Khẩn cấp bàn bạc trong thư phòng một buổi tối, sáng hôm sau Tần Ca phái đám tiểu quỷ bí mật đi đến Á Mộc và Lộc Nhi, hai nước phụ cận Phượng Minh quốc, âm thầm chuẩn bị sẵn sàng. Tần Ca hạ tử lệnh, trước khi Phượng Minh quốc thông báo tin buồn thì trong triều không được tiết lộ ra ngoài. Tần Ca lưu lại một mình Đại tướng quân Trang Khiếu. Ngày thứ ba, Trang Khiếu mang theo thủ dụ của Tần Ca mà rời khỏi kinh thành.

Phượng Minh Vương băng hà vượt qua dự đoán của Ngũ Tử Ngang và Tần Ca, sau khi Ngũ Tử Ngang quay về từ Phượng Minh thì hai người cũng đã nghĩ đến việc Phượng Minh sẽ xảy ra biến cố, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tuy nhiên không ngờ Phượng Minh Vương lại tự thiêu như vậy. Tuy rằng chỉ gặp Phượng Minh Vương vài lần nhưng khi biết được người nọ dùng cách như thế để kết thúc sinh mệnh của mình thì tâm tình của Ngũ Tử Ngang lại phi thường trầm trọng.

Ở trong cung liên tục ba ngày, lúc này Ngũ Tử Ngang quay về Vương phủ. Sau khi thay đổi xiêm y thì gặp vài vị quan viên trong triều, lại nghị sự với đám người của Phùng Duy Châu một lúc, rồi dùng ngọ thiện với cô nãi nãi, đùa một chút với trưởng nữ sắp được một tuổi thì Ngũ Tử Ngang lại vội vàng vào cung. Vương phi Liễu Song đã sớm dửng dưng với việc hắn thường xuyên ở lại hoàng cung để nghị sự với Hoàng Thượng vào mỗi buổi tối. Thậm chí trước khi Ngũ Tử Ngang tiến cung mà nàng còn săn sóc thu dọn vài bộ xiêm y cho hắn, dặn dò hắn tự chiếu cố thân mình cẩn thận.

“Song nhi, Tử Ngang càng ngày càng bận rộn, thật ủy khuất cho ngươi.” Nắm tay Liễu Song, Phạm Ngũ Thị nói một cách áy náy.

Liễu Song lắc đầu rồi mỉm cười, “Cô nãi nãi, Vương gia không bận rộn thì Ngũ gia chúng ta làm sao có được vinh quang như hôm nay. Vương gia hiện tại là song Vương, đương nhiên sẽ càng bận rộn. Ta rất hiểu, dù sao cũng chỉ đau lòng vì thân mình của hắn mà thôi.”

“Ai….” Một tiếng thở dài của Phạm Ngũ Thị bao hàm rất nhiều cảm xúc. Nàng vỗ nhẹ lên tay của Liễu Song nhưng không nói thêm điều gì nữa. Từ sau khi Liễu Song sinh hạ trưởng nữ thì thời gian Ngũ Tử Ngang ở trong phủ càng ngày càng ít, ngược lại Ngũ Tử Anh lại thường xuyên ở trong phủ. Nhất là sau khi Ngũ La Y bắt đầu tập đi, Ngũ Tử Anh mỗi ngày đều quay về phủ tự mình dạy nàng tập đi, tựa như hắn mới chính là phụ thân của tiểu hài tử này.

Mỗi khi nhìn thấy Liễu Song ở một bên mỉm cười, trong khi Ngũ Tử Anh với đôi mắt lấp đầy hạnh phúc mà dìu La Y tập đi, thì trong lòng của Phạm Ngũ Thị lại khẩn trương. Mà nàng đôi khi sẽ có ảo giác đây chính là Ngũ Tử Ngang cố ý dung túng. Nàng đã tìm Ngũ Tử Ngang để hỏi vài lần, nhưng Ngũ Tử Ngang nếu không pha trò với nàng thì sẽ lộ ra biểu tình không hề lo lắng, cứ vài lần như vậy thì Phạm Ngũ Thị cũng không tiếp tục tìm Ngũ Tử Ngang, cũng bởi vì như vậy mà nàng lại có loại ảo giác này.

“Cô nãi nãi, ta dìu ngài quay về phòng nghỉ ngơi.”

“Hảo.”

Cầm gậy chống xuống đất, Phạm Ngũ Thị đứng dậy. Liếc mắt nhìn Liễu Song, hiện tại khí sắc của Song nhi tốt hơn so với thời điểm mới bước chân vào Vương phủ rất nhiều, Phạm Ngũ Thị cũng tạm thời đè ép bất an xuống đáy lòng. Tử Ngang từ khi còn nhỏ sẽ không để cho người ta phải bận tâm, hắn nhất định đã chu toàn đối với chuyện của hắn và Liễu Song. Nghĩ đến đây thì Phạm Ngũ Thị chỉ cầm tay của Liễu Song rồi lặng lẽ quay về phòng.

