Tay nghề của Ngũ ngự trù có khuynh hướng càng lúc càng tinh xảo. Bất quá trong phòng chỉ có Ngũ Tử Ngang và Tần Ca, trên bàn bày biện canh hạt sen bát bảo hạnh nhân, vi cá hầm gà tơ, và vài món nhắm thanh đạm, không có những món mặn như thịt cá, Tần Ca nhìn thấy thì trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường. Ngũ Tử Ngang chỉ ngượng ngùng nói, “Đêm nay ở bên ngoài ta đã ăn đầy bụng, ta muốn ăn mấy món thanh đạm, vả lại Hoàng Thượng mấy ngày qua ở trong cung có lẽ cũng ăn không ít dầu mỡ, vì vậy ta chủ trương nấu một mâm này.”
Nguyên lai là người này ngán ăn dầu mỡ nên muốn đổi khẩu vị. Tần Ca yên lòng, đêm hôm đó là bí mật của một mình hắn, hắn tuyệt đối không để Ngũ Tử Ngang biết được. Không phải lừa gạt chính mình mà thật lòng không muốn để cho người này biết. Bưng lên chén canh hạt sen mà Ngũ Tử Ngang đã múc cho hắn, khi Tần Ca cầm lấy thìa thì lại chạm vào vết thương trên ngón tay trỏ, hắn bỗng nhiên dừng lại một chút.
“Hoàng Thượng?” Thấy Hoàng Thượng nhíu mi, Ngũ Tử Ngang khẩn trương, “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Tần Ca múc một thìa canh rồi cho vào miệng.
Ngũ Tử Ngang tinh tế quan sát một phen, nghĩ rằng Hoàng Thượng có phải không thích ăn hạnh nhân hay không? Nhưng trước kia Hoàng Thượng cũng đã nếm qua hạnh nhân, cũng không nói rằng không thích ăn. Thấy Hoàng Thượng ăn hết ngụm này đến ngụm kia, hắn an tâm cầm lấy đôi đũa, vừa lúc khóe mắt lướt qua tay phải của Hoàng Thượng.
Keng, đôi đũa trên tay Ngũ Tử Ngang rơi xuống, Tần Ca vừa nâng mắt lên thì chiếc thìa trong tay của hắn đã bị đoạt lấy, bàn tay phải lọt thỏm vào trong tay của một người, “Hoàng Thượng! Ngón tay của ngài bị gì vậy?” Ngũ Tử Ngang nhíu chặt mi, sắc mặt trở nên thâm trầm.
Tần Ca không rút tay về mà chỉ nói một cách thản nhiên, “Không sao, khi gảy cầm thì dây cầm bị đứt.
“Vì sao Hoàng Thượng không nói cho ta biết!” Ngũ Tử Ngang mở tay của Tần Ca ra, nhìn vào vết thương đang đâm vào mắt của hắn, là một vết thương mới, tuy rằng đã khép lại nhưng vẫn còn màu đỏ sậm.
“Vết thương nhỏ thôi, cần gì phải đi rêu rao khắp nơi.” Tần Ca rút tay về, trong lòng vui sướng vì phản ứng của Ngũ Tử Ngang.
Sắc mặt của Ngũ Tử Ngang hết xanh lại trắng, bực mình nói, “Vết thương nhỏ cũng nên nói cho ta biết a. Ta không phải sủng thần của Hoàng Thượng hay sao? Sủng thần không phải đều biết rõ tất cả mọi chuyện của Hoàng Thượng hay sao?”
Tần Ca hơi nghẹn ở lồng ngực, cắn răng nói, “Da mặt của Lương Vương thật sự dày. Trẫm cũng chưa từng nói, mà ngươi đã tự gán cho mình cái danh sủng thần.”
“Chẳng lẽ không đúng?” Ngũ Tử Ngang kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Thượng, thật sự không biết hổ thẹn.
“Không đúng!” Tần Ca nổi giận, cầm lên chiếc thìa.
