Ta với Kính Thiên cùng ngồi ăn sáng, ta nói với hắn:

- Lát ngươi theo ta vào quân doanh.

Hắn vừa múc canh cho ta vừa hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Ta gật đầu không trả lời.

Kính Thiên cai quản Hoả Hương mà không có Thuỷ Tịnh quân, nhất định gặp rất nhiều khó khăn. Hoả Hương và Thuỷ Tịnh quân gắn kết làm một, nhưng cách điều khiển không trùng nhau. Thuỷ Tịnh quân có thể không cần Hoả Hương nhưng Hoả Hương nhất thiết phải có sự giúp đỡ của Thuỷ Tịnh quân.

Ngô Thanh cai trị Hoả Hương, ta không để Thuỷ Tịnh quân giúp hắn. Cần gì, thiếu gì hắn đều phải thông qua Điệp Nhã. Một mặt để khống chế Ngô Thanh, ngăn hắn mở rộng thế lực tại Hoả Hương, một mặt ta có thể giám sát, theo dõi quá trình phát triển của Hoả Hương, thay đổi Thuỷ Tịnh quân cho phù hợp.

Kính Thiên không phải Ngô Thanh, ngoài ta ra, hắn không còn chỗ dựa nào khác. Tương lai của chúng ta bị buộc chặt. Ta có tốt thì hắn mới có thể sống sót, ta lâm nguy, hắn cũng không thể bình an. Đó là phu thê.

Kính Thiên theo ta vào quân doanh, mười ba Phó tướng đã đến đủ, Lão Ông đứng đầu hàng bên phải. Ta ngồi xuống chủ vị, để Kính Thiên ngồi bên cạnh, các phó tướng bắt đầu ngồi xuống.

Ta gật đầu nhìn Lão Ông, lão khom người nói với Kính Thiên:

- Đại nhân, Thuỷ Tịnh quân gồm mười ba lộ, đứng đầu là mười ba Phó tướng được hỗ trợ bởi hai người nữa…

Kính Thiên kinh ngạc nhìn ta. Lão Ông dừng nói. Ta nói với Kính Thiên:

- Thuỷ Tịnh quân không đơn giản chỉ chứa thuỷ quân, cũng không chỉ có nhiệm vụ đánh giặc mà còn nhiều lộ khác. Hôm nay, ta kêu ngươi tới là muốn giao cho ngươi quản lý một số lộ, sau này tiện cho ngươi quản lý Hoả Hương.

Ta nhìn Lão Ông:

- Nói lại từ đầu đi.

Kính Thiên nhìn ta một chút, sau đó mỉm cười. Hắn nhìn Lão Ông, nghiêm túc lắng nghe.

- Đại nhân, Thuỷ Tịnh quân có hai trăm vạn quân, chia thành mười ba lộ, đóng quân xung quanh Hoả Hương. Mỗi một lộ do một Phó tướng đứng đầu, phụ giúp phía dưới có hai Tiểu phó tướng. Lão quản lý ba mươi hai vạn tinh binh đóng chốt trong doanh chính, chính là ở đây, chọn lọc thư tín và điều phối quân y.

Lão Ông ngồi xuống, Linh Lung đứng lên:

- Tiểu tướng tên Linh Lung, giữ bốn vạn quân tiên phong trong Nguyệt Lung doanh, đóng quân trong Hoả Hương.

- Ta là Vịnh Khanh, giữ mười vạn quân của Thiên Nguyệt doanh đóng ở Đảo Lý, cách Hoả Hương nửa ngày đi thuyền. Quân đội của ta vừa bảo vệ Hoả Hương vừa tiến hành thuần hoá thuỷ quái.

- Tiểu tướng tên Khả Vinh, giữ một vạn quân trong Từ Tập doanh đóng trong Hoả Hương. Chủ yếu là quân sư, chế tạo binh khí và chiến thuyền.

- Tiểu nhân là Lục Nga, phó tướng của Nhật Dạ doanh, phụ trách ám vệ và truyền tin tức.

- Tiểu nhân là Tạ Thảo, quản lý thân binh của Tướng quân.

- Tại hạ Tuyết Tùng, giữ tám vạn quân, quản lý quân lương trong Thuỷ Tịnh quân.

- Tại hạ Nghinh Sơn của Thiên Tín doanh, Tiêu Tường của Lôi Tử doanh, Kỳ Xuyên của Ngạ Tử doanh, giữ tám mươi vạn thuỷ quân, đóng trên mười ba đảo xung quanh Hoả Hương. Bình thường không có điều phối, tuyệt sẽ không rời khỏi vị trí.

- Tiểu tướng Vân Nhã của Thiên Sinh doanh, Lạp Chỉ của Thương Linh doanh, giữ bốn mươi vạn bộ binh. Lần trước có gặp Đại nhân trong kinh thành rồi.

- Tiểu nữ Ngân Sương, phụ trách một vạn quân, nhiệm vụ là huấn luyện tân binh.

- Tiểu nữ Lam Hải, giữ hai mươi tư vạn quân của Gia Nhàn doanh, nhiệm vụ là giữ trị an trong Hoả Hương. Nhiều lần đã gặp Đại nhân rồi.

Đợi bọn họ nói xong, ta quay sang nhìn Kính Thiên:

- Từ nay Lam Hải và Tạ Thảo, hai ngươi chuyển qua giúp đỡ Kính Thiên. Mọi chuyện cứ thông qua hắn, không cần phải hỏi Điệp Nhã hay Lão Ông nữa.

- Vâng.

Ta nói với Kính Thiên:

- Nếu ngươi thiếu người, có thể tìm Khả Vinh hoặc Lục Nga, họ sẽ giúp ngươi.

Kính Thiên gật đầu, mỉm cười.

Ta để bọn họ bàn chuyện một lúc, một là để Kính Thiên hình dung rõ hơn về Thuỷ Tịnh quân, hai là muốn bọn họ tiếp xúc, sau này có chuyện gì còn hỗ trợ cho nhau.

Khi các Phó tướng rời khỏi trướng, Kính Thiên ngẩng đầu nhìn ta, hỏi:

- Ta tưởng Thuỷ Tịnh quân chỉ có một trăm vạn?

Ta vẫn lười nhác dựa vào ghế, nhẹ nhàng nói:

- Đó chỉ là quân số cho mẫu hoàng thấy mà thôi.

Ta về kinh thành chỉ báo nửa quân số với Mẫu hoàng. Một là che giấu thực lực của bản thân, hai là để nàng yên tâm, không gây nguy hiểm cho Hoả Hương. Ta chỉ là một công chúa bên ngoài, không rõ thế lực trong kinh thành, thành thực quay về, lỡ may trúng ám chiêu, chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Kính Thiên hơi chau mày nhưng không hỏi thêm, hắn nói:

- Nàng phó mặc binh lính cho Phó tướng sao?

Ta nhìn Kính Thiên, nói:

- Ngươi nghi ngờ bọn họ?

Kính Thiên không nói gì. Ta khẽ thở dài:

- Trong bọn họ, ngoài Lão Ông và Vịnh Khanh thì còn lại đều là cô nhi lớn lên trong Thuỷ Tịnh quân, theo ta ra trận từ năm mười lăm tuổi, đánh đông dẹp bắc. Hoả Hương được như ngày hôm nay không thể thiếu công lao của họ. Đối với chúng ta, Hoả Hương không phải một thành trì mà là quê hương, dân chúng Hoả Hương không phải người lạ mà là phụ mẫu. Không kẻ nào chĩa mũi kiếm vào quê hương, phụ mẫu của mình.

Kính Thiên im lặng một chút, rồi chậm rãi hỏi:

- Nàng nói là ngoài Lão Ông và Vịnh Khanh?

Ta gật đầu:

- Vịnh Khanh, Hải Điền, Điệp Nhã và Hồng Nương đều lớn lên bên ta từ nhỏ. Thuỷ Tịnh quân cũng là bốn người họ cùng ta xây dựng. Lão Ông là sau đó hai năm mới gia nhập, ban đầu là chăm sóc chúng ta, một thời sau thì bắt đầu tham gia đánh trận. Bọn Tuyết Tùng, Tiêu Tường, Vân Nhã, Tử Ân, Diễm Trúc, Linh Lung, Gia Nghị đầu quân khi Thuỷ Tịnh quân đã có chỗ đứng nhất định ở Hoả Hương. Lục Nga, Khả Vinh, Ngô Thanh, Bạch Triển, lại là sau nữa, khi Thuỷ Tịnh quân gặp biến cố, bọn họ mới gia nhập. Những tiểu phó tướng, tiểu đoàn trưởng, tiểu đội trưởng gia nhập cách đây năm năm, những binh lính bình thường cũng có ba năm làm thuỷ quân, đa phần đều lớn lên trong Thuỷ Tịnh doanh của Ngân Sương, tuỳ theo khả năng mà phân vào các lộ.

- Hoả Hương không giống có nhiều người như vậy.

Ta gật đầu:

- Các bộ tộc sống trên đảo xung quanh Hoả Hương nhiều năm bị hải tặc cướp bóc, người chết vô số, cô nhi rất nhiều. Khi ta truy quét hải tặc, vô tình gặp được những đứa trẻ này, Lão Ông nói mang về nuôi, huấn luyện từ nhỏ, mở rộng quy mô của Thuỷ Tịnh quân. Sau đó cô nhi, ăn mày ở các thành trì lân cận khác cũng kéo về Hoả Hương, gây nên tình trạng hỗn loạn. Lão Ông một mình an bài không hết, vừa may Ngô Thanh đến, cùng Lão Ông xây dựng Hoả Hương.

Ta nhấp một ngụm trà vào miệng, từ tốn nói:

- Cho nên Hoả Hương hay Thuỷ quân quân không chỉ là công sức của một mình ta mà còn là tâm huyết của những người khác. Ta không yêu cầu ngươi quá cao nhưng cũng đừng hành xử như người trên với Vịnh Khanh, Điệp Nhã, Hải Điền hay là Lão Ông. Bốn người họ, không ít lần từng cứu mạng ta. Với Phượng Âm là huyết thống, với bọn họ là tình nghĩa. Dù là ngươi hay họ, ta đều khó xử.

Kính Thiên nhẹ bước tới cạnh ta, nắm lấy bàn tay ta, nói:

- Nàng yên tâm, ta nhất định xem họ là người nhà mà đối đãi.

Ta gật đầu không trả lời. Kính Thiên đột nhiên hỏi:

- Vậy người tên Nguyệt Hồng…

Tim ta đột nhiên trùng xuống, một mảng lạnh băng. Ta nghe giọng mình khô khan bồng bềnh trong không khí:

- Nàng chết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play