Cùng cô nãi nãi nói chuyện thêm một chút, sau đó Liễu Song liền quay về phòng. Ngồi trước bàn trang điểm để cho Quyên Tử gỡ xuống trang sức và thay đổi xiêm y, tầm mắt của Liễu Song vẫn dừng trên chiếc hộp chứa dụng cụ thêu may đặt trên bàn – đó là của Ngũ Tử Anh tặng nàng. Nhớ tới vẻ mặt khẩn trương của người nọ ngay lúc ấy thì Liễu Song lại nhịn không được mà bật cười.

“Nương nương?” Nghe thấy tiếng cười, Quyên Tử liền nhìn sang.

Liễu Song lập tức thu hồi ý cười, nói một cách thản nhiên, “Không có gì. Ngươi lui xuống đi, ta mệt rồi.”

“Dạ.”

Quyên Tử liền lui xuống.

Lôi ra sợi dây màu đỏ trên cổ, Liễu Song trân trọng mà sờ lên chiếc túi đã hơi phai màu. Chỉ cần Vương gia không ở trong phủ thì buổi tối nàng cô chẩm độc miên. Nếu Vương gia trở lại thì buổi tối sẽ kích tình đến mức ngày hôm sau khiến nàng rời giường cũng không nổi. Đôi mắt hơi cay xè, một giọt lệ chậm rãi ngưng tụ, cuối cùng mới rơi xuống, hắn…..đã hơn mười ngày vẫn chưa đến…..Đương nhiên mười ngày này Vương gia cũng không ở trong phủ. Nghĩ đến đêm nay Vương gia lại tiến cung thì tâm can của Liễu Song liền đau đớn.

“Nương nương, nhị gia đến.”

Liễu Song chấn động nhưng không đứng dậy mà chỉ thản nhiên nói, “Để cho hắn vào đi.”

Quyên Tử cảm thấy rất khó xử, trời tối, nếu để cho nhị gia tiến vào phòng ngủ của nương nương thì thật sự không ổn, nhưng nàng lại không thể làm trái ý của nương nương, đang do dự thì người bên ngoài liền lên tiếng, “Trời tối, ta không tiện đi vào. La Y ngủ, ngươi bế nàng vào trong phòng cho đại tẩu đi.”

“Hảo.” Quyên Tử thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiếp nhận quận chúa đang ngủ trong lòng của Ngũ Tử Anh, Liễu Song ở bên trong sau khi nghe thấy thì liền đứng dậy.

Ngũ Tử Anh luyến tiếc, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nữ nhi rồi dặn dò, “Trước khi ngủ thì La Y uống khá nhiều nước, buổi tối có thể đái dầm, ngươi nhớ dặn kỹ nhũ mẫu.”

“Nô tỳ đã biết.”

“Cánh tay của nàng có hai đốm nhỏ, bảo nhũ mẫu buổi tối giăng mùng cẩn thận, đừng để cho muỗi lọt vào.”

“Ai.”

Nhìn thấy sự yêu thương trong mắt của nhị gia, Quyên Tử cảm thấy rất khó chịu, lúc này rèm cửa phòng ngủ được vén lên. Ngũ Tử Anh đang chăm chú nhìn nữ nhi của mình thì lập tức giương mắt theo bản năng, sau đó liền ngây ngẩn cả người. Quyên Tử xoay lại thì thấy nương nương chỉ mặc một lớp xiêm y đang bước ra khiến nàng cũng sửng sốt.

“La Y ngủ rồi ư?”

Đứng ở trước cửa, Liễu Song nhìn Ngũ Tử Anh, Ngũ Tử Anh rất hiếm khi nhìn thấy bộ dáng xõa tóc của nàng, nhất thời nhìn một cách ngây người.

“Bẩm nương nương, quận chúa đang ngủ.”

Liễu Song liếc mắt nhìn nữ nhi một chút rồi mỉm cười, “Bế nàng đến chỗ của nhũ mẫu đi.”

“Dạ.”

Do dự nhìn thoáng qua nương nương và nhị gia, Quyên Tử bế La Y đi.

Sau khi Quyên Tử rời đi thì trong mắt của Liễu Song đột nhiên rưng lệ, tâm can của Ngũ Tử Anh lập tức nổ tung, bước nhanh đến trước mặt nàng, “Xảy ra chuyện gì?” Ngay sau đó thân thể của hắn liền trở nên cứng còng, bổ nhào vào lòng hắn là một thân thể mềm mại.

————-

Nằm trên long sàng của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang choàng tay ôm Tần Ca, đôi mắt vô thần nhìn lên trên đỉnh giường. Tần Ca gối đầu lên vai hắn, nhìn thấy sự mất mát của hắn vì vậy liền mở miệng, “Khó chịu như vậy hay sao?”

Ngũ Tử Ngang quay đầu lại rồi thở dài, “Năm trước ta đến Phượng Minh quốc thì liền nhìn ra Hà Sầu và Hà Nhạc đã có ý định phản loạn, nhưng không ngờ lại nhanh như thế….Mấy ngày nay ta luôn luôn nhớ đến những lời mà Phượng Minh Vương đã nói với ta. Hắn nhận thức phụ thân của ta, dường như còn xảy ra chuyện gì đó với phụ thân, nhưng hắn không giải thích nghi hoặc của ta. Hình như hắn….cũng hận cha ta.”

Tần Ca nhíu mày, “Trên người của Phượng Minh Vương còn rất nhiều điểm đáng ngờ….Vì hài tử mà hắn sủng ái nhất, hắn tình nguyện dùng Phượng Minh quốc để đánh đổi cả đời của Hà Hoan. Ta không thể tưởng tượng….tình thương của một người cha lại lớn như vậy.”

Ngũ Tử Ngang gật đầu, “Đúng vậy, cũng khó trách Hà Sầu và Hà Nhạc không thích Hà Hoan, sự sủng ái của Phượng Minh Vương đối với Hà Hoan cùng với việc hắn hờ hững hai người bọn họ có thể nói là trên trời dưới đất.”

Tần Ca nói một cách lạnh nhạt, “Nếu có trách thì chỉ có thể trách Hà Sầu và Hà Nhạc nổi lên tâm tư không nên có đối với phụ thân của bọn họ.”

Ôm chặt Tần Ca, Ngũ Tử Ngang xoay người lại, trong mắt là sự quyến luyến, “Nhất định phải phái ta đi hay sao? Năm trước đưa Hà Hoan quay về mà ta phải xa ngươi hơn nửa năm, lần này không biết lại mất bao lâu.”

Đầu ngón tay của Tần Ca quấn lấy sợi tóc của Ngũ Tử Ngang, trên mặt là biểu tình ôn nhu mà chỉ có ở trước mặt của Ngũ Tử Ngang thì mới hiển lộ, “Ta cũng không nỡ để cho ngươi đi, nhưng mặc dù trên tay của ngươi có binh quyền thì vẫn chưa đủ. Lần này là cơ hội do Phượng Minh Vương đưa đến cho ngươi, nắm lấy cơ hội này thì ngươi chân chính là song Vương.”

Xoay người, nằm lên thân của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang khẽ hôn hắn, “Nhưng ta quyến luyến không muốn rời xa ngươi, nhẩm tính thời gian một chút thì lần này rời đi e rằng cả năm ta sẽ không được gặp ngươi.”

Tần Ca hôn ngược lại hắn, thấp giọng nói, “Sợ cái gì? Ta ở trong cung chờ ngươi. Khi Hà Hoan đến kinh thành thì ngươi tự mình nghênh đón hắn. Ta muốn để cho bọn họ biết là ngươi cứu Hà Hoan, như vậy ta phái ngươi đi thì bọn họ mới không còn lắm miệng.”

“Tần Ca….”

Cùng Tần Ca hôn sâu, Ngũ Tử Ngang đem hết thảy ôn nhu của mình truyền vào nụ hôn này, lần lượt vuốt ve thân thể của Tần Ca. Không biết vì sao khi nghĩ đến Phượng Minh Vương thì hắn sẽ nhịn không được mà rùng mình. Thông qua Phượng Minh Vương, Ngũ Tử Ngang có thể nhìn thấy bóng dáng của Tần Ca. Nếu có một ngày hắn phụ Tần Ca thì Tần Ca cũng sẽ giống như Phượng Minh Vương hay sao? Lạnh run cả người, Ngũ Tử Ngang đem chính mình chôn vào trong cơ thể ấm áp của Tần Ca, cho dù Tần Ca không yêu hắn thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không phụ Tần Ca, đời này chỉ có người này mới toàn tâm toàn ý đối với hắn như vậy.

———–

Ngày mười một tháng mười một năm Văn Thái, Hà Hoan đầu đội bạch lăng được Lương Vương Ngũ Tử Ngang tự mình nghênh đón vào kinh thành. Cùng ngày, tin tức về tân chủ của Phượng Minh quốc là Hà Sầu cùng thân đệ Hà Nhạc đã bức tử Phượng Minh Vương, hãm hại ấu đệ được lan truyền nhanh chóng. Đồng thời tin tức về việc Lương Vương Ngũ Tử Ngang phòng ngừa chu đáo, đã kịp thời cứu ra chân chính tân Vương của Phượng Minh Quốc là tam hoàng tử Hà Hoan đã lan truyền khắp lãnh thổ Đại Đông, cũng rơi vào tay Phượng Minh và Ni Sở. Nghĩ đến việc Ngũ Tử Ngang từng hộ tống Hà Hoan quay về Phượng Minh quốc thì dân chúng Đại Đông lại càng thêm tin phục năng lực của vị song Vương này.