“Hoàng Thượng—” Ngũ Tử Ngang cầu xin, “Coi như vì thần trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng để cho thần làm sủng thần đi.” Vậy có muốn làm sủng phi hay không? Tần Ca vùi đầu vào húp canh, không thèm quan tâm đến cái người càng lúc càng mặt dày, càng lúc càng lưu manh này.
Chán chường quẹt mũi, Ngũ Tử Ngang tự làm mất mặt mình nhưng cũng không hờn giận. Hắn nâng bát lên, tay cầm đôi đũa, cúi mắt xuống, “Hoàng Thượng, ngài phải yêu quý bản thân của mình…Trên người của ngài có thương tích thì sẽ làm cho ta càng thêm đau lòng.”
Đánh rơi chiếc thìa trong bát, hô hấp của Tần Ca có chút bất ổn, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngũ Tử Ngang buồn rầu cầm đũa ăn, hắn quay đầu đi, tim đập kịch liệt. Không đáp lại, tay trái của Tần Ca cầm lấy thìa, chậm rãi húp canh. Cái người ấm áp bên cạnh làm cho tay chân của hắn đều trở nên phát sốt.
Một miếng dưa chua đặt vào trong thìa của Tần Ca, Tần Ca đưa lên miệng, sau đó hắn nghe thấy người bên cạnh nói một cách ôn nhu, “Hoàng Thượng cầm đũa không tiện, để ta gắp rau cho Hoàng Thượng. Ta nhớ rõ Hoàng Thượng rất thích ăn dưa chua, bây giờ chắc vẫn còn.”
“Dưa chua này là do ngươi ướp?” Tần Ca nói chuyện để che giấu rung động trong lòng của mình.
Ngũ Tử Ngang cười hắc hắc, “Dưa chua này là do cô nãi nãi ướp, ta vẫn chưa học được.”
Tần Ca vươn thìa, “Hai miếng nữa.”
“Ân!”
Ở một gian phòng khác, Khổng Tắc Huy và Ôn Quế cũng đang ăn. Trên bàn đều là thịt cá. Ôn Quế mấy ngày nay lo lắng cho Hoàng Thượng nên cũng không có khẩu vị ăn uống, lúc này Hoàng Thượng có Vương Gia bồi bạn, hắn cũng yên tâm, khẩu vị vô cùng tốt. Khổng Tắc Huy thì không cần nói, tuyệt đối là một người dễ ăn. Ăn đến một nửa, Ôn Quế đột nhiên hỏi, “Khổng thống lĩnh, Vương gia làm cho Hoàng Thượng đều là thức ăn thanh đạm, ngươi nói xem…Vương gia có biết hay không…”
Khổng Tắc Huy vẫn chưa hề ngẩng đầu, “Ngươi và ta không cần nhúng tay vào chuyện giữa Hoàng Thượng và Vương gia. Một người là Hoàng Thượng, một người là Vương gia, bọn họ không phải là bách tính bình dân, cho dù tâm ý tương thông cũng không thể sống cùng với nhau,”
“Vì sao?”
“Con nối dõi.”
Ba chữ làm cho Ôn Quê vốn có một chút mất hứng liền lập tức suy sụp. Đúng vậy, Hoàng Thượng là Hoàng Thượng, phải có thái tử nối ngôi; Vương gia là Vương gia, cũng phải lưu lại hương khói.
“Hoàng Thượng sẽ không giết Vương gia, Vương gia cũng sẽ không phụ Hoàng Thượng. Những thứ khác, chúng ta quản không được, cũng không thể quản. Chỉ cần làm tốt những gì có thể.” Khổng Tắc Huy hiếm khi nói nhiều như thế, trong lòng của Ôn Quế rất khó chịu, ngay cả thức ăn cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Ôn Quế không cam lòng mà hỏi, “Chẳng lẽ Khổng thống lĩnh không muốn….Hoàng Thượng và Vương gia sống chung hay sao?”
Khổng Tắc Huy không hề lộ ra biểu tình, “Đây không phải là việc mà ta và ngươi muốn hay không muốn. Với tình cảnh hiện tại của Hoàng Thượng và Vương gia, ngươi cho rằng bọn họ có thể ở cùng với nhau hay sao?”
Không thể. Trong đầu của Ôn Quế lập tức hiện lên hai chữ này. Không thể, cho dù Hoàng Thượng và Vương gia tâm ý tương thông thì bọn họ cũng không thể sống cùng với nhau, bởi vì quan viên cả triều sẽ không đáp ứng. Nếu Hoàng Thượng cố chấp….Ôn Quế không dám nghĩ tiếp.
Khổng Tắc Huy ngẩng đầu lên, “Nếu Vương gia cũng có ý tứ kia với Hoàng Thượng thì hắn sẽ nghĩ ra cách.”
“Khổng thống lĩnh?” Đôi mắt của Ôn Quế trở nên sáng rực.
Khổng Tắc Huy hơi nhíu mi, “Đây chỉ là trực giác của ta.”
Ôn Quế không rõ, bất quá hắn vẫn gật đầu, hắn hy vọng có một ngày Hoàng Thượng không cần tiếp tục chịu đựng đau khổ, Vương gia có thể yêu thương Hoàng Thượng.
Ăn cơm xong, Ngũ Tử Ngang giúp Ôn Quế thu dọn. Nơi đây chỉ có bốn người, ngoại trừ Hoàng Thượng tôn quý thì Khổng Tắc Huy tuyệt đối sẽ không chạm vào việc này. Tất cả để cho Ôn Quế làm một mình thì quả thật hơi mệt mỏi một chút. Ngũ Tử Ngang ngay tại thời điểm này lại tuyệt đối là một vị Vương gia hiền hòa, hắn cảm thấy những công việc như vậy không có gì là làm không được. Hơn nữa có một người ở bên cạnh nhìn hắn nên hắn càng làm càng hăng say.
Đem tất cả khay đĩa và chén bát vào trù phòng, ý cười trên mặt của Ngũ Tử Ngang lại lui ra, nhỏ giọng hỏi, “Ôn công công, vết thương trên tay của Hoàng Thượng là do dây cầm cắt đứt?”
Ôn Quế gật đầu, lo lắng nói, “Mùng bốn Thái sư tiến cung gặp Hoàng Thượng, không biết nói cái gì với Hoàng Thượng mà đêm đó tâm tình của Hoàng Thượng không tốt. Mỗi khi tâm tình của Hoàng Thượng không tốt thì sẽ gảy cầm, gảy một hồi thì dây cầm bị đứt.”
Ngũ Tử Ngang trầm mặt, Ôn Quế nói tiếp, “Chân phải của Hoàng Thượng bị lạnh cóng, nhưng Hoàng Thượng không chịu thoa cao. Kính nhờ Vương gia.”
Sắc mặt của Ngũ Tử Ngang lại thâm trầm thêm vài phần, “Ân, ta đã biết. Ngày mốt ta phải quay về Lương Châu xử lý vài sự vụ, lúc này phải phiền Ôn công công lo lắng cho Hoàng Thượng. Sau này Hoàng Thượng có cái gì không thoải mái thì mong công công có thể nói cho ta biết.”
“Vương gia ngài đang làm cho nô tài bị giảm thọ ah.” Ôn Quế vội vàng nói, “Hoàng Thượng không cho nô tài nói với Vương gia.”
Ngũ Tử Ngang mỉm cười, “Sau này công công chỉ cần nói cho ta biết là được, ta có cách làm cho Hoàng Thượng không giận.”
Ôn Quế mỉm cười, điểm này thì hắn tuyệt đối không hoài nghi. Do dự một hồi, hắn nói, “Hoàng Thượng chỉ nghe Vương gia. Vương gia sắp đại hôn, sau khi thành thân thì Vương gia…vẫn nên lo lắng cho Hoàng Thượng nhiều một chút.”
Trong mắt của Ngũ Tử Ngang hiện lên ôn nhu, lại nói một câu không hề liên quan, “Ta đi ra ngoài một chút, sau đó sẽ quay lại ngay.”
Ôn Quế giật mình, “A, hảo.” Sau khi Ngũ Tử Ngang rời đi, Ôn Quế vẫn chưa nghĩ ra. Rốt cục Vương gia có hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn hay không? Hay là Vương gia đang giả khờ? Ôn Quế đột nhiên cảm thấy bề ngoài Vương gia ôn nhu dễ gần nhưng kỳ thật tâm tư của Vương gia rất khó đoán.
Ngũ Tử Ngang đi ra ngoài, Tần Ca cũng không hỏi hắn đi ra ngoài làm cái gì. Cuộn mình nằm trên nhuyễn tháp dưỡng thương và chờ tiêu thực, tâm tình của Tần Ca rất tốt. Hắn vốn không phải loại người quá xúc động, nếu không phải thích Ngũ Tử Ngang, cho dù ở trước mặt Ngũ Tử Ngang thì hắn vẫn sẽ là một vị Hoàng Thượng uy nghiêm lạnh lùng. Chẳng qua hiện tại mỗi lần cùng Ngũ Tử Ngang ở chung, trong lòng của hắn sẽ luôn bất giác trở nên nhu hòa.
Cũng không cần chờ quá lâu thì Ngũ Tử Ngang đã trở lại, mang theo một thân hàn khí. Sưởi ấm bên cạnh lò lửa một chút, đến khi trên người ấm áp thì hắn mới đi đến bên cạnh Tần Ca mà ngồi xuống. Cái mũi và lỗ tai vì lộ ra ngoài trời lạnh mà trở nên đỏ bừng, Tần Ca hơi nhíu mi, “Muộn như thế mà còn ra ngoài làm gì?” Nói đoạn, Tần Ca đem noãn lô của mình đặt vào trong tay của Ngũ Tử Ngang.
Ngũ Tử Ngang trả noãn lô trở về, vừa cười vừa nói, “Không sao, vừa vặn nhớ đến có chuyện phải làm. Vội vàng đi ra ngoài nên đã quên mang theo mạo tử, chỉ một hồi là ổn thôi.” Chà xát gò má đông cứng, hắn tự rót cho mình một tách trà nóng, không khí giữa hai người không hề giống giữa quân vương và thần tử. (mạo tử = mũ, nón)
Tần Ca khe khẽ thở dài, thản nhiên nói, “Nếu trẫm kiên trì, ngươi ngày ngày tiến cung thì bọn họ cũng không có biện pháp. Trẫm cũng không phải không thể kiên trì, trẫm là Hoàng Thượng, thiên hạ đều là của trẫm, muốn ngươi ngày ngày tiến cung, chỉ một việc nhỏ như vậy mà lại làm không được.”
“Hoàng Thượng.” Ngũ Tử Ngang nhíu mày, “Ta không có ủy khuất, ủy khuất là Hoàng Thượng.” Hoàng Thượng là vì muốn làm cho hắn có thể an ổn sống yên ở trong triều đình nên mới không cho hắn tiến cung, tất cả những gì Hoàng Thượng làm đều là vì hắn.
Tần Ca lại tiếp tục thở dài, “Trẫm có lẽ quá yếu đuối.” Gặp phải những chuyện liên quan đến Tử Ngang thì sẽ làm cho hắn phi thường cẩn trọng và dè dặt.
“Hoàng Thượng,” Ngũ Tử Ngang mỉm cười, “Hoàng Thượng, ngài kính trọng Thái sư, đương nhiên cũng hy vọng Thái sư có thể ủng hộ ta. Nếu Hoàng Thượng cố ý để cho ta tiến cung thì Thái sư lại càng bất an, càng đừng nói là sau này sẽ tiếp nhận ta. Ta còn chưa chính thức quay về triều mà bá quan đã xem như uy hiếp, việc này Hoàng Thượng cũng không nguyện ý nhìn thấy. Hoàng Thượng, là ta vô năng, làm cho Hoàng Thượng chịu ủy khuất.”
Tần Ca nhíu mi lại, “Ngươi nói như vậy thì trong lòng của trẫm lại càng khó chịu.” Bàn tay lạnh lẽo bị bàn tay cực nóng bao phủ, mi tâm đang nhíu chặt của Tần Ca vì rung động mà giãn ra, sau đó hắn chợt nghe người nọ cười một cách ôn nhu, “Hoàng Thượng, cho ta ba năm.”
“Sau ba năm?”
“Sau ba năm, ta muốn tiến cung khi nào thì sẽ tiến cung khi ấy.”
Tần Ca rút tay về, “Ngươi bắt đầu có chút tiền đồ rồi đó.”
Ngũ Tử Ngang nói một cách vô liêm sỉ, “Hoàng Thượng hẳn là biết rất rõ tiền đồ của ta mới đúng a.”
Lưu manh. Tần Ca chuyển mắt, tựa hồ lại yêu người này thêm vài phần.
“Hoàng Thượng.” Ngũ Tử Ngang biến sắc, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, Tần Ca cũng lập tức trở thành một vị đế vương trầm tĩnh. Ngũ Tử Ngang kề sát vào tai hắn, nhẹ nhàng cất tiếng, “Hãy phục hồi lại Diêm La Điện một lần nữa.”
Ánh mắt của Tần Ca run lên, người nọ cơ hồ kề sát vào người hắn, vẫn chưa rời đi, dường như đang đợi hắn trả lời. Không bị hơi thở của Ngũ Tử Ngang gây nhiễu loạn tâm tư, sau khi suy nghĩ một hồi, Tần Ca thấp giọng nói, “Diêm La Vương không dễ tìm. Tìm được thì cũng không thể cam đoan sẽ nghe lệnh.”
“Ta chỉ muốn hỏi Hoàng Thượng có muốn phục hồi hay không. Nếu Hoàng Thượng muốn, chuyện của Diêm La Diện cứ ủy thác cho ta.”
Tần Ca thối lui ra sau một chút, hô hấp của Ngũ Tử Ngang khi nói chuyện làm cho lỗ tai của hắn hơi nhột. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc một cách khác thường, thời gian khoảng một chung trà nhỏ trôi qua, Tần Ca thản nhiên nói, “Vậy phục hồi đi, sau này có một số việc cũng thuận tiện hơn một chút.”
Ngũ Tử Ngang gật đầu mỉm cười, lại tiếp cận rồi thì thầm vào tai của Tần Ca, “Ta đã tìm cho Hoàng Thượng một Diêm La Vương rất tốt.”
Hai người dựa vào quá gần, gần đến mức Tần Ca cảm giác được bản thân mình có thể nghe thấy nhịp tim đập của Ngũ Tử Ngang. Tần Ca không thể không tiếp tục thối lui một chút, cố gắng nói một cách bình ổn, “Là ai?”
Ngũ Tử Ngang thối lui, vẻ mặt lưu manh, “Chờ đến khi ta từ Lương Châu trở về sẽ nói tường tận cho Hoàng Thượng.”
Tần Ca lạnh mặt, trong mắt lộ ra hàn quang. Bất quá sự uy nghiêm của hắn đối với người trước mặt lại căn bản là vô dụng, Ngũ Tử Ngang đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười chói mắt, “Hoàng Thượng, để ta rửa chân cho ngài. Trời lạnh, lên trên giường cho ấm rồi nói tiếp.” Không đợi Tần Ca mở miệng, Ngũ Tử Ngang liền hớn hở mà đi. Tần Ca trong lòng đập thình thịch, giữa hắn và Tử Ngang tựa hồ…có một chút không đúng. Nhưng hắn vẫn là hắn, Tử Ngang vẫn là Tử Ngang, làm sao lại không đúng?
Đôi chân trắng nõn ngâm vào nước ấm, Tần Ca nhìn người đang ngồi xổm trên đất rửa chân cho hắn. Chân phải vì bị tổn thương do giá rét nên rất ngứa, Tần Ca dùng chân trái cọ vào vết thương, lại bị người nọ bắt lấy. Bàn chân mẫn cảm bị người này chạm vào thì liền cảm thấy toàn thân tê dại, Tần Ca dùng hết sức lực để áp chế sự tê dại này, không cho chính mình thất thố. Nhưng người đang rửa chân cho hắn dường như có ý định muốn tra tấn hắn, liên tục sờ tới sờ lui trên lòng bàn chân của hắn.
“Hoàng Thượng, ngài chịu đựng một chút, không được gãi vào vết thương.” Ngũ Tử Ngang vuốt ve lên bàn chân phải của Tần Ca, “Rửa xong rồi thì ta sẽ thoa cao cho Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng không thích cũng phải chịu đựng. Thoa cao mấy ngày sau sẽ ổn. Sau này ta đi Lương Châu, cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể trở về, Hoàng Thượng không biết yêu thương bản thân mình thì ta ở Lương Châu sẽ bất an. Ta không thể yên tâm thì sẽ không làm tốt chuyện mà Hoàng Thượng công đạo. Làm không tốt chuyện mà Hoàng Thượng công đạo thì sẽ không thể quay về kinh sớm hơn một chút. Cho nên Hoàng Thượng, khi ta không ở kinh thành thì ngài nhất định phải chăm sóc bản thân mình, không được bỏ bê bản thân. Nếu trong lòng khó chịu thì chờ ta quay lại, ngài cứ đánh ta, mắng ta để trút giận, đừng nghẹn trong lòng.”
Ngũ Tử Ngang liên tục lải nhải, giống như trượng phu sắp sửa phải rời nhà đi xa, lo lắng cho kiều thê ở trong nhà. Phân phó cái này, dặn dò cái kia, mặc dù đã phân phó đã dặn dò, nhưng vẫn không thể yên tâm. Có lẽ chỉ sau khi quay về nhà, nhìn thấy kiều thê bình yên vô sự thì mới có thể chân chính yên lòng.
Tần Ca nghe Ngũ Tử Ngang liên tục lải nhải, trong lòng vừa có một chút xót xa vừa có một chút ngọt ngào, khi Ngũ Tử Ngang lau khô chân và chuẩn bị thoa cao cho hắn thì hắn mới hỏi, “Lại là Ôn Quế nói cho ngươi biết?” Thật sự là….lắm lời.
Ngũ Tử Ngang cẩn thận thoa cao cho Tần Ca, không hề cảm thấy cao hứng mà nói, “Ta là sủng thần nhưng lại vô cùng thảm thương, chuyện gì về Hoàng Thượng cũng không biết. Ngay cả Ôn công công, ta cũng phải khóc lóc ỉ ôi thì mới miễn cưỡng tiết lộ một chút.” Ngẩng đầu với vẻ mặt ai oán, “Hoàng Thượng, ngài làm sao có thể đối đãi với thần như vậy?” (=.= giết ta đi)
Lưu manh! Tần Ca xoay mặt đi, rút chân về, “Trẫm muốn nghỉ ngơi.”
“Hoàng Thượng! Thuốc còn phải xoa bóp một chút thì mới thấm.” Kéo chân Tần Ca trở về, Ngũ Tử Ngang dùng sức đem dược cao chà xát vào gót chân, lại bắt đầu lải nhải, “Hoàng Thượng, ta biết ngài không thích mùi vị của dược cao trên người, nhưng nếu ngài không thích thì cũng không thể để cho bàn chân bị đông lạnh như thế. Nếu kéo dài như vậy thì càng ngày sẽ càng khó chịu…”
Ngũ đại ngự trù hóa thành Ngũ đại nương, lại bắt đầu lải nhải cằn nhằn không dứt. Khóe miệng của Tần Ca nhịn không được mà nhếch lên, Ngũ Tử Ngang ngẩng đầu, thấy nụ cười dừng lại thật lâu trên khóe miệng kia, hắn ôn nhu mỉm cười đáp lại, cơ hồ là muốn dìm chết Tần Ca.
Thoa dược cao xong, Ngũ Tử Ngang lại hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt, rồi mới vươn vai khom lưng, “Hoàng Thượng, ngài nên nghỉ ngơi.” Không thể nhìn mặt của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca cố gắng trấn tĩnh, được Ngũ Tử Ngang dìu vào phòng ngủ, nhịp tim đập kịch liệt. Phòng ngủ rất nhỏ, giường cũng rất nhỏ, đứng bên giường có người giúp hắn thay y phục, Tần Ca đưa lưng về phía Ngũ Tử Ngang mà thoát hạ ngoại bào cùng hạ y, chỉ còn lại một bộ nội y màu trắng. Lông mi của Tần Ca run rẩy, bắt đầu bước lên giường, chui vào trong chăn ở sát vách tường, rồi mới xoay người lại. Ngay cả hô hấp cũng hết sức kiềm nén mới có thể giấu diếm sự khẩn trương của hắn. Khẩn trương, thật khẩn trương, so với lần trước bị Tử Ngang ôm lấy, đêm đó cùng Tử Ngang đồng giường cộng chẩm, thì lúc này còn khẩn trương hơn.
Ôn nhu nhìn Hoàng Thượng đang xoay lưng về phía hắn, Ngũ Tử Ngang buông rèm xuống, thoát hạ xiêm y của mình rồi mới thổi tắt ánh nến.
Tần Ca mở to hai mắt trên giường, liền lập tức nhắm lại, thân mình giấu trong chăn trở nên cứng đờ. Trong bóng đêm, hô hấp của Ngũ Tử Ngang rõ ràng như vậy, làm cho toàn thân của hắn bắt đầu nóng rần. Phía sau có động tĩnh, Ngũ Tử Ngang cũng nằm xuống. Chiếc giường không lớn, cho dù cách lớp chăn vẫn có thể khiến Tần Ca cảm nhận được hơi thở ấm áp trên người của Ngũ Tử Ngang.
“Hoàng Thượng, trong cung không có ai biết Hoàng Thượng ra ngoài chứ.” Ngũ Tử Ngang xoay người, nhìn vào sau gáy của Tần Ca.
“Ân.” Sắp kiềm chế không được mà trở nên run rẩy.
“Vậy là tốt rồi. Khi ta ra ngoài cũng nói với hạ nhân là ra ngoại thành thăm viếng một vị lão hữu. Hai ngày này ta sẽ ở cùng Hoàng Thượng, sáng ngày mốt ta hồi phủ. Cũng không có gì cần thu thập, sáng ngày mốt ta tiến cung thỉnh an Hoàng Thượng để thuận tiện đề cập về chuyện quay về Lương Châu.”
“Ân.”
“Vậy Hoàng Thượng, ta không quấy nhiễu ngài.”
Ngũ Tử Ngang nghiêng người, ngáp hai cái. Tần Ca cắn chặt khớp hàm hơn nửa ngày mới buông ra, nhưng trong lòng vẫn phập phồng kịch liệt. Đêm mai, đêm mai hắn và Ngũ Tử Ngang lại tiếp tục đồng giường cộng chẩm? Có một chút kích động, có một chút chờ mong, lại có một chút bất an, Tần Ca nhắm chặt đôi mắt, chỉ cảm thấy trong đầu choáng váng, toàn thân mềm nhũn.
Chỉ chốc lát, hắn nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của Ngũ Tử Ngang, cũng không lớn. Tần Ca dần dần bình tĩnh trở lại, có thể hô hấp như thường. Nhưng hắn không dám xoay người, mà chỉ kéo chặt chăn bông. Chiếc giường….quá nhỏ. Ngay khi Tần Ca cố gắng làm cho chính mình an giấc thì người phía sau lại có động tĩnh. Một bàn tay đang luồn vào lớp chăn của hắn. (con cua dê)
Toàn thân của Tần Ca chỉ trong nháy mắt trở nên cứng đờ. Cánh tay kia luồn vào rồi ôm lấy hắn, sau đó là một người bắt đầu nói mớ, chui vào ổ chăn của hắn, đem hắn ôm chặt vào trong lòng.
“Thêm một bình nữa, rượu….thật lạnh…” Người đang ngủ tựa hồ không biết bản thân mình đang làm cái gì. Chỉ là vì lạnh nên muốn tìm một nơi ấm áp. Sau khi tìm được nơi ấm áp thì người nọ thoải mái thở ra một hơi, “Thật ấm…” Rồi mới đắc ý ngủ tiếp. Tần Ca bị Ngũ Tử Ngang ôm chặt vào lòng, không phải là ấm mà là toàn thân đều nóng rần. Đầu của Ngũ Tử Ngang dí sát vào gáy của hắn, bàn tay ôm trên thắt lưng, hơi thở cực nóng phà vào cổ.
Tần Ca không dám cử động, hô hấp dồn dập. Người phía sau lại tựa hồ cảm thấy giường quá nhỏ, ngủ không thoải mái. Vươn chân đạp chiếc chăn dư thừa còn lại xuống giường, rồi kéo lại lớp chăn bông trên người cả hai, lúc này mới sảng khoái thở ra một hơi, vùi đầu mà ngủ. Nhưng sau khi Ngũ Tử Ngang lăn qua lăn lại, bàn tay đặt dưới thắt lưng lại di chuyển lên trước ngực của Tần Ca. Tần Ca nhịn không được mà muốn rên rỉ thành tiếng, rất muốn đá cho cái tên đang chiếm tiện nghi mà lại vô tri vô giác một cú xuống giường. Nhưng mà….luyến tiếc. Lại có chút quyến luyến để cho Ngũ Tử Ngang ôm lấy hắn. Chỉ khi người này đang ngủ hoặc say rượu thì hắn mới có thể ở gần Tử Ngang như thế.
Người phía sau dĩ nhiên đã ngủ say như chết, ngay cả tiếng ngáy cũng nặng hơn một chút, nhưng Tần Ca cũng không cảm thấy ồn ào. Trong tiếng ngáy, thân thể đang nóng bừng dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt cũng không mở ra được. Khóe miệng hơi nhếch lên, Tần Ca cứ như vậy mà ngủ. Sau khi hắn ngủ say, hắn bị người nọ nhẹ nhàng xoay thân lại, rồi mới được người nọ dịu dàng ôm vào lòng. Đôi chân lạnh lẽo được đôi chân ấm áp bao lấy, bên trong nội y được một bàn tay to lớn ấm áp khẽ vuốt lên lưng, làm cho hắn nhịn không được mà chìm đắm trong sự ôn nhu kia, không bao giờ muốn tỉnh lại. Tần Ca chưa từng ngủ thoải mái như thế, ở trong mộng, Tử Ngang ôn nhu nhìn hắn, giống như hắn chính là trân bảo độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Ngủ thẳng một giấc đến khi tỉnh lại thì trời đã sắp sáng, bên trong giường vẫn hơi tối tăm một chút. Tần Ca ngạc nhiên phát hiện chính mình lại nằm trong lòng của Ngũ Tử Ngang, đối phương vẫn chưa tỉnh. Một tay bị hắn nằm lên, một tay đang ôm trên lưng của hắn. Toàn thân của Tần Ca chỉ trong nháy mắt lại cứng đờ, nếu để cho Tử Ngang phát hiện bọn họ ngủ như thế cả đêm, hắn không biết làm sao có thể đối mặt với Tử Ngang, cũng may Tử Ngang đang ngủ. Nhẹ nhàng kéo xuống cánh tay trên lưng, Tần Ca chậm rãi rời khỏi ổ chăn. Đắp lại góc chăn cho Ngũ Tử Ngang, sau đó hắn nhẹ nhàng bước xuống giường. Khi hắn vừa ly khai, Ngũ Tử Ngang lập tức mở mắt, trong mắt là sự thanh tỉnh cùng với nụ cười trên mặt giống như vừa thức dậy. Dúi đầu vào ổ chăn, Ngũ Tử Ngang hít sâu một hơi, thật sự không muốn rời giường.
———–
P/S: haizz, con sói đội lốt cua đây mà. Ta thật muốn nhìn thấy cái cảnh bé Tần đạp con sắc lang này xuống giường.