Ta ghé thăm Mẫu hoàng một chút rồi rời đi. Không quay về Hoả Hương mà đến Vân Thành. Ta muốn nhìn Phượng Ngoã một chút.

Phượng Ngoã đang tập cho Thuận nhi đi. Thấy ta, nàng bế tiểu tử lên, cùng ta hướng đến đình nghỉ hỏi:

- Ngươi không tham dự tang lễ của Quốc sư sao?

Ta lắc đầu, ngồi vào trong đình, rót lấy ly trà uống một ngụm. Tới làm gì? Có thay đổi được gì đâu? Nhìn cảnh nhớ người, tâm trạng ta lại thêm khó chịu.

Phượng Ngoã thở dài, ngồi xuống trước mặt ta, nàng nói:

- Đừng như vậy, ai cũng có thời điểm mà thôi.

- Sao ngươi không đi?

Ta nhìn Phượng Ngoã, gương mặt nàng trầm xuống:

- Các ngươi chôn nàng bên ngoài, đi ngược lại với tổ huấn. Ta thò mặt tới cho Ngự sử tố tội sao?

Đón lấy Thuận nhi từ tay nàng, nó không lạ mà mỉm cười với ta, ngọt ngào. Đút một khối điểm tâm vào cái miệng nhỏ nhỏ ấy, ta nói với nàng:

- Quốc sư chuyển thứ này cho ngươi.

Ta đưa nàng Hoàng thất bí tịch nhuộm đỏ máu của Quốc sư.

- Ấn tín Phượng Âm sẽ cho người cầm đến sau, có cả thánh chỉ sắc phong nữa.

Phượng Ngoã gật đầu, nàng nói:

- So với mẫu hoàng, Quốc sư giống mẫu thân chúng ta hơn. Nàng lúc nào cũng mỉm cười…

Ta ôm lấy Thuận nhi, người nó tròn tròn mềm mại, có hương sữa thoang thoảng. Thuận nhi nhu mì chui vào lòng ta, không giãy dụa hay khóc lóc. Nó sẽ là tương lai của Nghi quốc này.

- Phượng Âm có thai rồi.

Ta nói, Phượng Ngoã ngẩng đầu lên từ cuốn sách:

- Hy vọng không phải là con gái.

Ta không nói gì. Phong Nghị hiện nay như mặt trời ban trưa, thậm chí còn lấn át Phượng Âm, nếu đứa trẻ này là con gái, có khác gì chắp thêm cánh cho hắn? Hơn nữa, nếu là con gái, vậy Phượng Âm bên kia nhất định gặp nguy hiểm.

- Nếu là con gái…

Phượng Ngoã nhìn ta, nàng hỏi:

- Ngươi định làm gì?

Ta chép miệng:

- Đối đầu trực diện. Chặt đứt tay chân của Phong gia, cô lập bọn chúng trong phạm vi kinh thành.

Phượng Ngoã thở dài:

- Phong Nghị là kẻ nhỏ nhen hơn nữa còn là Phượng quân, sau này nhất định gây bất lợi cho ngươi. Hay để ta ra mặt.

Ta lắc đầu:

- Thế lực của ngươi chủ yếu trong triều, không thể đối đầu trực tiếp với Phong mẫu. Ta nắm giữ quân quyền, ít vào triều, lại có Thuỷ tịnh quân chống lưng, bọn họ muốn hại ta cũng không đơn giản. Cứ để ta làm.

Phượng Ngoã cụp mắt xuống, không nói. Một lát sau, nàng chuyển sang chuyện khác:

- Ta nghe nói Hạ Chương bị hạ độc chết rồi. Ngươi nói là ai làm?

Ta nhìn nàng, chau mày:

- Ai làm quan trọng gì? Kẻ nào nhận trách nhiệm mới quan trọng.

- Ngươi nói là…

Ta mỉm cười. Là ai làm thì Phong Nghị là kẻ bị nghi ngờ đầu tiên, Phượng Âm nhất định nhân cơ hội này chặt vây cánh của hắn, thu thập quyền lực cho mình. Hạ Chương chết rồi, đám cưới của Tiểu Trư cũng nên tiến hành thôi.

- Phượng Dương, Hạ Chương là ngươi giết đúng không?

Ta không trả lời nàng, nhìn xuống Thuận nhi đang chăm chỉ ăn điểm tâm, cái miệng lem nhem vụn bánh. Phượng Ngoã bên kia tiếp tục nói:

- Phượng Âm ra lệnh sao?

Ta lắc đầu:

- Là ta chủ động giết hắn.

Phượng Ngoã chau mày:

- Phượng Âm để cho ngươi làm?

Ta im lặng. Phượng Ngoã gặng:

- Nàng muốn ngươi làm gì? Tiêu diệt Kim gia sao?

Ta không trả lời, nàng nói tiếp:

- Ngươi đã đồng ý chưa?

Lấy tay áo lau miệng cho Thuận nhi, ta đáp:

- Ta nói Gia Nghị đổ qua cho Phong Nghị, thừa dịp chặt đứt thế lực Phong gia. Phong Nghị để bảo vệ Phong mẫu, nhất định sẽ theo ý Phượng Âm đẩy qua cho Kim gia.

- Ngươi…

Phượng Ngoã tức giận chỉ tay vào ta nhưng nàng không nói gì, chỉ tức tối:

- Ngươi gây sự với Phong Nghị như vậy hắn nhất định ghi thù, tìm cách hãm hại ngươi.

Ta nhún vai. Mặc kệ hắn. Dù sao ta với hắn cũng không ưu nhau, thêm hay bớt thù thì có khác gì.

Chúng ta im lặng. Phượng Ngoã nhấp một ngụm trà, nàng nói:

- Quay về cử thêm người bảo vệ Kim Thuyền chu đáo. Phong Nghị mất Kim gia, không thể khống chế Kim Thuyền nữa, rất có khả năng hắn sẽ giết Kim Thuyền rồi đổ tội qua cho ngươi. Dù khả năng này không lớn nhưng cũng có thể xảy ra, nhất là khi ngươi đánh Phong Nghị một đòn bất ngờ như thế. Ta sợ hắn nóng giận mất khống chế.

Ta không hiểu hỏi Phượng Ngoã:

- Ngươi và Phượng Âm đều nói Phong Nghị lấy Kim gia khống chế Kim Thuyền. Hắn làm vậy được gì?

Phượng Ngoã ngước mắt nhìn ta, trong mắt nàng là bất lực:

- Phong Nghị là Phượng quân, Kim Thuyền là phu thị.

Ta gật đầu:

- Cho nên hắn giết Kim Thuyền là điều dễ hiểu.

Phượng Ngoã thở dài:

- Phong Nghị không giống Hải Điền, luôn quan niệm phu thê một đôi. Cũng không giống Kính Thiên chỉ biết đến một người. Phong Nghị là kẻ được dạy trở thành phượng quân từ nhỏ, làm sao có thể vì một phu thị nhỏ nhoi mà tự đánh mất địa vị của mình?

Ta nhún vai:

- Được học là một chuyện, thực hiện hay không là một chuyện. Ta học thi từ còn ít sao? Đến bây giờ nửa câu thơ cũng không đặt nổi. Học có ích gì?

Phượng Ngoã trừng mắt nhìn ta, nàng nghiến răng:

- Đó là lý do ngươi bị người khác quay vòng vòng đấy.

Ta hít mũi, nói sang chuyện khác:

- Nhưng chuyện thức ăn của Kim Thuyền có độc là sự thật.

Ta và Phượng Ngoã rời kinh thành vài ngày thì Kim Thuyền đột nhiên trúng độc, suýt thì mất mạng. Dù tra thế nào cũng không tìm ra thủ phạm. Phượng Âm sợ hãi, nhân hôn lễ của ta đưa Kim Thuyền đến Hoả Hương tránh nạn, ở cho tới bây giờ.

Phượng Ngoã tư lự hỏi ta:

- Ngươi nói là ai làm?

- Phong Nghị.

Đáp lời khẳng định của ta, nàng chỉ lắc đầu:

- Ban đầu ta cũng cho là vậy nhưng nghĩ lại nếu là Phong Nghị, tại sao Phượng Âm tra lại không ra? Trong cung hiện giờ, ngoài thế lực của Phong Nghị thì người của Phượng Âm cũng không thiếu. Chính biến năm đó, chúng ta không hề làm tổn hại thế lực của Phượng Âm, Phong Nghị cũng không thể đụng vào họ. Vậy tại sao Kim Thuyền lại trúng độc ngay trước mặt Phượng Âm?

Đầu óc ta trống rỗng:

- Ý ngươi là không phải Phong Nghị làm?

- Ý ta là, không phải Phong Nghị trực tiếp ra tay nhưng hắn là chủ mưu.

Ta nghe ra trọng điểm:

- Ngươi nói ai trực tiếp ra tay?

Phượng Âm sao?

- Là Kim Thuyền.

- Hắn điên sao?

Tự hạ độc mình làm gì? Chán sống thì còn ráng về Nghị quốc? Chết ở Ân quốc không phải nhàn hạ hơn sao?

Phượng Ngoã tà tà nhìn ta, mắt nàng sâu thẳm toan tính, giọng nàng trầm xuống:

- Phượng Dương, suy nghĩ một chút. Kim Thuyền không tự nhiên làm vậy, chắc chắn Phong Nghị nắm được điểm yếu, ép hắn rời khỏi Phượng Âm. Điểm yếu của Kim Thuyền, không phải là Kim gia sao? So với Phong gia, Kim gia chỉ là một gia tộc nhỏ phụ thuộc, không quyền không thế, tiếng nói nhỏ nhoi lẫn lộn trong kinh thành. Kim mẫu lăn lộn trong triều nhiều năm, chỉ giữ chức Thái tư tam phẩm, trong tộc chỉ có mình nàng làm quan. Thế đơn lực hẹp, làm sao có thể chống nổi Phong gia? Chính biến kia, nếu không phải Phong Nghị bảo vệ, Kim gia có thể tồn tại đến ngày hôm nay? Kim mẫu có thể tiếp tục làm quan?

Ta thu tay ôm Thuận nhi vào lòng, cảm nhận hơi ấm của nó:

- Tại sao là rời đi mà không phải giết chết?

Phượng Ngoã chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói:

- Kim Thuyền là người Phượng Âm yêu, giết chết hắn đồng nghĩa với đâm vào tim Phượng Âm một dao. Phong Nghị ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không để Phượng Âm hận mình. Chẳng bằng để Kim Thuyền tạm rời khỏi Phượng Âm một thời gian, tạo một khoảng trống giữa hai người, từ từ chen chân vào. Phượng Âm vừa về hoàng cung, thế lực mỏng manh mà triều đình lại rối loạn, quân đội yếu đuối, tham quan lộng hành, bách tính lầm than, hậu cung tác quái. Một mình đối mặt với tất cả, dù là ai thì cũng sẽ mệt mỏi. Phong Nghị lại ở bên, giúp nàng giải quyết đám yêu nhân ở hậu cung, dùng thế lực của mình cùng nàng chính đốn triều cương, loại bỏ tham quan, củng cố quân đội. Dù Phượng Âm không yêu hắn thì thế nào? Người cùng nàng chịu cực chịu khổ, ở bên cạnh khi nàng mệt mỏi, ra mặt thay nàng làm kẻ xấu triệt hạ những kẻ chống đối, xây dựng Nghi quốc theo ý nàng là ai? Là Phong Nghị. Khi Kim Thuyền trở về, triều cục đã ổn định, trái tim của Phượng Âm cũng đã chia đôi, tình yêu năm nào cũng chỉ còn trong mộng tưởng mà thôi.

Ta bật cười:

- Tính toán cũng kỹ thật.

Ôm chặt Thuận nhi vào lòng, ta thở dài:

- Chỉ có hai người đã nhộn nhịp như vậy, chẳng hiểu ngày xưa hậu cung của mẫu hoàng phải loạn đến thế nào.

Phượng Ngoã không trả lời ta, nàng nói:

- Cho nên ngươi phải cẩn thận Phong Nghị, hắn làm điều gì cũng có tính toán kỹ. Bây giờ ngươi an toàn vì Phượng Âm còn cần ngươi bảo vệ. Đến một ngày, nàng cứng cáp rồi, hắn sẽ không để ngươi cản trở Phượng Âm đâu.

Vùi mặt vào vai Thuận nhi, hít thật sâu mùi sữa thơm nồng trên người nó, ta không trả lời.

Một cây kiếm có thể bảo vệ con người. Nhưng đến một ngày, khi không còn nguy hiểm nữa, ai còn cầm kiếm làm gì? Ta sẽ giống với những Định quốc tướng quân trước đây, bị chính người mình bảo vệ vứt bỏ, táng thân trên chiến trường vì quân lương không tới kịp, viện quân không xuất hiện. Chế độ cai trị cũ nhưng hiệu quả.

- Chuyện ngày mai, để ngày mai tính.

Phượng Ngoã không tiếp lời ta. Thuận nhi đưa bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của nó ôm lấy ta, vòng tay không lớn nhưng cũng khiến tim ta ấm áp.

- Phượng Dương, nói phu quân ngươi mở cổng thành đi, chúng ta muốn giao thương với Hoả Hương.

Ta hơi ngạc nhiên nhìn Phượng Ngoã. Nàng muốn giao thương?

Ta và Phượng Ngoã dù có qua lại, ta còn gả phó tướng của mình cho nàng nhưng Hoả Hương và Vân Thành không có giao lưu nhiều. Nàng đột nhiên muốn giao thương với Hoả Hương là vì cái gì? Nếu hai thành giao lưu, chính là muốn thông báo với triều đình, ta và Phượng Ngoã rất thân thiết, chúng là cùng một bọn, có chuyện gì cũng tính chung vào với nhau. Nàng mạo hiểm đối đầu, nhảy chung vào với ta, đặt mình vào nguy cơ là vì cái gì?

- Ngươi muốn bán gì?

- Vân Thành nhiều gỗ và lâm sản nhưng thuỷ sản lại không nhiều, cửa biển của ta cũng không trù phú như ngươi.

Gỗ à?

Nếu nàng không sợ Phong Nghị viện cớ hại nàng thì ta có gì để sợ?

Ta gật đầu:

- Chờ Kính Thiên về ta sẽ nói với hắn.

Phượng Ngoã nói:

- Hải Điền cũng đang ở bên núi Thất Nghịch. Để ta viết thư cho hắn, nói hắn bàn bạc với phu quân ngươi luôn nhé?

Ta lắc đầu:

- Quốc sư vừa mất, núi Thất Nghịch hẳn đang rối loạn, đừng kiếm việc cho hắn thêm nữa.

Phượng Ngoã hơi ngừng lại rồi bật cười nói với ta:

- Cuối cùng ngươi cũng có ngày này.

Ta nhìn nàng một chút rồi cúi xuống không trả lời. Dù ta không hiểu nàng đang cười cái gì nhưng ta hiểu, nàng nhất định đang chế nhạo ta.

Phượng Ngoã cười, nụ cười giống như khi còn trong Thuỷ Tịnh quân.

Sáu năm trước khi bắt được nàng, ta không biết nàng là Phượng Ngoã nên ra lệnh ném xuống biển, Hải Điền chuyển quân lương theo sau vô tình cứu được, thu nhận vào dưới trướng. Phượng Ngoã ở trong Thuỷ Tịnh quân hai tháng, tính cách nàng phóng khoáng, tiêu xài thoải mái nhưng lại phải dưới trướng của Hải Điền, kẻ keo kiệt nhất trong Thuỷ Tịnh quân. Hải Điền ngứa mắt cách tiêu xài của Phượng Ngoã. Còn nàng lại bất mãn tính tình không thoải mái của Hải Điền, thường xuyên kháng lệnh. Trong quân doanh luôn ồn ào tiếng hai người cãi nhau, nhộn nhịp như một chợ. Một lần nóng nảy ta mang cả hai ra xử theo quân luật, đánh hai mươi roi rồi nhốt vào nhà kho. Sau đó quên bẵng mất, nhốt hẳn mười ngày. Một tháng sau, Hải Điền đến nói với ta muốn thành thân với Phượng Ngoã, ta dù ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu. Thay hắn hỏi gia cảnh mới biết nàng là lục tỷ của mình.

Duyên phận, đôi khi không thể nói trước cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play