Thân Mộc đi theo Hà Hoan đã ban bố di chiếu của Phượng Minh Vương trên triều đình của Hoàng đế Đại Đông, trong lòng của Phượng Minh Vương biết rõ hai người con lòng muông dạ thú, vì vậy đã phong Hà Hoan là thái tử kế thừa đại thống. Hy vọng Hoàng đế Đại Đông có thể trợ giúp Hà Hoan bình định Phượng Minh, trợ giúp Hà Hoan lên ngôi đế vương, cũng thay hắn truy nã hai người con bất hiếu. Đồng thời, Phượng Minh Vương cũng ám chỉ Đại Đông có thể kết minh với Ni Sở, cùng nhau thảo phạt Hà Sầu và Hà Nhạc. Phía cuối di chiếu, Phượng Minh Vương đặc biệt kính nể năng lực của Lương Vương Ngũ Tử Ngang, và cảm kích sự chiếu cố của Ngũ Tử Ngang đối với Hà Hoan, hắn hy vọng Ngũ Tử Ngang có thể tự mình dẫn quân báo thù cho hắn. Hà Hoan nhận thức Lương Vương là nghĩa huynh, Phượng Minh cùng Đại Đông mấy đời hữu nghị, vĩnh viễn không phản bội.

Di chiếu vừa được ban bố thì khắp thiên hạ lập tức xôn xao. Tần Ca vốn đang suy nghĩ phải viện cớ gì để trấn an triều thần khi bổ nhiệm Ngũ Tử Ngang làm Đại tướng xuất chinh, hiện tại hắn không cần phải lo lắng vì chuyện này nữa. Ngũ Tử Ngang được Phượng Minh Vương tín nhiệm, cho dù các đại thần không phục thì cũng không thể nói gì hơn, ngay cả Lâm Giáp cũng chỉ có thể ảm đạm chấp thuận Ngũ Tử Ngang dẫn binh xuất chinh. Trở thành nghĩa huynh của Hà Hoan thì thân phận của Ngũ Tử Ngang lại khác xưa. Di chiếu này của Phượng Minh Vương đã giảm rất nhiều phiền toái cho Tần Ca, cũng xem như giúp đỡ Tần Ca và Ngũ Tử Ngang một lần cuối cùng.

Cũng cùng ngày, Tần Ca hạ lệnh mười ngày sau Ngũ Tử Ngang tiếp nhận chức vụ Bình Nghiệt Đại tướng quân, thống lĩnh mười lăm vạn binh mã xuất chinh đến Phượng Minh. Trưởng tử Trang Bất Ky của Trang Khiếu và nhị đệ Ngũ Tử Anh của Ngũ Tử Ngang làm phó tướng đi theo Ngũ Tử Ngang xuất chinh. Trong khi tám vạn đại quân do Trang Khiếu triệu tập ở biên cảnh Lộc Nhi quốc và Phượng Minh đã bắt đầu khai chiến với quân đội của Phượng Minh. fynnz.wordpress.com

Trong tẩm cung của Tần Ca, Hà Hoan nhào vào lòng Tần Ca mà khóc nức nở. Vẫy lui những người khác, Tần Ca vừa ôm hắn vừa để cho hắn thỏa sức phát tiết.

“Hoàng đế ca ca…… Phụ Vương…… Phụ Vương……”

Tiếng khóc của Hà Hoan cũng làm cho Tần Ca cảm thấy đau lòng, hắn vỗ về Hòa Hoan rồi nói, “Trẫm sẽ báo thù cho Phụ Vương của ngươi.”

Hà Hoan ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ, “Hoàng đế ca ca…..Vì sao Phụ Vương không muốn đi cùng ta, nếu cùng đi thì…..Phụ Vương, Phụ Vương sẽ không chết…..Hoàng đế ca ca…..Ta hận đại ca và nhị ca, ta hận bọn họ…..Là bọn họ, bức tử, Phụ Vương….” Trước kia hắn chỉ không thích, hiện tại chính là hận.

Hà Hoan tiều tụy hơn trước rất nhiều, khuôn mặt hoàn toàn tái nhợt. Phụ Vương tự thiêu, gần bốn tháng liên tục chạy thoát thân khiến cho hắn chỉ trong nháy mắt đã trưởng thành. Đôi mắt to tròn luôn linh động lúc này chỉ còn lại đau thương và oán hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play