Dung thái y, Vương gia bảo ngài sang đó.”

Dung Khâu đang ở trong phòng phối dược, vừa nghe xong thì tâm tư liền khẽ động, hắn vội vàng lau khô đôi tay rồi đi theo người truyền tin ra khỏi phòng. Cúi đầu bước vào thư phòng của Phượng Minh Vương, Dung Khâu không thấy trong phòng có người nào khác.

“Dung thái y không cần câu nệ, mời ngồi.”

Dung Khâu hơi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Vương gia đang an vị bên án thư, hắn cười một cách mất tự nhiên rồi đi đến bên ghế để ngồi xuống.

Ngũ Tử Ngang lộ ra nụ cười a di đà phật, ra hiệu cho Ngũ Hiến dâng trà, sau đó khoát tay để Ngũ Hiến lui ra, cũng tiện thể đóng lại cửa thư phòng. Ngồi trên long ỷ của Phượng Minh Vương, Ngũ Tử Ngang có vẻ uy nghiêm một cách đặc biệt, tuy rằng mỉm cười nhưng vẫn không thể che giấu khí chất cao quý trên người hắn. Nâng tay ra hiệu cho Dung Khâu dùng trà, sau khi Dung Khâu đặt tách trà xuống thì Ngũ Tử Ngang lập tức đi thẳng vào vấn đề, “Dung thái y, bổn Vương tìm ngươi không phải vì chuyện gì khác mà chỉ muốn hỏi một chút chuyện có liên quan đến Hoàng Thượng.”

Muốn nói Dung Khâu sợ nhất điều gì thì chính là có người hỏi hắn về chuyện có liên quan đến Hoàng Thượng, đặc biệt là nếu Lương Vương hỏi hắn. Hắn giả vờ hồ đồ, “Không biết Vương gia muốn hỏi cái gì? Trước khi rời kinh thì hạ quan đã bắt mạch cho Hoàng Thượng, hết thảy đều ổn thỏa, chẳng qua Hoàng Thượng ưu tư vì chiến sự nên khẩu vị không tốt mà thôi.”

Nụ cười trên mặt của Ngũ Tử Ngang hơi thoáng đình trệ, tiếp theo lại vừa cười vừa nói, “Chắc Dung thái y không muốn giả vờ hồ đồ với bổn Vương. Chuyện mà bổn Vương muốn hỏi có liên quan đến đến việc Hoàng Thượng bị trúng độc.” Hắn nói xong thì nụ cười cũng tắt, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.

Dung Khâu bị hoảng sợ, hắn vẫn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Lương Vương, chẳng phải Lương Vương có tiếng là ôn hòa hữu lễ hay sao? Áp chế nhịp tim, Dung Khâu bình tĩnh hỏi, “Không biết Vương gia nghe tin Hoàng Thượng trúng độc từ nơi nào? Việc này không phải chuyện nhỏ, Vương gia không thể hồ ngôn loạn ngữ.”

Ngũ Tử Ngang lộ ra một nụ cười bí hiểm, “Dung thái y đừng giấu bổn Vương, bổn Vương nếu đã dám hỏi thì chắc chắn là nhận được tin tức xác thực. Dung thái y không cần phải bận tâm, bổn Vương chỉ lo lắng cho Hoàng Thượng vì vậy mới hỏi Dung thái y một chút, dù sao lúc ấy bên cạnh Hoàng Thượng ngoại trừ Diêm công công thì cũng chỉ có một mình Dung thái y.”

Dung Khâu cảm thấy rất khẩn trương, hắn đoán không ra tâm tư của Lương Vương là thật sự lo lắng cho Hoàng Thượng hay là có ý đồ gì khác. Dù sao Lượng Vương hiện tại đang nắm quyền cao chức trọng, giậm chân một cái là toàn bộ Đại Đông có thể rung trời lỡ đất. Lời này cũng không quá khoa trương, chỉ cần nhìn Lương Vương tùy tiện động tay một cái đã có thể khiến triều đình không ngừng tranh luận thì cũng biết được ít nhiều.

Thấy Vinh Khâu vẫn còn đang băn khoăn, Ngũ Tử Ngang không thể không nén giận mà giải thích, “Dung thái y, ngươi đừng ngại, cứ việc nói thẳng, Hoàng Thượng cho dù biết chuyện cũng sẽ không trách tội. Bổn Vương chỉ là lo lắng cho an nguy của Hoàng Thượng, hơn nữa bổn Vương tạm thời không thể hồi kinh cho nên chỉ có thể hỏi ngươi. Nếu Vinh thái y lo lắng, bổn Vương có thể kêu Khổng thống lĩnh đến để hắn làm chứng, Dung thái y cũng sẽ không cần phải lo bổn Vương có lòng muốn gây rối.”

“Vương gia nói quá lời, hạ quan không dám.” Vinh Khâu giật mình đứng lên, liên tục thở dài, “Vương gia nguyện ý tìm Khổng thống lĩnh tiến đến thì hạ quan tất nhiên sẽ không có gì phải băn khoăn.”

“Dung thái y, mời ngồi, bổn Vương chỉ muốn biết chuyện Hoàng Thượng trúng độc, xin Thái y đừng giấu diếm ta.” Áp chế nỗi lo lắng và cơn thịnh nộ xuống đáy lòng, Ngũ Tử Ngang nói một cách tử tế.

Dung Khâu chậm rãi ngồi xuống, nhìn Ngũ Tử Ngang vài lần, lại uống vài ngụm trà, lúc này mới thuật lại lý do vì sao hắn không chịu nói với người khác. Không vượt quá những lời đó, dù sao cũng là chắc chắn Hoàng Thượng bị trúng một loại kỳ độc, may mắn phát hiện đúng lúc nên mới cứu được một mạng….

Khi Dung Khâu nhìn thấy Ngũ Tử Ngang càng lúc càng nhíu mày thì liền kể thêm vào tình trạng thống khổ của Hoàng Thượng đêm hôm đó, Ngũ Tử Ngang nghe xong mà bàn tay siết chặt đến mức ứa cả gân xanh.

Từ khi phối dược cho Hoàng Thượng đến khi điều trị thân thể cho Hoàng Thượng thì sự nghi hoặc trong lòng của Dung Khâu càng lúc càng nặng: Người nam nhân khiến Hoàng Thượng cam nguyện làm như thế rốt cục là ai? Dung Khâu không biết có phải mình bị ảo giác hay không, nhưng khi hắn nhìn thấy sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bầm thây vạn đoạn kẻ đã hạ độc cùng với biểu tình hung tợn của Lương Vương thì hắn liền bất giác liên hệ người nam nhân kia với Lương Vương là một. Nhưng hắn chỉ dám suy đoán lung tung, tuyệt đối không dám hỏi nhiều. Cũng bởi vì nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng đáng sợ của Lương Vương cho nên hắn mới để lộ đôi chút về nỗi thống khổ mà Hoàng Thượng phải chịu đựng đêm hôm đó, chuyện này hắn chưa từng nói với bất luận kẻ nào.

“Đêm hôm đó Hoàng Thượng rất đau đớn nhưng vì đêm hôm khuya khoắc, không muốn gây thêm phiền toái, vì vậy Hoàng Thượng không cho hạ quan tiết lộ ra ngoài mà chỉ cắn răng chịu đựng. Không biết bao nhiêu bộ y phục đều bị mồ hôi thấm ướt. Hạ quan đứng một bên nhìn mà tim như bị đao cắt, nhưng hạ quan lại không thể thay Hoàng Thượng chịu đựng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Thượng bị đau đớn hành hạ.”

Cảnh tượng đêm hôm đó thường xuyên tiến vào trong mộng của Dung Khâu, len lỏi vào sâu trong lòng, khóe mắt của Dung Khâu trở nên ẩm ướt, giọng nói cũng khàn khàn. Chỉ cần nghe Dung Khâu thuật lại mà Ngũ Tử Ngang cũng đã đau lòng muốn chết. Nghĩ đến Tần Ca đêm hôm đó một mình chịu khổ mà hắn lại không ở bên cạnh người nọ, nếu không phải có người ngoài ở đây thì Ngũ Tử Ngang đã lập tức rơi lệ.

Mượn tư thế cúi đầu để nén ngược nước mắt vào trong lòng, Ngũ Tử Ngang nói bằng giọng khàn khàn, “Tiếp tục đi, đem hết những gì mà Hoàng Thượng phải chịu khổ ở đêm hôm đó kể cho bổn Vương nghe.”

Nhìn thấy khóe mắt hơi ẩm ướt của Ngũ Tử Ngang, ngay khoảnh khắc này Dung Khâu cơ hồ phải tin tưởng người mà Hoàng Thượng yêu chính là người đang ở trước mặt hắn. Hắn trấn tĩnh nỗi lòng rồi tiếp tục thuật lại, việc này nghẹn trong lòng hắn làm cho hắn sắp phát điên, mặc kệ Lương Vương có phải là người mà Hoàng Thượng yêu hay không, đêm nay xem như tìm được một người để thổ lộ tâm sự cũng rất tốt, dù sao hắn có chết cũng sẽ không nói ra chân tướng về việc Hoàng Thượng bị trúng độc.

Đêm nay Ngũ Tử Ngang không biết chính mình làm sao có thể vượt qua. Dung Khâu ly khai được một lúc lâu nhưng hắn tựa hồ vẫn có thể nghe được tiếng rên rỉ cố gắng chịu đau của Tần Ca. Nghĩ đến Tần Ca đau đến mức bất tỉnh mấy lần khiến Ngũ Tử Ngang liều lĩnh muốn lập tức trở về kinh thành.

“Tần Ca…..Tần Ca….”

Hai tay ôm mặt, Ngũ Tử Ngang lặng lẽ rơi lệ. Hắn làm sao có thể để cho Tần Ca của hắn chịu khổ khi không có hắn ở bên cạnh như vậy, hắn làm sao có thể!

…………..

Nghỉ ngơi để chỉnh đốn trong mười ngày, Khổng Tắc Huy lại dẫn theo ba ngàn nội đình thị vệ hồi kinh. Mười ngày này Ngũ Tử Ngang thường xuyên mất ngủ, hắn viết cho Tần Ca hai chiếc hộp chất đầy thư, nhờ Khổng Tắc Huy mang về cho Tần Ca. Đồng thời Ngũ Tử Ngang lại phái năm ngàn tinh bình cùng Khổng Tắc Huy áp giải Hà Sầu và Hà Nhạc hồi kinh, chỉ giữ lại Dung Khâu. Khi Khổng Tắc Huy mang theo binh mã cùng hai chiếc xe ngựa chở tù binh rời đi thì Ngũ Tử Ngang phải dùng hết thảy tâm lực mới có thể không giục ngựa đuổi theo. Nếu Tần Ca không phải là đế vương thì hắn sẽ vứt bỏ hết thảy để mang người nọ rời đi, làm cho người nọ vĩnh viễn không hề bị thế tục này tổn thương.

………….

Tần Ca:

Rời xa ngươi suốt một năm, khi ngươi mở phong thư này ra thì hoa mai trong ngự hoa viên đều đã nở rộ. Cho dù lúc ta ở Lương Châu thì ta và ngươi cũng chưa từng cách xa lâu như thế này. Hằng đêm chìm vào giấc mộng, rồi chợt nhận ra bên giường trống trải, thường xuyên bởi vì vậy mà bừng tỉnh. Muốn ôm ngươi vào lòng biết bao nhiêu, chỉ có hương vị thản nhiên bình yên trên người của ngươi mới có thể làm cho ta say sưa chìm vào giấc ngủ.

Tần Ca, Tần Ca của ta, mỗi khi nhớ đến ngươi thì ta đều vô cùng thống hận chính mình bất lực. Hết thảy đều là vì ta mới làm cho ngươi mất nhiều thời gian như vậy. Nếu ta có thể sớm hiểu rõ thì ngươi cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như thế, cho dù có làm trái di mệnh của phụ thân thì ta cũng tuyệt đối sẽ không thú Liễu Song vào phủ. Duy nhất may mắn chính là ta tỉnh ngộ không quá muộn trước khi làm ngươi bị tổn thương, may mắn là ta có thể có được ngươi, có thể chiếm được lòng của ngươi.

Tần Ca, Tần Ca của ta, ta ngày ngày hy vọng có thể mau chóng quay trở lại bên cạnh ngươi. Ngươi có biết không, khi Khổng Tắc Huy ra đi ta đã đau khổ như thế nào, ta hận không thể đoạt lấy con thiên lý mã của hắn, làm cho hắn thay thế thân phận của ta để ở lại nơi này. Nhưng trong lòng vẫn có một giọng nói ngăn cản ta, làm cho ta nhất định phải kiên nhẫn, sau khi xử lý xong sự vụ ở Phượng Minh thì mới có thể phi về bên cạnh ngươi.

Tần Ca của ta a, ngươi bảo ta làm sao có thể buông ngươi ra, làm sao có thể không yêu ngươi. Khi vô sự thì trong lòng chỉ có hình bóng của ngươi, chỉ khi vùi đầu vào sự vụ thì tâm can quặn đau mới có thể tạm dừng lại đôi chút. Tần Ca, Tần Ca của ta, ngươi có đang nhớ ta hay không? Có nóng lòng vì chờ đợi hay không? Đừng để ý đến những kẻ ở bên cạnh ngươi, đừng bận tâm đến những người luôn muốn gây chú ý với ngươi. Ngươi là của ta, là của ta, chỉ có thể là của ta.

Trên nhuyễn tháp, đọc từng phong thư do Ngũ Tử Ngang tự tay viết, ngón tay quấn lấy lọn tóc của Ngũ Tử Ngang, dưới đáy mắt của Tần Ca tràn đầy hạnh phúc. Khi hắn vất vả chờ Khổng Tắc Huy trở về, lại được báo tin là Ngũ Tử Ngang không thể hồi kinh thì hắn không phải không thất vọng. Hắn rất nhớ Tử Ngang, cứ đến đêm là lại mất ngủ. Nhưng đến khi nhìn thấy thư của Tử Ngang thì tất cả thất vọng đều biến mất tăm hơi. Tựa hồ Tử Ngang đang ở ngay bên cạnh hắn, đang thì thầm những lời tâm tình này bên tai hắn.

Những lời âu yếm của người nọ luôn làm cho hắn không có cách nào kháng cự, chỉ cần nhìn người nọ như thế mà tim của hắn cũng đã ngọt như mật, nếu người nọ trực tiếp nói với hắn thì hắn nhất định sẽ say túy lúy. Tử Ngang không thể trở về không phải vì cái gì khác mà là vì hắn, vì muốn ngai vàng của hắn được vững chắc. Tử Ngang như vậy thì làm sao hắn có thể nào không yêu?

“Diêm Nhật.”

“Có nô tài.”

“Đi xem hoa mai trong viện đã nở hay chưa? Nếu nở rồi thì hái vài nhánh để đặt trong phòng.”

“Dạ.”

Tử Ngang, hôm nay đã là mùng ba tháng ba, thân thể của ta đã được điều trị ổn thỏa, ngươi mau trở về đi.

Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thấp thoáng thấy được những nhánh đào màu hồng phấn, khóe miệng của Tần Ca lộ ra nụ cười đẹp mắt. Sang năm sau hắn hy vọng tiểu Gia Hữu của hắn và Tử Ngang đã nằm trong bụng của hắn.

“Hoàng Thượng, Vương phi nương nương phái người đến đây để hỏi khi nào có thể quay về Vương phủ.”

“Hai ba ngày nữa thì trở về. Nàng cũng nên hồi phủ.”

“Dạ, nô tài đi an bài ngay.”

“Đem toàn bộ những thứ mà nàng đã dùng ra ngoài cung, nếu không mang đi thì cứ thiêu hết.”

“Dạ.”

Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa của Ôn Quế, Tần Ca sờ lên bụng của mình, chờ đợi như vậy thật sự là dày vò a. Bên ngoài tẩm cung truyền đến tiếng đao kiếm va chạm, Tần Ca lặng yên cầm lấy một phong thư khác rồi tiếp tục xem. Đây đã là lần thứ ba trong tháng này có thích khách xâm nhập hoàng cung, từ sau khi hắn lành bệnh thì thích khách càng ngày càng đến thường xuyên, có người thật sự chưa chịu từ bỏ ý định. fynnz.wordpress.com

Tiếng đánh nhau nhanh chóng ngừng lại, chỉ một lát sau lại thấy Diêm Nhật ôm một lọ hoa mai đi vào, trên mặt không hề có vẻ hoảng loạn vì mới trải qua một trận đánh giết với đám thích khách, hắn chỉ hỏi một cách bình tĩnh, “Hoàng Thượng, nô tài cả gan hái những cành chưa nở hoa, như vậy sáng mai Hoàng Thượng thức dậy thì hoa mai cũng vừa vặn nở rộ.”

“Ngươi rất chu đáo, đặt ở đầu giường đi.”

“Dạ.”

“Đám thích khách lại tự sát toàn bộ?”

“Bẩm Hoàng Thượng, dạ. Vẫn là giống mấy lần trước, khuôn mặt toàn bộ bị hủy. Khổng thống lĩnh đang dẫn theo thủ hạ để thu thập.”

“Đi nói với Khổng Tắc Huy, đủ rồi, trẫm không muốn nghe những tiếng phiền lòng này nữa, trẫm muốn được yên lặng để đọc thư.”

“Dạ.”

Đem lọn tóc của Ngũ Tử Ngang đặt lên chóp mũi rồi ngửi sâu một hơi, tâm tình của Tần Ca liền giống như lọ hoa mai. Mặc dù sau này hắn và Tử Ngang sẽ có một quãng thời gian dị thường thống khổ, nhưng vì hạnh phúc của hai người bọn họ, thống khổ như vậy đều có thể chịu được. Cho dù hắn sẽ phải chịu đựng đau đớn và nguy hiểm hơn Tử Ngang rất nhiều lần, nhưng hắn không hề oán, không hề hối hận.

………….

Tháng bảy năm thứ bảy Văn Thái, Ngũ Tử Ngang thống lĩnh đại quân bình định chiến loạn ở Phượng Minh, giúp đỡ điệt tử của Phượng Minh Vương là Hà Đàm lên ngai vàng, Phượng Minh quốc chính thức trở thành phụ quốc của Đại Đông. Hà Hoan ở lại Đại Đông, Hà Đam tuân theo di chỉ của Phượng Minh Vương ký hiệp ước chư hầu, từ nay về sau Phượng Minh sẽ tiến cống Đại Đông, Đại Đông điều động quan viên cho Phượng Minh. Trang Bất Ky tạm thời ở lại Phượng Minh để tiếp tục ổn định cục diện tại nơi này, mục đích thứ hai là âm thầm giám sát tân đế. Mười lăm tháng bảy, Ngũ Tử Ngang thống lĩnh năm ngàn quân tiên phong hồi kinh trước, Ngũ Tử Anh vẫn ở lại Phượng Minh để phối hợp với Trang Bất Ky. Thanh danh của Lương Ngũ Hiền Vương Ngũ Tử Ngang trải qua hơn một năm chinh chiến đã truyền từ Đại Đông đến khắp Phượng Minh, lại từ Phượng Minh truyền về Đại Đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play