Nhưng lại cũng chỉ là chuyện xảy ra trong vài giây đồng hồ, cánh tay Hoắc Cảnh Sâm lộn trở lại, thẳng tay lôi cổ Hoắc Tĩnh Bắc ném ra ngoài, Hoắc Cảnh Sâm cũng đi theo ra ngoài, mắt nhìn thấy Hoắc Tĩnh Bắc té nhào trên đất, cả người nhếch nhác chịu không nổi, anh xoay người đóng cửa lại, dùng tư thế bề trên từ trên cao nhìn xuống, trong giọng nói của anh càng không hề che giấu sự khinh miệt:

“Hoắc Tĩnh Bắc, ta vẫn còn chưa suy nghĩ tính toán đến chuyện làm cho anh biến mất khỏi cái thế giới này, đừng có tiếp tục lượn lờ trước mặt ta, cũng không cần xuất hiện khiêu chiến giới hạn cuối cùng của ta!”

Trong khoảng thời gian ngắn bỗng trời nổi gió mây kéo ầm ầm, dù sao thì Hoắc Tĩnh Bắc cũng có sự chuẩn bị trước khi đến đây, nên chỉ trong tích tắc, hắn lật người đứng lên, trong đáy mắt viết rất rõ ràng – mười phần tự tin.

“Hoắc Cảnh Sâm, hôm nay mày giở trò mờ ám đâm sau lưng tao, vậy còn không bằng mày đâm một dao cho tao chết luôn đi! Tao nói cho mày biết, hôm nay tao đến đây cũng không ôm ý định còn sống ra khỏi cái chỗ này, nên đương nhiên tao cũng phải kéo theo mày cùng chết với tao!”

“Sao? Mướn bắt ta phải chôn cùng với anh sao?” Anh vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng yên tại chỗ, trên khóe môi nở một nụ cười như không cười, đường cong đó cũng đủ khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi rụng rời tay chân, nhưng một giây kế tiếp anh ngước mắt nhìn lên trời, sau đó búng tay một cái: “Thật ngại quá, người của anh là đồ bỏ đi cũng giống như anh, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu mà đã nằm xuống hết rồi!”

Tiếng nói của anh vừa dứt, một đám người mặc tây trang màu đen đồng loạt xuất hiện, đây đều là đám người phái tới chung quanh khu biệt thự để bảo vệ an toàn cho Niệm Thần, mà trong tay bọn họ chính là những thuộc hạ cùng tới với Hoắc Tĩnh Bắc.

Dáng vẻ tay chân bị buộc chặt, nhìn qua cũng biết đám người đang nằm kia đã được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh ở cùng một nơi, mà lúc này những người đó cũng không biết mình bị ngất đi như thế nào nữa, trong khoảnh khắc này họ không còn hơi thở cứ y như người chết vậy.

Trên thực tế, ngay từ khi Hoắc Tĩnh Bắc nhìn thấy đám tay chân của mình đã bị bắt hết, lúc đó trên mặt của hắn ta như được phủ lên một lớp phấn trắng bệch, vẻ mặt của hắn trông như kiểu chết mà không mắt, mặc dù đến giờ phút này rồi mà hắn vẫn còn không thể tin được tại sao mình lại thua thảm dưới tay của Hoắc Cảnh Sâm, dù sao thì một đám người này cũng là sát thủ có tiếng tăm, nhưng khi rơi vào tay Hoắc Cảnh Sâm thì lại như kẻ yếu đuối hoàn toàn không có năng lực đánh trả!

Giống như ngay đến giờ phút này rồi Hoắc Tĩnh Bắc mới chợt nhận ra một sự thật, hắn ta vĩnh viễn cũng không thể đấu lại Hoắc Cảnh Sâm, bởi vì hắn ta không phải là Hoắc Cảnh Sâm, cũng như hắn còn không biết rất nhiều chuyện, nhưng chỉ biết là người đàn ông này thật sự rất đáng sợ, cũng như giây phút này hắn thật sự không biết mình bị theo dõi.

“Hoắc Cảnh Sâm, rốt cuộc thì mày là ai?”

Hắn nghẹn họng nhìn chằm chằm, rồi hắn bị hù dọa bởi một tầng ý nghĩ lướt qua trong đầu, trên thực tế, chuyện kinh người không chỉ có thân phận thần bí của Hoắc Cảnh Sâm, lại cũng có thể căn bản là trong mắt của người đàn ông này không bận tâm đến bất kỳ ai, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Hoắc Tĩnh Bắc suy nghĩ đến cái ý tưởng hù chết người kia, cho nên trên mặt của hắn ta cũng thể hiện ra hết, vốn ban đầu khi đến thì lòng đầy tự tin nhưng lúc này xem chừng lại hoàn toàn là màu xám xịt.

Hoắc Cảnh Sâm “hừ” lạnh một tiếng:

“Ta là người như thế nào cũng không quan trọng, điều quan trọng là, Hoắc Tĩnh Bắc, làm người thì phải tự biết thân biết phận, hôm nay là do anh làm sai trước, cho dù là ai đi nữa thì cũng phải trả giá thật lớn, ta lấy một cánh tay của anh và sẽ tha một mạng cho anh, nhưng anh phải nhớ điều này, cái mạng này của anh là do Hoắc Cảnh Sâm ta bố thí cho anh!”

Lời nói của Hoắc Cảnh Sâm có ý nghĩa gì, những người đang có mặt ở chỗ này đều có thể hiểu rất tường tận, nhưng ngược lại Hoắc Tĩnh Bắc lại diễn giải ý của anh là, ít nhất thì Hoắc Cảnh Sâm cũng không dám công khai khiêu chiến với Cố Minh Nguyên.

Nhưng trên thực tế, Hoắc Cảnh Sâm mang đến những điều kinh ngạc cho Hoắc Tĩnh Bắc, không chỉ dừng lại ở chuyện này thôi, thông thường sự thật luôn là điều bất ngờ, ngay khi Hoắc Cảnh Sâm xoay người, chỉ trong tích tắc thì mấy người áo đen đã đi về phía Hoắc Tĩnh Bắc.

Ngay lúc cửa chính vừa được mở ra, một tiếng kêu thê thảm vang vọng mãi trên bầu trời, tựa như cứ quanh quẩn khắp cả biệt thự mà không hề mất đi.

Hoắc Cảnh Sâm vừa mở cửa đã thấy Niệm Thần đang đứng sau cửa chính, đầu tiên là Niệm Thần bị giật mình, sau thì Niệm Thần sững sờ, đứng chết trân tại chỗ, trên mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc ngày thường nào, cô có cảm giác đau thương tựa như đã nhìn thấu lòng người dễ dàng thay đổi.

Hoắc Cảnh Sâm thở dài một hơi, trong nháy mắt chân anh mở ra sải bước tới, anh dang hai cánh tay ôm Niệm Thần vào trong ngực mình, một tay anh vỗ vỗ nhẹ nhàng phía sau lưng của cô, trong giọng nói đều là dịu dàng, yêu thương, mới có thể che giấu được sát ý lạnh lùng kia:

“Niệm Thần, đây chính là con người thật của anh, con đường anh đi chỉ có thể là không ngừng chém giết, anh nói vậy, em hiểu không?”

Trên thực tế, cuối cùng thì trong lòng của anh cũng rất sợ mất đi, cô là người tốt đẹp, mà anh của hiện tại lại đen tối bẩn thỉu, anh vẫn luôn rất sợ hãi, khi người duy nhất hoàn toàn chấp nhận anh, yêu thương anh, tin tưởng anh, sợ sẽ có một ngày cũng sẽ chán ghét anh, chê anh xấu xa.

Niệm Thần chui vào trong lòng anh, đôi tay không tự chủ âu yếm vuốt ve thân thể cường tráng của anh, một lúc lâu vẫn im lặng, rồi ngẩng đầu nhìn anh, tay trái của cô đặt lên vị trí trái tim của anh, ngay khi ánh mắt cô rơi vào chỗ này, trong nháy mắt đôi dòng nước mắt đã theo nhau rơi xuống:

“Cảnh Sâm, tại sao bọn họ vĩnh viễn đều cho rằng anh mới là người làm sai? Tại sao anh vẫn còn có thể kiên cường thấu hiểu lòng người như một vị thần chứ?”

Đúng vậy, tại sao chứ?

Tại sao trên thân thể của người đàn ông này luôn luôn phải mang theo đôi gánh nặng nề đến như vậy?

Tại sao thời điểm anh muốn cuộc sống ngày thường trôi qua yên bình thì lại vẫn có người tới đây khiêu khích anh?

Tại sao người thân của anh đều bỏ rơi anh, nhưng chỉ vì lợi ích của bản thân mà không tiếc lấy luôn mạng sống của anh?

Tại sao anh cũng chỉ muốn hưởng thụ một chút xíu tình thân ấm áp thôi mà cũng phải lo lắng sợ hãi?

Nhưng, nhất định anh không hề biết anh là độc nhất vô nhị trong lòng của cô.

Cô nhón chân lên, bởi vì đôi chân không mang dép đi trong nhà, cứ để chân không dẫm trên mặt thảm, cô leo lên ôm cổ của anh, một giây kế tiếp, đôi môi mềm mại in khớp vào đôi môi mỏng của anh, nụ hôn chỉ lướt lướt qua làn môi, mang theo chút yêu thương, cũng như lần đầu tiên, Niệm Thần xuất hiện với dáng vẻ mị hoặc này rồi cứ như thế tồn tại trong cuộc sống của Hoắc Cảnh Sâm.

Một lúc sau, nụ hôn ấm áp kia cuối cùng cũng kết thúc, mà đôi tay của cô vẫn trong tư thế ôm cổ anh như cũ, lúc này tầm mắt ngang nhau, trong đáy mắt của cô là một mảnh bình yên, đắm chìm trong làn nước xoáy nơi đáy mắt tăm tối kia, giọng nói nhẹ nhàng giống như lời nỉ non bên gối:

“Sâm, em mặc kệ anh là hạng người gì, em chỉ biết anh là chồng của em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play