Lưu Hoà bưng thuốc mang vào. Mỗi lần thấy nàng, ta lại bắt đầu thấy miệng đắng nghét.
Bưng thuốc uống, ta chau mày hỏi Lưu Hoà:
- Thuốc thiếu vị gì?
- Là Đông Hồi, dược liệu chỉ được mọc ở Trường Hạp quốc, được thương nhân mang tới Tử Hương tộc đổi lại hương liệu, trở thành cống phẩm dâng vua của Tử Hương tộc. Hiện tại, chỉ có Thái y viện Hoàng cung mới cất giữ loại thuốc này. Dù bên ngoài có bán nhưng với giá cao mà số lượng ít, không phù hợp để dùng lâu dài. Thần đã viết tấu dâng lên cho Hoàng thượng, hẳn vài ngày nữa thuốc sẽ tới.
Ta nhìn Lưu Hoà, nàng vẫn cúi đầu nhìn xuống đất, nhu mì giữ lễ như bao lần. Nàng không biết bản thân đã phạm tội gì sao? Mấy hôm trước ta nói Kính Thiên mua bên Phượng Ngoã, nàng lại không hỏi ta mà dâng tấu cho Phượng Âm đòi thuốc. Lưu Hoà này rốt cuộc là muốn cái gì?
- Lưu Hoà, ngươi tại sao nhất định phải chữa cho ta?
Nàng ở đây vốn là đày đoạ cả ta và nàng. Lưu Hoà yếu đuối, phù hợp nhất với khí hậu kinh thành, nắng gió ở Hoả Hương đối với nàng quá khắc nghiệt. Trên người Lưu Hoà trước kia luôn thoang thoảng mùi phấn hương dịu nhẹ nhưng từ khi đến đây, trên người luôn có mùi thuốc. Không phải mùi thuốc của ta, mà là thuốc cảm. Lưu Hoà cũng phải uống thuốc mới miễn cưỡng sống được ở Hoả Hương. Nàng cực khổ như vậy làm gì?
- Thần là thầy thuốc.
- Ngươi không phải Thái y sao?
Trong ấn tượng của ta, Thái y là những kẻ ô hợp, gió chiều nào che chiều ấy, thậm chí có thể dùng y thuật của mình hại người, tìm con đường đi lên.
Lưu Hoà ngước lên nhìn ta, trong mắt nàng là kiên quyết:
- Tướng quân, từ trước tới nay Lưu Hoà chưa từng nghĩ mình là Thái y, mà chỉ là một thầy thuốc. Trong mắt của thầy thuốc, chỉ có bệnh nhân, không có thân thế và quyền lực. Người là bệnh nhân, thần có thể chữa trị nhất quyết sẽ tận lực, không buông cũng không bỏ. Thần sẽ không để bản thân ray rứt vì cái chết của một người vốn còn hy vọng.
Ta chống tay nhìn Lưu Hoà, không trả lời.
Cô nương này, có khí chất lắm.
Lưu Hoà cúi người chào rồi lui ra ngoài, Vịnh Khanh và nàng gặp nhau ở cửa. Hắn đi vào, nói với ta:
- Tướng quân, Lưu Thái y làm sao vậy? Trông có vẻ không vui?
Ta nhướng mày nhìn Vịnh Khanh, hắn biết nhìn mặt người từ lúc nào thế?
- Ta nói nàng về kinh thành đi, nơi đây không giữ nổi nàng.
Vịnh Khanh cười với ta:
- Tướng quân, người gạt ta.
Ta chớp mắt, không nói. Vịnh Khanh cũng im lặng. Hắn là người ta định bồi dưỡng để thay thế mình, nếu một ngày ta gục xuống, Thuỷ Tịnh quân dựa cả vào hắn.
- Vịnh Khanh, có ý trung nhân chưa?
Hắn trừng mắt nhìn ta, bật cười:
- Tướng quân, ta phấn đấu như vậy, người vẫn không vừa mắt sao?
- Hừ!
Vịnh Khanh gia nhập Thuỷ Tịnh quân từ năm mười ba tuổi, gia đình hắn cũng bị hải tặc giết sạch, một thân một mình nuôi nấng em trai. Hắn so với Linh Lung thì thận trọng hơn, điềm tĩnh hơn Điệp Nhã, kinh nghiệm chỉ sau Lão Ông, liều lĩnh hơn Diễm Trúc, thông minh hơn Gia Nghị, uy tín trong quân cũng chỉ sau một mình ta, đáng tiếc lại là nam nhân. Nghi quốc trọng nữ, người nắm giữ quyền lực lớn chỉ có thể là nữ nhân, dù ta muốn thay đổi cũng không thể ngang nhiên coi thường tổ huấn.
Ban đầu ta định để hắn lấy Linh Lung rồi giao quyền cho nàng. Có Vịnh Khanh đứng phía sau, Linh Lung hẳn không thể mắc sai lầm lớn gì. Đáng tiếc, nửa đường lại nhảy ra một Trọng Đình, nhân lúc ta lơ là đã lén lút leo lên vị trí phu quân của Linh Lung, phá nát nước cờ ta chuẩn bị. Khốn kiếp!
Vịnh Khanh này, phải làm sao đây? Hắn không hạnh phúc, ta phải ăn nói với nàng thế nào? Phải đối mặt với lương tâm mình thế nào?
- Thuyền mới đã thử nghiệm xong chưa?
Gương mặt của Vịnh Khanh sáng bừng, hồ hởi:
- Tốt lắm, đã lắp thêm nỏ mới vào. Sức bật, độ chính xác đều tăng lên, thời gian lắp tên cũng ngắn đi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng tên Trọng Đình này quả thật là có tài trong đóng thuyền, thêm khả năng tạo vũ khí của Khả Vinh nữa, Thuỷ Tịnh quân của chúng ta nhất định là quân đội hùng mạnh nhất trong bốn nước.
Ta nhìn gương mặt hăm hở của Vịnh Khanh, trong lòng chỉ có một nỗi buồn không thể gọi tên. Từ khi nào, ngoài Thuỷ Tịnh quân ra, hắn không còn thú vui nào khác?
- Hắn có biểu hiện gì khác thường không?
Vịnh Khanh thu lại nụ cười, lắc đầu:
- Không có, ta vẫn cho người giám sát ngày đêm. Linh Lung chuẩn bị lâm bồn, hắn cũng đang bận rộn lắm.
Ta nhìn Vịnh Khanh, xác định hắn không có buồn khi nhắc tới Linh Lung mới nói:
- Ngươi có thể điềm tĩnh hơn được không? Linh Lung là nương tử hụt của ngươi kia mà.
Hắn gãi đầu nói với ta:
- Trước giờ ta chỉ coi nàng là muội muội, nàng hạnh phúc ta cũng vui mừng. Phu thê là duyên phận, ta không cưỡng cầu.
- …
Mỗi lần nhìn thấy Vịnh Khanh, ta không biết phải làm sao cho phải. Tất cả những lời muốn nói đều đọng lại thành một gánh nặng trong lòng, không thể nói ra, cũng không thể bỏ qua.
Ta nhìn Vịnh Khanh, hỏi:
- Cánh quân của ngươi thế nào rồi?
Hắn trầm tư:
- Vẫn đang huấn luyện, nhưng vẫn không mấy khả quan.
Ta gật đầu:
- Chậm rãi tiến hành, không cần phải gấp.
Nếu Vịnh Khanh thành công thuần hoá được thuỷ quái, đối với Nghi quốc là một bước tiến dài. Chúng ta không còn yếu thế trước biển cả và thuỷ quái nữa, nhất định sẽ độc tôn trên vùng biển này.
- Tướng quân!
Lão Ông khom lưng đứng ngoài cửa. Chờ Vịnh Khanh lui ra ngoài, ta mới hỏi:
- Lão già kia thế nào rồi?
- Lão đòi về nhà lấy cái gì sách.
Ta chau mày. Là lấy sách gì? Hải đồ về Biển Cấm sao?
- Để lão về đi, cử hai người đi theo bảo vệ là được.
Lão Ông gật đầu lui ra. Chỉ còn mình ta trong phòng, nhìn tấm hải đồ trên biển, màu đỏ nổi bật giữa làn biển xanh làm ta nhức mắt. Cuối cùng là trận đồ gì đang khống chế biển Cấm?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT