Trong một lúc nào đó nếu như chúng ta có thể đoán trước được một vài
chuyện có thể xảy ra, biết được kết quả nhất định mỗi con người chúng ta sẽ dốc toàn tâm toàn lực để ngăn cản những điều tồi tệ sẽ xảy ra, nhưng chúng ta lại không có năng lực đó.
Thỉnh thoảng chỉ có thể để mặc cho cái gọi là sự an bài của số mệnh đã
định sẵn ở trong lòng bàn tay, để nó có thể hô mưa gọi gió, thỉnh thoảng nâng ta lên chín tầng mây, chỉ khi những sự giúp đỡ nhỏ nhoi kia mất
đi, rồi chờ ta rớt từ chín tầng mây xuống họ lại không chút do dự giẫm
ta ở dưới bàn chân họ.
Rất lâu sau đó, tất cả mọi thứ đều sẽ bị thời gian lãng quên, lúc Niệm
Thần còn ở bên cạnh Hoắc Cảnh Sâm, cô hối hận nhất chính là ngày mình
xuất viện, cô và hắn mỗi người đi một hướng muôn đời muôn kiếp không
quay lại nhìn nhau.
Dĩ nhiên, những thứ này để sau hãy nói.
Mà hiện nay, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, sau khi Niệm Thần bình tâm tĩnh khí nhàn nhã đi bộ trên đường lớn.
Hiện tại, cô có được sự nhàn nhã này, là bởi vì trong căn phòng trọ nhỏ
kia bây giờ cực kỳ lạnh lẽo dù cô có về hay không cũng chẳng có gì thay
đổi cả, nghĩ đến hai đứa con trai của mình, Hoắc Thần Viễn như thế nào
cô không biết, chỉ là Tây Hàn, cô lại nguyện ý tin tưởng chỉ cần bản
thân nó không muốn thì hôm nay căn bản không có ai có thể mang nó đi,
cho nên ít nhiều gì, cũng có lý do để Tây Hàn ngoan ngoãn mà tuân theo
sự chi phối và điều khiển của người khác, Niệm Thần dường như cũng đã
hiểu được một phần nào đó của sự việc này.
Cho nên sau khi bình tâm tĩnh khí cũng đã hiểu được một phần nhỏ trong
cái nguyên nhân lớn kia, Niệm Thần ngược lại tình nguyện tin tưởng tất
cả mọi chuyện đều là âm mưu, cô lựa chọn không đi làm sợ ảnh hưởng đến
màn kịch kia, thậm chí còn phối hợp để diễn tốt màn kịch.
Dĩ nhiên, nếu như tất cả thật sự là một màn kịch, nhưng yên tĩnh đến tột cùng có thể kéo dài bao lâu thì cô cũng chưa biết được.
Trong khoảng thời gian này, thành phố cũng đang trên đà phát triển, cuộc sống về đêm bắt đầu mở ra một trang mới.
Loay hoay một lúc thì Niệm Thần đã đứng trước một gian hàng nào đó lấy
ra 15 đồng tiền nhưng giá tiền của cái bình hoa cổ được thách giá đến
hơn 2,500 đồng, vừa suy nghĩ vật này để vào trong phòng của con trai
cũng không tệ lắm, dùng nó để bồi dưỡng tình cảm sâu đậm của hai mẹ con
thì lại càng tốt, dù có bỏ bao nhiêu cũng đáng đồng tiền.
Được rồi, không thể không nói đến chính là Mộ tiểu thư thuộc loại người
làm việc không bao giờ cân nhắc đến hậu quả, giống như vừa rồi sau một
hồi trả giá cực kỳ hưng phấn vừa trả tiền xong, đối mặt với một bình hoa khổng lồ như vậy rất nhận ra vấn đề, cảm giác muốn ôm một vật khổng lồ
về nhà đi đâu mất tiêu rồi, còn phải vận chuyển nó về nhà bằng cách nào
đây?
Ặc, cho tới bây giờ Mộ tiểu thư là một người dũng mãnh, cho nên khi cô
quyết định ôm cái vật khổng lồ kia về nhà thì thật ra không có gì đáng
để ngạc nhiên cả.
Ai cũng nghĩ rằng người phụ nữ với thân hình mảnh mai này trong đêm
khuya không có đủ sức lực để ôm vật khổng lồ kia về đến nhà nhưng hành
động kia thật làm cho người khác phải suy nghĩ lại, một hành động rất có tính hàm súc, thậm chí việc này với cô cũng không dễ dàng mấy, buổi tối vận động một chút cũng coi là có lợi ích, dòng người vốn hối hả, bất kì người nào thấy cô như vậy đều là chủ động nhường đường.
Trên thực tế, đối với bất kỳ người nào thì bây giờ là thời gian ‘ khó
khăn ’, sao gần đạo tam ở trong đầu tự nhiên nảy sinh ý niệm này bây giờ cô hoàn toàn không thể trông cậy vào mấy chữ này, lớn gan đi ngang qua
một con hẻm nhỏ u ám tĩnh mịch, cái thành phố này nổi danh với việc
không ai quản lí đường phố.
Đang ôm trong ngực một vật khổng lồ, Mộ tiểu thư rất là im lặng coi
thường những cặp trai gái trên đường đang anh anh em em, dù là phố đêm
cũng không cần khoa trương như vậy có được hay không, những người kia
ngồi lộ liễu trên ghế ở ven đường là có ý tứ gì, là sợ một màn này hoàn
toàn có thể sánh ngang âm thanh cao ngút ở trên giường hoặc họ sợ người
khác sẽ không nghe được chuyện đó?
Rất lâu, theo lý mà nói, hình ảnh như vậy tùy ý tô vẽ thêm cho cái không khí ô nhiễm, Mộ tiểu thư cũng giống như những cô gái khác, khi đi ngang qua một con phố cũng có thể bị mấy tên lưu manh vô lễ ra tay, sau đó sẽ xuất hiện một vị bạch mã hoàng tử từ trên trời giáng xuống, cứu vớt cô
khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, nếu không phải như vậy thì Mộ tiểu thư thật sự không đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn rồi.
Nhưng ngươi quên rằng Mộ tiểu thư là một bông hoa có sức sinh tồn rất
mạnh, điều kiện trên hết là người ta không hề đối đãi với cô như người
bình thường, nếu nói như vậy mọi chuyện sẽ xảy ra như người bình thường
chuyện Mộ tiểu thư hoàn toàn sẽ không sẽ ra đối với cô, mà nếu có phát
sinh ra sự việc kia ở trên người của Mộ tiểu thư thì ngươi cũng không
nghĩ tới, chẳng thế thì thế nào đây có câu kêu trời ý trêu người?
Chuyện là xảy ra ở một con phố khác bên ngoài khu chung cư của Mộ tiểu
thư, lúc đó, Mộ tiểu thư phẫn hận ôm bình hoa kia rốt cuộc đã đến nơi
được thở phào nhẹ nhõm, đặt vật khổng lồ xuống đất cô đứng bên cạnh đang chuẩn bị nghỉ ngơi lấy lại sức lực rồi tiếp tục vác nó lên tầng lầu.
Đoạn đường tiếp theo Mộ tiểu thư vẫn chăm sóc cho vết thương trên lưng
mình, dừng lại nghỉ ngơi cũng là vì phòng ngừa miệng vết thương rách ra
lần nữa, một vết thương do súng kia cho dù là làm cái gì cũng đau đến
mức không thể chịu nổi, nếu lại rách một lần nữa cô thật có thể đi chết
được rồi. ( Có chỗ nào trong đoạn này dịch không đúng thì mọi người nói
cho tớ sửa lại nha)
Mà thật ra thì, còn có một câu cự tác rằng một lần bị rắn cắn, mười năm
sợ dây thừng, một phát đạn này mặc dù không có trí mạng, thậm chí còn
không chết, mà còn có thể sống vui vẻ, đúng như trong tiềm thức hay là
tại tâm lý Mộ tiểu thư trên tâm lý ít nhiều gì che lên một bóng ma.
Dĩ nhiên, ngươi phải trực tiếp nói với cô ấy, bởi vì da mặt Mộ tiểu thư
rất dày dày với trình độ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cô sẽ trực
tiếp phủ nhận.
Vịt chết còn cứng mỏ điểm này chúng ta không thể phủ nhận, nếu giải thích việc không cần phải đi làm có một chút vô vị.
Tình cảnh này lại xuất hiện chuyện như vậy không phải ai cũng có thể
gặp, nhưng nếu quả thật là như vậy phẩm chất đặc biệt được dịp bùng nổ,
vậy cũng chỉ có thể nói là Thượng Đế ông ta muốn xem xem vết thương
trong lòng ta đã lành hẳn chưa, khi tiếng súng vang lên lần nữa.
Không, Mộ tiểu thư theo bản năng che lỗ tai ngồi xổm người xuống núp ở
mặt bên kia bình hoa, trong nháy mắt phản ứng chân thật nhất nỗi sợ hãi
càng ngày càng dâng lên đến đỉnh điểm.
Như vậy lúc khẩn cấp, lấy một bình hoa làm bia đỡ đạn cũng không phải là hành động sáng suốt, cho nên khi vật khổng lồ rất giòn và yếu trực tiếp bị bạo hành, Mộ tiểu thư thét lên rất to.
Đau lòng vì bỏ ra 15 đồng tiền mua được một bình hoa cổ đồng thời cực kỳ liều chết tuôn ra một câu chửi bậy, xoay người liền tìm phương hướng
chạy, cô thật sự không thấy gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT