Ban ngày ta đến chỗ Vân Nhã và Lạp Chỉ, nhìn các nàng chỉ huy quân lính kéo gỗ xây thành trì.
- Tướng quân!
Vân Nhã ướt đẫm mồ hôi tới chỗ ta, hơi thở nặng nhọc. Ta hỏi nàng:
- Tình hình thế nào?
- Tiến độ vẫn vậy, chúng ta cần thêm người.
Ta chau mày nhìn mọi người vất vả giữa trời nắng nóng, mồ hôi ướt đẫm, thân trần chịu đựng gió nồng.
- Ra lệnh nghỉ ngơi! Ngươi và Lạp Chỉ theo ta vào doanh trướng.
- Vâng.
***
Giữa trưa nắng nóng cả một doanh trại im lặng như tờ. Lạp Chỉ vừa lau mồ hôi vừa đi vào, gương mặt nàng đỏ mọng ướt đẫm mồ hôi, y phục cũng chỉ mặc mỗi áo gai bên ngoài, chân trần đi vào. Nàng không hành lễ mà đi thẳng đến chỗ bàn trà, tu nước ừng ực.
- Tướng quân, có chuyện gì sao?
Lạp Chỉ gác một chân lên ghế, nghiêng đầu hỏi ta. Vân Nhã đối diện chau mày:
- Hỗn xược! Dám ăn nói với tướng quân như thế?
Lạp Chỉ liếc nhìn Vân Nhã, khiêu khích:
- Ngươi lo thân mình đi.
Nhìn thấy Vân Nhã chuẩn bị rút kiếm lao vào Lạp Chỉ, ta thở dài:
- Muốn đánh nhau trước hay báo cáo tiến độ xây dựng cho ta trước?
Vân Nhã e dè nhìn ta rồi nhìn Lạp Chỉ, cuối cùng ấm ức ngồi xuống.
Ta nhìn Lạp Chỉ đang vắt vẻo trên ghế không nói gì. Nàng hơi nhìn ta rồi từ từ chỉnh lại tư thế ngồi, quy củ quay mặt về chính vị.
- Tại sao lại chậm như vậy?
Lạp Chỉ và Vân Nhã nhìn nhau cuối cùng im lặng cúi đầu xuống.
Thái độ của hai nàng rất rõ ràng, là mải đánh nhau nên không xây thành sao?
Ta tức giận ra lệnh:
- Vòng quanh Hoả Hương hai mươi vòng, chạy xong mới được ăn cơm.
- Vâng.
Cả hai chạy ra khỏi doanh trướng, bắt đầu thực hiện hình phạt.
Còn lại một mình trong doanh, ta tức giận gạt hết những thứ có trên bàn.
Hai tên ngu ngốc! Hẳn lại khiêu khích chơi xấu nhau nên ảnh hưởng đến tiến độ. Lạp Chỉ và Vân Nhã tuổi tác không chênh lệch, tài năng lại xuất chúng, cùng nắm giữ bộ binh nhưng lại tự phụ. Vừa vặn tính khí và cách trị quân ngược hẳn nhau nên bất đồng luôn nảy sinh. Vân Nhã thiên về quân kỷ và tính đồng đội thì Lạp Chỉ quan tâm đến kết quả và cá nhân binh lính, quân kỷ chỉ là phụ mà thôi. Thiên Sinh doanh và Thương Linh doanh chiến tích như nhau không thể nói bên nào tài giỏi hơn bên nào. Binh lính trong doanh đều là thân tín của Vân Nhã và Lạp Chỉ nên suy nghĩ có nét tương đồng, đều khinh thường quân kỷ của bên kia. Ta giữ cả hai lộ ở Hoả Hương để tiện khống chế hai người, kịp thời giải quyết những mâu thuẫn nảy sinh, không để cả hai giết người của mình. Để bọn họ ra đảo, thoát khỏi tầm quản lý, lật trời cũng có ngày.
Nào ngờ, dù ngay dưới mí mắt ta, bọn họ cũng có thể vì hiềm khích cá nhân mà làm chậm trễ việc quân. Lão Ông và Điệp Nhã làm cái gì mà không ngăn hai kẻ điên này lại?
- Lục Nga?
- Có thuộc hạ.
- Gọi Điệp Nhã và Lão Ông tới đây.
- Vâng!
***
Cả hai người vén rèm bước vào, lần lượt ngồi xuống ghế im lặng nhìn ta. Ta bỏ bản đồ thành trì Hoả Hương xuống, trầm giọng:
- Tại sao không ngăn Lạp Chỉ và Vân Nhã?
Lão Ông thở dài, lắc đầu không nói. Điệp Nhã bực bội:
- Sao lại không ngăn? Nhưng hai con sói điên đó có nghe ai đâu! Hằng ngày đều dẫn một ngàn binh đi diễu hành thực chiến với nhau. Thành trì mới xây lên lại bị hai quân lấy làm chiến trường, vừa xây hồi sáng thì chiều đã đổ xuống. Có xây thêm mười năm cũng chỉ được thế này thôi.
- Quân kỷ để làm gì?
Điệp Nhã nhìn ta, trong mắt có mệt mỏi:
- Tướng quân, ta nói quân kỷ với họ có tác dụng gì? Ta bây giờ là quản gia của Tướng quân phủ, không còn là Phó tướng của Thuỷ Tịnh quân, tư cách gì nói quân kỷ với phó tướng bộ binh chứ? Hừ!
Ta nhìn Điệp Nhã, chau mày:
- Lại làm sao nữa? Ai nói gì tỷ sao?
Điệp Nhã tức giận nhìn ra ngoài trướng, không trả lời ta.
Chẳng lẽ là Vân Nhã hay Lạp Chỉ? Vân Nhã là học trò của Vịnh Khanh lại chú trọng quy củ lễ nghi, chắc chắn không dám nói với Điệp Nhã những lời như vậy nhưng cũng sẽ không nghe lệnh Điệp Nhã. Lạp Chỉ là học trò của Hải Điền, ăn nói thường không có suy nghĩ… có thể là nàng lắm.
Điệp Nhã sau khi mất võ công thì càng nóng nảy hơn, thường suy diễn những lời người khác nói thành khinh thường mình. Nàng dù mang danh là quản gia trong tướng quân phủ nhưng việc trong Thuỷ Tịnh quân nàng đều có thể tham gia. Ai dám khinh thường nàng chứ?
Lão Ông …
Ta thở dài:
- Hai người nói ngắn gọn về tiến độ xây thành đi.
****
Qua hai năm nhưng mới được ba phần mười thành bao quanh, chưa nói đến cổng thành và khu chợ của Hoả Hương. Dân chúng đã giãn xong, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, thứ quan trọng nhất lại chưa xong. Bọn họ muốn ta tức chết sao?
- Lục Nga, gọi Vịnh Khanh và Lam Hải vào đây.
- Vâng.
Điệp Nhã và Lão Ông nhìn sang ta, có chút kinh ngạc. Ta nói với hai người:
- Điệp Nhã, tỷ tiến hành điều tra trong thành tìm những nhà nào dư lương thực, có ý định bán thì tiến hành trưng thu trừ vào thuế. Lão Ông điều tra những nhà có gia đinh, con cái từ mười lăm tuổi đều bắt sung quân, phục vụ cho Thuỷ Tịnh quân trong ba năm.
Lão Ông ngần ngừ:
- Tướng quân, người định làm gì?
Ta nhìn lão:
- Đẩy nhanh tiến độ xây thành.
Bọn họ làm không được, ta đành phải tự mình làm thôi.
Vịnh Khanh và Lam Hải bước vào hành lễ, ta gật đầu để họ ngồi xuống, nói với Vịnh Khanh:
- Chuyện ngoài biển ngươi lo được không?
Hắn gật đầu:
- Ta và Thiên Nguyệt doanh có thể lo liệu.
Ta lưỡng lự:
- Vậy trị an trên biển ta giao lại toàn bộ cho Thiên Nguyệt doanh, có cần chi viện hay giúp đỡ …
Vịnh Khanh lắc đầu:
- Hai mươi bốn vạn thuỷ binh không phải con số nhỏ, ta có thể bảo vệ vùng biển mới.
Ta nói:
- Không chỉ vùng biển mới mà là toàn bộ vùng biển bao quanh Hoả Hương, ta sẽ điều động bọn Tiêu Tường quay về.
Vịnh Khanh ngạc nhiên nhìn ta:
- Người định…
Ta gật đầu nhìn sang Lam Hải:
- Gióng chuông báo động, thông báo toàn thành vào thời gian chuẩn bị chiến tranh.
- Vâng.
Tình huống khẩn cấp đành dùng thủ đoạn đặc biệt. Ta muốn trong hai năm tới, thành trì Hoả Hương phải xây xong, chuẩn bị bàn đạp cho Nghi quốc tiến hành giao thương.
****
Khi ta và Lục Nga tới thì Lão Ông, Khả Vinh, Linh Lung, Vân Nhã, Lạp Chỉ, Tuyết Tùng đang đứng đợi trong quân doanh. Tạ Thảo đi vào, phía sau còn có Sa Hà và Kính Thiên.
Đợi cả ba ngồi xuống, ta mới hỏi:
- Chuyện xây cảng biển bắt buộc phải tiến hành nhanh hơn.
Mọi người nhìn nhau, im lặng. Kính Thiên lên tiếng:
- Chúng ta thiếu người, thiếu gỗ. Không thể nhanh hơn nữa.
Ta chau mày.
- Đừng chỉ làm việc ban ngày nữa, thắp đuốc làm suốt đêm.
- Nhưng…
Ta giơ tay ngăn Lạp Chỉ nói.
- Chỉ để lại mười vạn bộ binh tiếp tục huấn luyện và trợ giúp bên ngoài. Gọi Kỳ Xuyên mang quân quay về, cùng với ba mươi vạn bộ binh chia làm ba đội, thay phiên nhau xây cảng biển. Thời gian làm việc cũng đổi đi. Giờ Ngọ không làm, mỗi đội làm hai canh giờ sau đó đi nghỉ ngơi. Canh chừng thời gian, luôn để hai đội cùng làm, một đội đi nghỉ. Kỳ Xuyên, Lạp Chỉ và Vân Nhã sẽ phụ trách xây thành, các ngươi tự phân chia nhau xem nên làm thế nào.
Tính cách Kỳ Xuyên trầm ổn, tuổi tác và võ công đều cao hơn Vân Nhã và Lạp Chỉ, để hắn kiềm chế hai nàng hẳn không có vấn đề gì. Nhưng Tiêu Tường và Nghinh Sơn không thể ở cùng một chỗ với nhau.
- Vâng!
Lạp Chỉ và Vân Nhã lưỡng lự một chút rồi mới nhận lệnh. Ta nhìn Khả Vinh:
- Ngươi cũng dừng lại việc đóng thuyền và vũ khí, tập trung nhân lực vẽ thiết kế xây thành, cửa ngõ, vũ khí trang bị, thoát nước đê điều cho Hoả Hương.
- Vâng.
- Báo tin cho Tiêu Tường, bảo hắn dẫn quân đến các đảo, chặt cây mang về. Để Nghinh Sơn mang mười lăm vạn quân binh, đến các thành trì lân cận mua gỗ mang về.
- Vâng.
Lục Nga trả lời. Ta nhìn Lão Ông:
- Để người của ông đi với Nghinh Sơn, thấy ăn mày ở các thành lập tức bắt về, không kể già trẻ nam nữ, cứ bắt về. Người lớn thì cho vào chỗ Lạp Chỉ, cùng các nàng xây thành. Người già mang vào núi, trồng lúa, khoai hay dệt lưới đánh cá. Trẻ con thì cho vào chỗ Ngân Sương, huấn luyện thành Thuỷ Tịnh quân sau này.
- Vâng.
- Còn nữa, báo lại với Ngân Sương, thời gian huấn luyện giảm xuống một nửa, để những đứa trẻ vót tre và cây làm đuốc, sau này chúng ta cần dùng.
- Vâng.
- Tướng quân.
Sa Hà gọi, ta nhìn sang nàng. Sa Hà nói:
- Nhiều người như vậy, e rằng áp lực lương thực không nhỏ.
Ta gật đầu.
- Tuyết Tùng?
- Có thuộc hạ.
- Tám vạn quân của ngươi cho lên núi giúp dân chúng khai hoang. Gỗ lớn chặt xuống thì mang về thành, gỗ nhỏ dựng lều ở tạm. Khai khẩn đất đai, tiến hành trồng trọt. Trồng gì cũng được, nhưng nhất định phải là lương thực, có thể ăn.
- Tạ Thảo?
- Có!
- Đến chỗ Điệp Nhã lấy danh sách các nhà dư lương thực, tiến hành trưng thu. Lấy cá đã phơi khô dư thừa gom được mang đến các thành lân cận đổi lấy lương thực mang về.
- Vâng.
- Tạm thời thế đã. Tất cả theo chặt, xảy ra sơ suất tuỳ cơ ứng biến, linh hoạt thay đổi, tuyệt đối không để chậm tiến độ.
- Vâng.
Mọi người lui ra. Ta mệt mỏi dựa vào ghế, Kính Thiên nhẹ nhàng đi tới phía sau. Theo lực tay của hắn, vai ta dần thả lỏng, những cơn đau nhức bắt đầu dội lên. Ta nói với Kính Thiên:
- Lúc nãy ta quên dặn Lục Nga đưa tin cho Vịnh Khanh, nếu thiếu gì thì đưa tin về báo. Chỉ là, bây giờ cũng không có đội nào để điều đi giúp hắn nữa.
Giọng Kính Thiên trầm ấm phía sau:
- Thiên Nguyệt doanh của Vịnh Khanh có tới hai mươi bốn vạn, hơn nữa nàng đã huỷ đi gần hết trận đồ, hẳn không còn gì cần giúp đỡ nữa đâu.
Ta lắc đầu dựa vào ngực hắn, không nói chuyện.
Biển không phải con người, nó không thể nói trước được cái gì cả. Mới nãy còn yên bình, chớp mắt một cái đã nổi bão, nhấn chìm tất cả trong giận dữ. Vịnh Khanh đơn độc trên biển dài ngày, ta quả thật không thể yên tâm nổi.
- Lát nữa bảo Lão Ông để mười vạn tinh binh ở lại Hoả Hương, vừa giúp đỡ Lạc Chỉ vừa phòng hờ Vịnh Khanh cần viện quân.
- Vậy cũng được.
Kính Thiên đáp lại lời của ta, trong giọng nói vẫn đều đều, không có chút gì không vui.
Ta thở dài:
- Chuyện bên ngoài giao lại cho Gia Nghị, có gì thì ngươi giúp nàng một tay.
Hắn vuốt tóc ta, mỉm cười:
- Được.
- Thời gian tới, e rằng sẽ khổ cực nhiều.
Kính Thiên cười không đáp.
Ki No