Ánh mắt Hoắc Tĩnh Bắc sau khi Hoắc Cảnh Sâm nói xong vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt hắn không thể tin nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, có sự thật rõ ràng không thể chối cãi, nhưng thời điểm này lại không thể không cố ra vẻ bình tĩnh:

" Hoắc Cảnh Sâm, em đang chất vấn chính em sao, mẹ anh từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một người đàn ông, trái lại mẹ em, em đừng quên năm đó vì lý do gì mà mẹ em bị đuổi khỏi gia tộc."

Chuyện xưa nhắc lại, hình như năm đó mẹ Hoắc Cảnh Sâm bị đuổi ra khỏi nhà quả thật chỉ vì một chuyện, ** rồi bị bắt gian tại giường, mà trước đây chuyện này bị che giấu rất kỹ, bởi vì liên quan đến ba của Cố San San, cũng là thị trưởng thành phố A bây giờ, dù sao hôn nhân cũng đã đổ vỡ, nên mới có chuyện sau này.

Ngược lại mẹ của Hoắc Tĩnh Bắc từ khi còn trẻ đã được Hoắc Kha Minh bao nuôi, người phụ nữ trẻ kia sau khi đi lên kia không hề giống mẹ của Hoắc Tĩnh Bắc, đúng là dáng vẻ từ đầu tới cuối, thậm chí rõ ràng nhỏ hơn mẹ của Hoắc Cảnh Sâm lại sinh ra Hoắc Tĩnh Bắc lớn hơn Hoắc Cảnh Sâm mấy tuổi

Nói như vậy, câu nói này của Hoắc Cảnh đã vặn vẹo ý của Hoắc Tĩnh Bắc, nếu không có liên hệ máu mủ, hình như Hoắc Cảnh Sâm đã làm giảm một nửa tảng đá đập chân mình.

Nhưng rất nhiều chuyện ngoài mặt nhìn thấy lại không phải chân tướng sự việc, tận mắt nhìn thấy thì đâu phải giả dối, hơn nữa Hoắc Cảnh Sâm là người sẽ lấy đá đập chân mình sao?

Hiển nhiên không phải!

Hoắc Cảnh Sâm dựa vào ghế, không hề để ý bộ dáng cực kỳ hưởng thụ này đang hành hạ người khác, không thể nghi ngờ, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm tối sầm lại biểu thị việc tâm tình hắn hiện tại rất tệ.

Cười nhạo một tiếng, Hoắc Cảnh Sâm đốt điếu thuốc, chuyện quan trọng là Hoắc Thần Viễn, nhưng lúc này so với bất kỳ ai hắn đều không thể gấp gáp, hắn càng biểu hiện quan tâm, nguy hiểm của Hoắc Thần Viễn càng nhiều

"Hoắc Tĩnh Bắc, máu chảy trong cơ thể anh là ai chúng ta tạm thời không nói đến, việc sống chết trong lòng mọi người tự hiểu, đúng không? Anh nghĩ xem tại sao ông nội lại đưa tất cả cổ phần trong tay cho tôi, mà thực ra, chờ khi anh thực sự có tư cách mang họ Hoắc, lúc đó, hãy trở lại đặt điều kiện với tôi."

Vòng khói màu trắng lượn lờ quanh ngón tay Hoắc Cảnh Sâm, xem xét từ góc độ nào đó thì hắn đã đắc đạo thành Tiên Yêu Tinh, xuất thần nhập hóa không hề thô tục, khiến Hoắc Tĩnh Bắc tức giận đến mức muốn bùng nổ.

Tả Chi Hành ngồi một bên vui vẻ xem kịch vui, nếu Hoắc Cảnh Sâm đã mở miệng thì trận chiến này không cần hắn lên tiếng nữa, bọn họ cần phải thắng, nói nhảm, đối mặt với Hoắc Tĩnh Bắc thế này thì Hoắc Thần Viễn cũng có thể khinh thường bọn lâu la.

"Hoắc Cảnh Sâm, hiện tại mày nên cầu xin tao, con trai mày vẫn đang trong tay tao đấy!" (Kate: Chuyển xưng hô chút cho có vẻ dữ dằn.)

Hoắc Tĩnh Bắc giận dữ, vốn nghĩ rằng đã che giấu rất tốt không ngờ lại bị Hoắc Cảnh Sâm tìm ra, hắn quả thật đã đánh giá thấp Hoắc Cảnh Sâm, mà hắn tức giận bởi người bị uy hiếp rõ ràng là Hoắc Cảnh Sâm, tại sao hiện tại thế cục lại nghiêng về một phía, Hoắc Cảnh Sâm lại như kẻ bề trên nói điều kiện với hắn?

Nhưng hắn hình như đã quên mất trận chiến này không có khói thuốc súng đến cuối cùng, trước khi thua sẽ là một trận làm đối phương rối loạn, Hoắc Cảnh Sâm chỉ nói mấy câu đơn giản, lập tức làm toàn bộ phương châm của hắn, thậm chí còn tự lấy mình để đỡ cán cân bị lệch.

"A, vậy sao?"

Hoắc Cảnh Sâm vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, không nhanh không chậm, hút xong điếu thuốc, khói đã bay hết, đột nhiên đùa giỡn nhìn Hoắc Tĩnh Bắc, cái nhìn kia, bên trong ẩn chứa châm chọc nhiều vô cùng:

"Xem ra tin tức của anh vẫn chưa đầy đủ, chẳng lẽ anh không biết tôi còn một đứa con trai khác? Dù sao dáng vẻ giống hệt nhau, thiếu mất một cũng không sao cả."

Giọng nói Hoắc Cảnh Sâm vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt này, càng không thờ ơ làm người ta không biết hắn đang nghĩ gì.

Lời kia vừa thốt ra đủ để làm Hoắc Tĩnh Bắc rơi xuống đáy vực, có lẽ trước đây hắn không biết con của Hoắc Cảnh Sâm là một cặp sinh đôi, nhưng sau khi bày ra vụ bắt cóc này, đến Mộ thị thì hắn mới nghe Mộ Thiên Hùng nói.

"Mày thực sự không cần con trai nữa hả?"

Hổ dữ không ăn thịt con, Hoắc Tĩnh Bắc nghĩ vậy, dù thế nào đi nữa Hoắc Thần Viễn cũng là đối tượng bảo vệ hết mình của Hoắc Cảnh Sâm bao năm nay, không hề có ngoại lệ, uy hiếp Hoắc Cảnh Sâm là quả cân tốt nhất.

"Dĩ nhiên, không phải."

Hoắc Cảnh Sâm trả lời cực nhanh, dừng một chút lại nói tiếp:

"Máu mủ tình thâm, anh bắt cóc con tôi đơn giản chỉ vì vị trí Tổng giám đốc Hoắc thị, không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?"

Nhiều năm qua trong cảnh chém giết, gió tanh mưa máu, Hoắc Cảnh Sâm đã tôi luyện được thần thái vô cảm, cho dù lúc này trong đầu lo lắng cho Hoắc Thần Viễn bao nhiêu, nhưng biểu hiện cũng chỉ là bộ dạng kiên nhẫn, mặc cho số phận, mà khiến Hoắc Tĩnh Bắc nửa tin nửa ngờ, hoàn toàn không dám xác định lời Hoắc Cảnh Sâm nói rốt cuộc là thật hay giả.

"Giao dịch gì?"

Tả Chi Hành khóe miệng giật giật, được rồi, nói đến hai chữ giao dịch này, hơn nữa nhìn vẻ mặt tin tưởng của Hoắc Tĩnh Bắc, Tả Chi Hành yên lặng thương tiếc trong lòng, nếu Hoắc Cảnh Sâm vui lòng dùng cái giọng điệu này thương lượng giao dịch với đối phương, vậy thì chứng tỏ đối phương thật xui xẻo!

Hắn nhớ tháng trước cũng hai chữ giao dịch của Hoắc Cảnh Sâm, một công ty gia đình đứng top 500 trên thế giới bị Hoắc Cảnh Sâm làm phá sản chỉ trong một ngày.

Tả Chi Hành bất chợt thấy mình bị nội thương thật nặng, thời buổi hung tàn, con thỏ nhỏ như Hoắc Tĩnh Bắc tại sao có thể tồn tại dưới ánh mắt của Hoắc Cảnh Sâm, quả thật là không đoán nổi.

Hoắc Cảnh Sâm khẽ cười một tiếng, Tả Chi Hành phát hiện sói xám lớn bắt đầu muốn nuốt người.

"Rất đơn giản, anh muốn gì tôi cũng sẽ cho anh, đơn giản là cổ phiếu Hoắc thị trên tay tôi, hai mươi triệu tất cả sẽ đưa cho anh, anh thả con tôi ra."

"Phốc ——"

Tả Chi Hành không thể bình tĩnh nổi, đùa cũng không nên như thế, 20 triệu? Mẹ nó! Cổ phần trên tay Hoắc Cảnh Sâm chỉ có 0,1 % hay sao? Được rồi, hắn thừa nhận lúc này hắn thực sự nhìn không thấu nội tâm Hoắc Cảnh Sâm, trời mới biết người này định chỉnh Hoắc Tĩnh Bắc thế nào.

"20 triệu? Em nói 20 triệu?"

Rất dễ nhận thấy, ở nơi này người không bình tĩnh không chỉ có một mình Tả Chi Hành, Hoắc Tĩnh Bắc từ trước tới giờ chưa từng mất bình tĩnh như vậy, điều kiện này, bất ngờ làm người ta hoài nghi Hoắc Cảnh Sâm vừa bước ra từ một khe cống nhỏ, rõ ràng trên tay cầm một ngọn núi kim cương, lại bị gã này bán với giả của rau cải trắng.

"Thế nào? Nhiều sao? Tôi đang nghĩ anh muốn chặt đứt tương lai của tôi ở Hoắc thị, cho tôi ít tiền sống phải không? Tôi còn phải nuôi hai đứa con trai rất vất vả."

Bộ dạng Hoắc Cảnh Sâm có vẻ cực kỳ vô tội, ngay sau đó lại xuất hiện chút chua xót, vì con trai, hắn có thể bỏ qua bất cứ thứ gì.

Tả Chi Hành phẫn nộ muốn tiến lên, lão đại, không chơi như vậy được, nếu đối phương mà có bệnh tim gì đó, không đợi bọn họ xuống tay đã lập tức chết luôn, như vậy còn gì vui vẻ nữa?

"Em thật sự đồng ý bán cho anh?"

Càng dễ dàng đạt được thì Hoắc Tĩnh Bắc càng không tin nổi, bệnh thần kinh mới có thể lập tức tin Hoắc Cảnh Sâm sẽ giao những cổ phần này cho hắn, nếu như thực sự đơn giản như vậy đâu phải ngồi mãi ở cái ghế Phó Tổng giám đốc, không bò lên được?

"Từ trước tới giờ tôi luôn nói lời giữ lời."

Hoắc Cảnh Sâm gật đầu một cái, sau đó tựa như làm ảo thuật lấy ra bản hợp đồng đặt xuống:

"A, 20 triệu, mua toàn bộ cổ phần trên tay tôi, vị trí tổng giám đốc thuộc về anh, về sau Hoắc thị anh tự quản lý, cái vị trí tổng giám đốc này tôi đã chán rồi, anh lấy đi thì tốt rồi, quản lý Hoắc thị thật tốt, nơi này cũng không tệ lắm đâu."

Hợp đồng cũng đã xong, đã ký tên, nếu Hoắc Tĩnh Bắc vẫn không tin thì đầu hắn có lẽ đã bị úng nước, nhưng thật sự, có cảm giác như não hắn chỉ là bột nhão, không hiểu rõ, bất ngờ lập tức thua Hoắc Cảnh Sâm, hơn nữa vô cùng vui mừng nghĩ rằng việc này dễ giải quyết như vậy.

Càng không biết xấu hổ, người này sau khi ký tên, xác định tất cả cổ phần trên tay Hoắc Cảnh Sâm thực sự đã thuộc về hắn, còn đắc chí nghĩ rằng Hoắc Cảnh Sâm sợ thực lực của bọn họ, dù sao hiện tại bọn họ ba nhà liên thủ, Hoắc Cảnh Sâm ở thành phố A mạnh thến nào, đấu nữa, cũng chỉ có thể tự mình chuốc lấy cực khổ, mất cả chì lẫn chài.

Ký xong, khí thế trong mắt Hoắc Tĩnh Bắc lại nổi lên, bộ dạng mắt chó nhìn người thấp khiến Tả Chi Hành muốn xông lên đánh chết, nhưng nghĩ đến việc sau này sẽ xảy ra thì tâm tình vui vẻ, tạm thời tha cho hắn, về sau quay lại cười chết hắn ta.

"Bây giờ có thể thả con trai tôi rồi chứ?"

Hoắc Cảnh Sâm thờ ờ nhún vai, có vẻ còn thoải mái hơn cả Hoắc Tĩnh Bắc.

Gật đầu một cái:

"Ở khu phía Tây, kho hàng số bảy, tự em qua đó đi."

"Được, anh đừng quên gửi tiền vào tài khoản của tôi."

Hoắc Cảnh Sâm còn đặc biệt nhấn mạnh một câu, nói nhảm, hai mươi triệu này dù gì cũng là giá trị cuối cùng của con người, sau này vẫn còn phải dựa vào cái này nuôi lão bà và con trai đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play