Giấy không thể gói được lửa, chuyện tình cảm của Ôn Quế và Khổng Tắc Huy hoặc ít hoặc nhiều đều lọt vào trong mắt của một vài người, cũng bởi vì như thế nên Ôn Quế không cho Khổng Tắc Huy đến nơi ở của hắn. Hắn không sợ người khác nói hắn cái gì, nhưng rất để ý chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Khổng Tắc Huy. Bất quá hắn hiển nhiên vẫn chưa hiểu rõ Khổng Tắc Huy, vào ban đêm sau khi Khổng Tắc Huy đến chỗ của hắn, hung hăng ăn hắn từ ngoài vào trong, dùng đủ loại thủ đoạn để ép buộc hắn phải đáp ứng sau này không được phép nhốt y ở bên ngoài.

Thỏa mãn, Khổng Tắc Huy ôm lấy Ôn Quế chỉ còn một chút sức lực, cất lên giọng nói lười nhác, “Tìm ta có chuyện gì?”

Lúc này Ôn Quế mới nhớ đến mục đính chính của đêm nay, cố gắng chống đỡ một phần tinh thần rồi thấp giọng nói, “Ta nhịn không được, ta muốn nói cho Vương gia. Ta cảm thấy chuyện mà Hoàng Thượng giấu diếm chúng ta sẽ làm Hoàng Thượng bị thương, mỗi khi ta nghĩ đến những ngày tháng Hoàng Thượng lâm bệnh thì trong lòng lại bất an. Nói cho Vương gia thì Vương gia nhất định sẽ có cách bảo hộ Hoàng Thượng.”

Khổng Tắc Huy nghe như vậy thì liền nhíu chặt mày, vô thức sờ lên thân thể xích lõa của Ôn Quế, đắn đo một hồi lâu mới mở miệng, “Chuyện này phải cẩn thận, ngộ nhỡ để Hoàng Thượng biết được thì sẽ rất phiền toái. Quan trọng nhất là Diêm Nhật, tâm tư của tiểu tử kia rất khó đoán. Hắn là người của Hoàng Thượng nhưng có khi ta lại cảm thấy hắn kỳ thật muốn chúng ta nói cho Vương gia biết. Ngươi đừng vội, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, biết rõ Diêm Nhật trước rồi hẳn tính sau.”

“Hảo, ta nghe lời ngươi.” Có Khổng Tắc Huy ủng hộ, Ôn Quế cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Liếc mắt nhìn Ôn Quế, Khổng Tắc Huy nhéo cằm của đối phương rồi cất lên giọng nói ồ ồ, “Ngươi không cần lao tâm khổ trí vì chuyện của ta và ngươi. Hoàng Thượng không quản thì những người khác muốn nói cái gì cứ mặc kệ bọn họ.”

Ổn Quế cảm thấy căng thẳng, sống mũi có một chút lên men. Hắn mỉm cười với Khổng Tắc Huy rồi đem chính mình chôn vào lòng của đối phương, nhẹ nhàng gật đầu. Thấy hắn nghe lời, Khổng Tắc Huy phất tay dập tắt ngọn đèn, ôm sát Ôn Quế một cách thoải mái rồi thở hắt ra, nhắm mắt lại để chìm vào giấc ngủ. Nằm trong vòng tay ấm áp của Khổng Tắc Huy, Ôn Quế mệt mỏi nên cũng nhanh chóng an giấc. Ba ngày qua không có người này bầu bạn, hắn cơ hồ cũng không thể ngủ ngon.

………

Trong Nhân Tâm Đường, đêm nay Diêm Nhật phụ trách trực đêm, hắn quỳ gối ngay tại Thiên phòng. Đáng lý phải đang ở trên giường ôm Tần Ca mà ngủ, lúc này Ngũ Tử Ngang mang theo sắc mặt âm u lạnh lùng ngồi trước mặt Diêm Nhật. Mà Thân Mộc cùng Diêm Nhật trực đêm bị Ngũ Tử Ngang mượn cớ điều đi vẫn chưa kịp quay về. Thị vệ canh gác Nhân Tâm Đường cùng tiểu quỷ của Diêm La Điện bị Ngũ Tử Ngang âm thầm thay đổi, không ai sẽ lắm miệng bẩm báo với Tần Ca. Mặc dù Ngũ Tử Ngang đã rời kinh hai năm nhưng thế lực của hắn lại vượt quá dự liệu của rất nhiều người. Có thể nói trong hai năm Ngũ Tử Ngang vắng mặt thì thế lực của hắn chỉ có tăng không có giảm.

Tần Ca mệt mỏi ngủ vùi, trong phòng còn thắp hương an thần giúp ngủ ngon, phải đến chính ngọ ngày mai mới có thể tỉnh lại. Ngũ Tử Ngang đã bố trí ổn thỏa, chọn ngày Diêm Nhật trực đêm để thẩm vấn.

“Diêm Mẫn đâu?”

Diêm Nhật cúi đầu nói, “Thuộc hạ không biết. Hoàng Thượng không có nói với thuộc hạ.”

“Thật sự không biết?” Ngữ thanh của Ngũ Tử Ngang trở nên lạnh thêm vài phần, “Diêm Nhật, ngươi do Diêm Mẫn mang đến, ắt hẳn phải biết tính tình của ta. Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, Diêm Mẫn đâu?”

Diêm Nhật ngẩng đầu, “Vương gia, thuộc hạ không biết Diêm La Vương ở đâu. Khi Hoàng Thượng tìm hắn đều không có mặt thuộc hạ.”

Theo ánh mắt của Diêm Nhật, Ngũ Tử Ngang không nhìn thấy nửa điểm chột dạ, hắn tiếp tục nhìn chằm chằm Diêm Nhật trong chốc lát rồi mới hỏi tiếp, “Như vậy tại sao ngươi không lập tức báo với ta chuyện Hoàng Thượng bị trúng độc?”

Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Diêm Nhật lại càng giống như người chết, hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn, “Hoàng Thượng bắt thuộc hạ thề độc, không được nói với Vương gia. Hoàng Thượng lo lắng Vương gia sau khi biết được thì sẽ phân tâm.”

Ngũ Tử Ngang nheo mắt lại, “Ngươi còn biết thêm chuyện gì?”

Diêm Nhật ngậm chặt miệng.

“Ngươi rất lớn mật.” Ngũ Tử Ngang đứng lên rồi đi đến trước mặt Diêm Nhật, “Nói cho ta biết, ngươi còn biết thêm chuyện gì? Khi Hoàng Thượng trúng độc chỉ có ngươi và Dung Khâu ở đó. Ngươi là thuộc hạ của ta, ta không muốn biết chân tướng từ người khác.”

Diêm Nhật vẫn ngậm chặt miệng. Cho dù hắn không nói thì Ngũ Tử Ngang cũng nhìn ra chuyện Tần Ca trúng độc có uẩn khúc. Hai nắm đấm siết chặt đang run run, trong lòng nổi lên sát khí.

Ngũ Tử Ngang ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Diêm Nhật, “Ắt hẳn ngươi biết rất rõ quan hệ của bổn Vương và Hoàng Thượng.”

Diêm Nhật gật đầu.

“Nếu bởi vì ngươi giấu diếm mà làm cho Hoàng Thượng lâm vào nguy hiểm thì ngươi nói xem, bổn Vương nên làm như thế nào?” Lạnh đến tận xương.

Diêm Nhật cắn chặt răng, trong mắt hiện lên sự mâu thuẫn.

Ngũ Tử Ngang đặt một tay lên vai của Diêm Nhật, ngón tay dùng sức, “Diêm Nhật, bổn Vương rất coi trọng ngươi, bằng không cũng sẽ không an bài ngươi bên cạnh Hoàng Thượng. Bổn Vương đã từng nói các ngươi phải trung thành với Hoàng Thượng, nhưng bổn Vương cũng đã nói với ngươi bổn Vương muốn lúc nào cũng biết nhất cử nhất động của Hoàng Thượng. Hiện tại xem ra ngươi đã quá trung thành với Hoàng Thượng, nhưng chuyện mà bổn Vương công đạo với ngươi thì ngươi lại không đặt ở trong lòng.” fynnz.wordpress.com

Bờ môi của Diêm Nhật run rẩy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, bả vai bị nắm chặt đến mức muốn tàn phế.

“Diêm Nhật, vì sao Hoàng Thượng lại bị trúng độc? Hoàng Thượng muốn làm cái gì?” Ngũ Tử Ngang tiếp tục dồn sức vào bàn tay, “Ngươi có thể không nói, nhưng nếu Hoàng Thượng bởi vì ngươi ngu trung mà lâm vào nguy hiểm thì bổn Vương sẽ làm cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.”

Diêm Nhật bởi vì đau đớn kịch liệt mà bờ môi run rẩy hơi mở ra, cất lên tiếng khàn khàn, “Vương gia….Ngài, ngài có yêu Hoàng Thượng hay không?” Trong lời nói lại mang theo âm điệu nức nở.

Ngũ Tử Ngang thả lỏng tay, tiếp theo đó là tung một quyền vào bụng của Diêm Nhật, “Vô nghĩa!”

Diêm Nhật luôn bình tĩnh nhưng tròng mắt lại trào ra một giọt nước mắt, “Ngài yêu Hoàng Thượng nhưng vì sao…..lại cùng nữ nhân khác sinh con, mà….không chỉ một đứa?”

Ngũ Tử Ngang nhíu chặt mi tâm, vấn đề của Diêm Nhật không chỉ vượt quá phép tắc, hơn nữa vẻ mặt của Diêm Nhật thoạt nhìn có một chút không đúng. Ngũ Tử Ngang có thể cảm giác được câu hỏi này phi thường quan trọng đối với bí mật che giấu trong lòng của Diêm Nhật.

Hắn nhìn chằm chằm vào Diêm Nhật, Diêm Nhật cũng chăm chú nhìn hắn, muốn biết được đáp án từ chính miệng của hắn. Sau vài tiếng hít thở nặng nề, Ngũ Tử Ngang đành mở miệng, “Đó không phải là hài tử của ta.”

Diêm Nhật trừng lớn hai mắt.

“Ngoại trừ Hoàng Thượng, ta sẽ không chạm vào bất luận kẻ nào.” Nói một cách không có cảm tình với một thuộc hạ về bí mật mà ngay cả Tần Ca cũng không biết, Ngũ Tử Ngang ngồi trước mặt Diêm Nhật, thản nhiên nói, “Có thể nói hay chưa?”

Bờ môi của Diêm Nhật giật giật, thậm chí ngay cả thân thể cũng đều đang run rẩy. Một bên là vì Hoàng Thượng liều mạng, một bên là vì thâm tình của Vương gia đối với Hoàng Thượng, Diêm Nhật chưa bao giờ cảm thấy khổ sở như vậy. Hắn nhắm mắt lại rồi thở dốc thật sâu, Ngũ Tử Ngang cũng không giục hắn. Qua một hồi lâu, Diêm Nhật mở to mắt, trong mắt đã khôi phục vẻ điềm tĩnh.

“Hoàng Thượng không phải bị trúng độc.”

Lúc này đến phiên Ngũ Tử Ngang giật mình.

Diêm Nhật khàn giọng nói, “Thuộc hạ cũng không biết Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì….Lúc trước Hoàng Thượng điều đi Ôn công công, Thân công công và Khổng thống lĩnh, buổi tối mùng năm lại điều thuộc hạ đi. Đến khi thuộc hạ nghe được động tĩnh trong phòng rồi lập tức xông vào thì mới thấy Hoàng Thượng đang đau đớn nằm trên giường. Hoàng Thượng bảo Dung thái y nói với bên ngoài là Hoàng Thượng bị trúng độc, không được lộ ra. Khi đó tình hình của Hoàng Thượng rất nguy hiểm, thuộc hạ cũng không có chủ ý. Kéo dài đến ngày hôm sau thì Dung thái y thấy tình hình của Hoàng Thượng càng lúc càng bất ổn, vì vậy vội vàng xuất cung để tìm phụ thân của hắn. Thuộc hạ cũng tuân theo lệnh của Hoàng Thượng mà đi báo với Thái sư.”

Mi tâm của Ngũ Tư Ngang nhíu chặt thành chữ xuyên, hắn nghĩ rằng có thể hỏi ra được điều gì đó từ Diêm Nhật, kết quả là ngay cả Diêm Nhật cũng không biết. Nghĩ đến đây, trong mắt của hắn lộ ra nghi ngờ, chẳng lẽ Diêm Nhật không biết thật hay sao? (chữ xuyên =川)

Diêm Nhật tựa hồ không nhìn thấy vẻ hoài nghi trên mặt của Ngũ Tử Ngang, khó có thể áp chế ướt át trong mắt, hắn tiếp tục nói, “Hoàng Thượng hôn mê một tháng mới tỉnh, sau khi tỉnh lại thì cũng mơ mơ màng màng, ít khi thanh tỉnh. Khi đó thuộc hạ sợ, sợ Hoàng Thượng…Đêm đó Hoàng Thượng rất đau khổ, đau đến mức co quắp, trên người tím tái. Mặc dù như vậy nhưng Hoàng Thượng vẫn lặp đi lặp lại không được nói với Vương gia…”

Diêm Nhật không thể nói nên lời, Ngũ Tử Ngang nghe đến đó cũng tan nát tâm can, hốc mắt cay xè. Mỗi khi nghĩ đến lúc đó hắn không ở bên cạnh Tần Ca thì hắn liền dị thường hối hận.

Diêm Nhật lui ra sau vài bước rồi dập đầu lạy Ngũ Tử Ngang ba cái thật mạnh, “Vương gia, xin ngài….nhất định đừng phụ lòng Hoàng Thượng, xin ngài….hãy luôn yêu Hoàng Thượng….Thuộc hạ biết gần đây Hoàng Thượng đang tìm cách làm gì đó, việc nay có liên quan đến Vương gia. Tuy rằng thuộc hạ vẫn chưa biết được Hoàng Thượng muốn làm cái gì, nhưng thuộc hạ có thể khẳng định Hoàng Thượng là vì Vương gia. Thuộc hạ quả thật không biết Diêm La Vương đi nơi nào, thuộc hạ đoán rằng Hoàng Thượng nhất định phái hắn đi làm chuyện gì đó, mà chuyện này có lẽ cũng liên quan đến Vương gia. Hai năm nay mặc kệ Hoàng Thượng làm cái gì thì cũng đều xuất phát từ việc lo nghĩ cho Vương gia. Thuộc hạ cũng biết chuyện Hoàng Thượng sinh bệnh có liên quan đến Vương gia, thuộc hạ từng trong lúc vô ý mà nghe được Hoàng Thượng và Thân công công đã nói cái gì mà điều dưỡng, còn có vì Vương gia này nọ.”

Tâm tư của Ngũ Tử Ngang trầm xuống, xem ra Diêm Nhật là thật sự không biết. Hắn nâng Diêm Nhật đứng dậy rồi xoa xoa bả vai bị mình siết chặt, “Là bổn Vương hiểu lầm ngươi, bổn Vương nhận lỗi với ngươi.”

“Vương gia tuyệt đối không cần nói như thế.” Diêm Nhật lau nước mắt rồi cúi đầu, “Những lời này vẫn nghẹn trong lòng của thuộc hạ. Hoàng Thượng bắt thuộc hạ phải thề độc, không được nói với Vương gia cho nên thuộc hạ mới che giấu Vương gia.”

Ngũ Tử Ngang thở hắt ra, trong lòng lấp đầy phiền muộn và hoảng sợ, lại thật bất an, rốt cục chuyện gì đã xảy ra với Tần Ca? Hắn vẫn không bỏ cuộc mà hỏi tiếp, “Ý của ngươi là Thân công công biết một chút gì đó?”

Diêm Nhật lắc đầu, “Thuộc hạ không dám khẳng định.” Tiếp theo hắn lại nói, “Trong nửa năm Hoàng Thượng sinh bệnh có không ít người đã phản đối Vương gia, hình như Hoàng Thượng rất lo lắng.”

Ngũ Tử Ngang mỉm cười chế giễu, “Chẳng qua có vài người chưa từ bỏ ý định.”

Lặng yên trong chốc lát, Ngũ Tử Ngang lại hỏi, “Trong khoảng thời gian ta không ở kinh thành thì Hoàng Thượng có thường xuyên tới lui với ai hay không?”

“Ngoại trừ Thái sư thì Hoàng Thượng không hề đặc biệt triệu kiến một ai. Đầu tháng vừa rồi Hoàng Thượng để cho Thái sư rời kinh đi điều dưỡng, sau đó mới đề bạt đám người của Lương Châu thất hiền.”

Ngũ Tử Ngang gật đầu. “Chuyện này thì ta đã biết. Sau khi Hoàng Thượng khỏi bệnh có chỗ nào không thích hợp hay không?”

Diêm Nhật cẩn thận hồi tưởng rồi mới nói, “Bụng của Hoàng Thượng hình như không được thoải mái, thuộc hạ thường xuyên thấy Hoàng Thượng xoa bụng. Nửa năm nay đã đỡ hơn một chút nhưng vẫn còn.”

“Bụng?” Ngũ Tử Ngang khẩn trương hỏi, “Có tìm Dung Khâu xem qua hay chưa?”

“Dung thái y bảo rằng sau khi Hoàng Thượng trúng độc đã bị nhiễm tâm bệnh, cần phải chậm rãi điều dưỡng.”

Tâm can của Ngũ Tử Ngang trở nên đau xót, nếu hắn không hỏi Diêm Nhật thì e rằng hắn sẽ vĩnh viễn không biết chuyện này. Diêm Nhật càng lúc càng há mồm thở dốc, do dự một lúc lâu thì mới lên tiếng, “Vương gia, Hoàng Thượng mỗi khi gặp phải đại sự đều luôn giấu trong lòng, nếu có liên quan đến Vương gia thì sẽ càng không nói, Vương gia rốt cục hồi kinh, chỉ có lời của ngài thì Hoàng Thượng mới có thể nghe, ngài ngày thường nên chú ý Hoàng Thượng nhiều một chút. Từ năm ngoái sinh bệnh cho đến nay thì thân mình của Hoàng Thượng cũng không tốt, chỉ là Hoàng Thượng đều tự mình chịu đựng.”

Ngũ Tử Ngang gật đầu một cách nặng nề, “Ta biết….Ta làm sao lại không biết.” Sau đó hắn lạnh lùng nhìn về phía Diêm Nhật, trong lòng của Diêm Nhật cũng giật mình, thiếu chút nữa đã biểu hiện ra ngoài.

“Ngươi cũng biết Hoàng Thượng là hũ nút, sau này mặc kệ chuyện gì, mặc kệ ngươi thề độc như thế nào với Hoàng Thượng thì ngươi cũng không được giấu diếm ta! Lần này thì thôi, lần sau không được làm như vậy nữa!”

Diêm Nhật lập tức quỳ xuống, “Thuộc hạ biết lỗi, thuộc hạ xin ghi nhớ lệnh của Vương gia.”

“Ừm, nếu để cho ta phát hiện thêm lần thứ hai thì ta tuyệt đối sẽ không nương tay!”

“Dạ!”

Diêm Nhật âm thầm thở hắt ra.

“Còn có cái gì giấu diếm bổn Vương hay sao?” Ngũ Tử Ngang lại xuất ra tư thế của Vương gia.

Diêm Nhật lập tức lắc đầu, “Thuộc hạ không dám.”

“Ừm, vậy ngươi lui xuống đi. Chuyện đêm nay ngươi biết nên làm thế nào hay chưa.”

“Đêm nay thuộc hạ chưa từng gặp Vương gia.”

“Ừm, lui xuống đi.”

Diêm Nhật đứng dậy rồi khom người lui ra ngoài. Sau khi hắn rời đi, trong mắt của Ngũ Tử Ngang lập tức lóe lên, hắn có nên tin tưởng Diêm Nhật hay không?

Ra khỏi Nhân Tâm Đường, Diêm Nhật an phận đứng ở trước cửa chờ triệu hồi, dưới khuôn mặt bình tĩnh của hắn là sự bồn chồn và nhịp tim liên tục đập thình thịch. Hắn lừa Vương gia, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để Vương gia lột da rút gân sau khi biết được chân tướng. Nhưng Hoàng Thượng vì Vương gia chịu nhiều đau khổ như vậy, lúc này sự trung thành của hắn đối với Hoàng Thượng đã vượt xa so với sự trung thành đối với Vương gia. Hắn chỉ là nô tài, nhưng hắn muốn dốc hết sức để bảo hộ Hoàng Thượng. Khi quyền hành của Vương gia đang cực kỳ hưng thịnh, hắn không tin Vương gia sẽ vĩnh viễn không thay lòng đối với Hoàng Thượng. Còn hai đứa nhỏ kia…..Diêm Nhật càng thêm quyết tâm.

………..

Đêm khuya ngày hôm sau, sau khi Tần Ca an giấc, Ngũ Tử Ngang lại bí mật gặp Khổng Tắc Huy. Khiến hắn thất vọng chính là hắn cũng không đạt được bất kỳ tin tức hữu dụng nào từ Khổng Tắc Huy. Diêm Nhật đã nói với hắn Hoàng Thượng không phải bị trúng độc, cho nên khi Khổng Tắc Huy nói ra nghi vấn của mình thì Ngũ Tử Ngang cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Chuyện đêm hôm đó chỉ có Diêm Nhật và Dung Khâu biết được. Đã gọi Diêm Nhật, còn phía Dung Khâu thì hắn không tiện ra tay, bằng không Tần Ca nhất định sẽ biết, hiện tại hắn chỉ có thể chờ đợi, đợi cho đến khi chân tướng xuất đầu lộ diện.

Bất quá Ngũ Tử Ngang có thể xác định là Tần Ca đang ở sau lưng hắn làm ra một chuyện, chuyện đó có liên quan đến hắn nhưng lại không muốn cho hắn biết. Đối với việc này thì Ngũ Tử Ngang ngoại trừ cười khổ cũng chỉ là cười khổ, chuyện mà Tần Ca không muốn nói thì hắn cũng không hề có biện pháp ép Tần Ca nói ra. Sau khi cùng Khổng Tắc Huy mật đàm một hồi lâu thì Ngũ Tử Ngang cảm thấy hiện tại hắn chỉ có thể tin tưởng một mình Khổng Tắc Huy. Diêm La Điện mơ hồ đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play