnh Sâm chính là đưa tay đặt trên trán
của cô, xem thử đã hạ sốt chưa, sau khi xác định nhiệt độ của cô đã trở
lại bình thường, anh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay khó chịu nữa không?”
Vì vừa mới tỉnh giấc nên trong giọng nói của anh có chút khàn khàn, do vừa mới trải qua trận sốt vừa rồi, nên đôi mắt của Niệm Thần lại thêm mệt
nhọc, yếu đuối, cả người cô đều xanh xao.
Niệm Thần chỉ sững sờ
một chút, lúc này mới phản ứng kịp câu nói kia của Hoắc Cảnh Sâm là đang hỏi cô, khẽ lắc đầu một cái, trong đầu lại nhớ tới một số hình ảnh
trước khi chìm vào hôn mê, khắp nơi toàn là nước biển, đến tận bây giờ,
khi đang nằm trên giường rồi, cô vẫn còn cảm nhận được cái cảm giác trôi lơ lửng đó.
Không trách được khi cô tỉnh dậy lại có cảm giác như mình vừa trải qua mấy đời rồi vậy.
Đôi tay của cô càng thêm dùng sức, ôm chặt lấy thân thể cường tráng của
Hoắc Cảnh Sâm, rúc sâu vào trong lồng ngực ấm áp của anh, lúc này trong
lỗ mũi của cô toàn là hơi thở chỉ thuộc về anh, trời mới biết ngay lúc
này đây, cái cảm giác này….thật tốt.
Trên thực tế, hình ảnh như
thế cũng chỉ duy trì chỉ trong chốc lát, nghĩ lại những hình ảnh nhìn
thấy trước khi chìm vào hôn mê, cô có rất nhiều câu hỏi thật rất muốn
hỏi Hoắc Cảnh Sâm.
Đến tột cùng thì mối quan hệ giữa anh và Sở
Vận Nhi là như thế nào? Rồi đứa bé trong bụng của Sở Vận Nhi rốt cuộc là của người nào? Anh có từng bị giam trong cục cảnh sát? Cuối cùng thì
lời nói của Lục Hựu Hi là thật hay là giả?
Nhưng cũng chỉ xảy ra
trong nháy mắt, đang khi hơi thở đặc trưng chỉ thuộc của riêng anh tràn
đầy trong mũi của cô, cô mới nhận ra rằng: tất cả đều không còn quan
trọng nữa, quan trọng chính là cô lựa chọn tin tưởng hoàn toàn vào anh.
Nhưng chuyện rõ ràng đã xảy ra, hoàn toàn không có khả năng trực tiếp bị lãng quên, giống như giờ phút này, khi Niệm Thần lựa chọn quên đi những
chuyện này, nhưng với Hoắc Cảnh Sâm sẽ không như vậy.
Sinh mệnh
của Niệm Thần là thứ trân quý nhất của anh, mà đến tận bây giờ, từ đáy
lòng của anh cũng vẫn còn nguyên cảm giác sợ hãi khi đó, không cách nào
tan đi được.
Anh không thể tưởng tượng được, nếu cô gặp phải chuyện nguy hiểm gì đó, cái thế giới này sẽ bị biến thành cái dạng gì nữa!
“Niệm Thần, sau này tốt nhất cách xa cái gã Lục Hựu Hi này nhé!”
Phải cách xa, bởi vì mỗi lần đụng phải người đàn ông kia, chắc chắn luôn
luôn sẽ xảy ra chuyện chẳng tốt lành gì, cũng giống như lần này vậy,
cũng may lúc đó anh kịp thời chạy tới nơi.
Niệm Thần tiếp tục vùi trong ngực anh, nhưng không thốt ra một chữ nào để trả lời, không nói
đồng ý cũng chẳng nói sẽ không, một lúc sau, đầu đột nhiên ngẩng lên:
“Vậy thì, anh có nguyện ý nói tất cả mọi chuyện với em hay không?”
Cô có thể dành sự tin tưởng một trăm phần trăm cho anh, bởi vì cô yêu anh, nhưng cũng bởi vì yêu, nên khi có chuyện xảy ra, cũng sẽ ghen tỵ, và
cũng sẽ nghi ngờ, mà anh luôn kiểm soát rất tốt bất kể việc gì, nhưng
chủ yếu vẫn là tại sao không thể nắm tay cô, cả hai cùng nhau đối mặt?
Ngay lập tức trong ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm có một chút sững sờ, nhưng chỉ
một cái chớp mắt liền biến mất, nhanh đến nỗi Niệm Thần cũng không kịp
nhận ra, nhưng, một giây tiếp theo anh liền nở nụ cười tươi sáng, tay
anh xoa xoa nhẹ nhàng những nếp gấp trên trán của cô, trong giọng nói
tràn ý cười:
“Bé ngốc, nào có chuyện gì đâu, em chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng cho tốt thân thể của chính mình, chờ làm cô dâu của anh là được.”
Niệm Thần rơi vào sự ấm áp yêu thương sâu đậm kia, tuy là vui nhưng nơi đáy
lòng vẫn là một mảnh hốt hoảng, vẫn là cảm giác……đau lòng, đến cuối cùng thì anh cũng vẫn không chịu nói rõ ràng mọi chuyện với cô sao?
Nhắm mắt lại, đầu cô gật gật, một lần nữa vùi vào trong ngực của anh, đột nhiên không còn hứng thứ muốn nói chuyện nữa.
Cũng không biết ở đâu ra mà cô vẫn còn cảm giác buồn ngủ, mà giờ khắc này
chân chân thực thực, khi nằm rúc vào trong ngực anh, còn chưa đến mười
phút đã bị cơn buồn ngủ đột kích, một lần nữa người cô đàm luận về thế
cờ cũ với Lão Chu.
--- -----
Bởi vì mùi thức ăn thơm ngát
đã một lần nữa kéo cô ra khỏi giấc ngủ, lúc này trời đã rạng sáng, trong cả phòng bệnh to lớn như thế này mà chỉ có một chiếc đèn bàn thì ánh
sáng đó có thể nói là nhỏ nhoi đến đáng thương.
Mà giờ phút này
trong phòng bệnh, ngây ngô nhìn quanh, thấy không phải là Hoắc Cảnh Sâm
như lần trước tỉnh lại, mà đổi lại thành phụ tá của anh, cô đã từng vài
lần gặp người này, Vivi.
Vivi thấy cô vừa tỉnh lại, chờ cho đến
khi cô hơi thích ứng được với ánh sáng trong phòng, sau đó mới mở một
bóng đèn huỳnh quang với ánh sáng mạnh hơn ở một công tắc khác trong
phòng bệnh.
Thời tiết bên ngoài đã bắt đầu vào mùa đông rồi, bên
trong phòng, tuy đã mở điều hòa nhiệt độ nhưng vẫn cảm nhận được vài
phần lạnh giá, Vivi cầm áo khoác bên cạnh mặc thêm cho Niệm Thần:
“Có đói bụng không? Boss chuẩn bị bữa tối rồi, vẫn còn nóng hổi, cô có muốn ăn trước một chút hay không?”
Cứ qua một lúc thì bữa ăn tối lại được hâm nóng một lần, mục đích chính là để bất cứ khi nào Niệm Thần tỉnh lại cũng có thể có đồ ăn nóng, nếu
không thì với thời tiết như vậy thức ăn không bị lạnh mới là chuyện lạ.
Dĩ nhiên, Vivi nghẹn họng trừng mắt khi nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm quan tâm
chăm sóc tỉ mỉ như vậy, sự nhu tình ấm áp của Boss nhà mình quả nhiên
chỉ dành riêng cho người phụ nữ này, nhưng giờ phút này, ngay trước mặt
Niệm Thần, Vivi cũng không có vạch trần chuyện gì cả.
Đầu Niệm Thần gật một cái, Vivi cũng đã đưa bữa ăn tối tới bên cạnh.
Tất cả thức ăn đều là món yêu thích của cô, điểm này thì không thể nghi
ngờ, Niệm Thần im lặng có chút suy tư, ăn những thức ăn trong chén,
trong suốt quá trình cũng chẳng hề nói một câu.
Dường như nhận
thấy tâm trạng không vui vẻ của Niệm Thần, Vivi cũng chỉ cho rằng vì
tỉnh lại không được gặp Hoắc Cảnh Sâm nên cô mới có chút không được vui.
“Chuyện đó, công ty đã xảy ra một chút chuyện nên Boss anh ấy trở về xử lý, ngay lập tức sẽ trở về đây thôi.”
Niệm Thần nghe được giọng nói, cô có chút thẫn thờ liền ngẩng đầu lên, nhận
thấy trong lời nói của Vivi có chút ý tứ ngượng ngùng giải thích, mới
phát hiện ra vừa rồi do mình mãi chìm vào suy nghĩ những chuyện trong
đầu, nên nhất thời quên mất, trong cái không gian to đùng này còn tồn
tại người thứ hai.
Cô tiêu diệt gọn hết hai phần ba mâm thức ăn, trong bao tử đã có một cảm giác đủ no, mới cười cười giả lả:
“À, xin lỗi, vừa rồi do tôi mãi suy nghĩ một vài chuyện, không phải là có ý không vui.”
Vivi có thể đi theo một thời gian lâu như vậy bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm, đương
nhiên cô có những chỗ hơn người, giống như trước mắt, cô cũng thật sự
thích Niệm Thần, nên tự nhiên cũng chẳng cần phải giả bộ khách sáo:
“Được rồi, hiện tại cô thật sự không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, Boss đã
chuẩn bị hôn lễ thế kỷ khiến nhiều người đỏ mắt rồi đó, hơn nữa, cô chỉ
cần ngủ ngon ăn no đợi đến lúc đó làm một cô dâu vui vẻ hạnh phúc là
ok.”
Dừng một chút, nụ cười hơi dí dỏm ném cho Niệm Thần:
“Nói cho cô biết một bí mật, cái tính tham muốn sở hữu của Boss chúng ta đặc biệt mạnh mẽ, tôi đoán hiện tại anh ấy chắc chắn sẽ muốn nuôi cô thành
một cái bánh bao trắng trẻo tròn tròn, như vậy thì người khác cũng sẽ
không tranh đoạt với anh ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT