- Tướng quân.

Lục Nga khom mình đứng phía sau. Ta hơi nghiêng đầu, nhìn ra sau, hỏi nàng:

- Có tin tức gì của Lãnh Tiếu không?

- Thưa không.

- Chuyện Trúc Diễm cũng điều tra không ra?

- Vâng.

Ta thở dài, quay đầu lại, nhìn cánh cửa đang đóng kín. Tán lá cây in hình lên khung cửa, rung rinh trong gió, xào xạc thì thầm. Những hạt bụi hờ hững trong không trung, nghiêng mình đón những tia nắng lọt qua khe cửa đối lập với bóng tối trong phòng.

Đến bây giờ, ta vẫn không nghĩ ra lý do gì Trúc Diễm lại chết, là ai giết nàng?

- Truyền lệnh ta, truy lùng Lãnh Tiếu.

- Vâng.

Có một khả năng nhưng ta không muốn tin tưởng, cũng không dám tin tưởng.

Trúc Diễm yêu Lãnh Tiếu, từng xin ta ban hôn nhưng Lãnh Tiếu muốn trả thù, chuyện hôn sự đành hoãn lại. Trúc Diễm là người thận trọng, không có lý gì nàng không để lại manh mối cho chúng ta, trừ khi nàng không muốn. Nàng muốn bảo vệ ai? Hải Điền? Hắn giờ là phò mã của Nghi quốc, là người hoàng tộc, ai có thể làm hại hắn? Chỉ còn một Lãnh Tiếu mà thôi, hắn lại không có tin tức gì. Tin Diễm Trúc chết đã lan khắp Thuỷ Tịnh quân, tại sao một chút động tĩnh cũng không có? Ta ra lệnh cho hắn đi tìm Phượng Âm nhưng người mang nàng ấy về lại là ta, tin tức cũng là của Phong Nghị. Một năm nay, Lãnh Tiếu làm gì?

Ta không quản thuộc hạ chặt, cũng không biết mục đích bọn họ gia nhập Thuỷ Tịnh quân. Mỗi người đều có một bí mật không thể nói cho ai. Tôn trọng bí mật đó, cũng là tôn trọng đồng đội, người đã cùng ngươi vào sinh ra tử.

Chỉ là, có những việc, không phải lúc nào cũng có thể bao che.

Cái chết của Diễm Trúc, tốt nhất là không liên quan gì đến Lãnh Tiếu. Nếu không, Hải Điền bên kia…

****

- A Dương, ăn chút đã.

Ta nhìn Kính Thiên, nói:

- Tối nay ngươi biết làm món gì thì làm tạm vài món, ta phải gặp một người.

Kính Thiên gật đầu không hỏi nhiều. Đáng lẽ hắn không cần phải làm chuyện của hạ nhân này nhưng… Ta chỉ là muốn tỏ chút thành ý mà thôi. Chuyện Biển Cấm cũng nên tiến hành thôi.

Nhìn Kính Thiên, xác định hắn không có bất mãn mới bước đến bàn, cùng hắn ăn cơm. Thời gian này chúng ta gặp nhau không nhiều, Kính Thiên bận chuyện ở Hoả Hương, ta lại ngày ngày trong thư phòng đọc cổ thư, chỉ có buổi tối và bữa ăn mới gặp nhau. So với trước kia thì thời gian hạn hẹp hơn nhiều lắm.

Trời tối, ta mang vài món ăn Kính Thiên làm, đến quân doanh tìm lão già, không rõ có chịu nói gì đó không?

- Tướng quân, đêm rồi người còn tới quân doanh làm gì?

Lão Ông nhìn ta, trên tay còn cầm tấm hải đồ.

- Dẫn ta đi gặp lão già đó.

- Lão già nào?

- Người đã chở Phượng Âm vượt Biển Cấm.

Lão Ông nhìn ta suy nghĩ, lão nói:

- Tướng quân, người có chuyện gì sao?

Ta lắc đầu. Đây chỉ là ta suy đoán, chưa chắc chắn.

Lão Ông đưa ta ra ngoài, tới căn nhà nhỏ cách quân doanh vài bước chân. Căn nhà nhỏ nhắn nép mình dưới một thân cây to, nếu nhìn không kỹ sẽ không thấy. Bên trong đơn sơ chỉ có một cái bàn gỗ và hai cái ghế, lão già không thấy đâu, có tiếng thở ở phòng bên cạnh.

- Tướng quân, có lẽ lão ra ngoài rồi, ta đi tìm cho người.

Ta lắc đầu:

- Ngươi về quân doanh trước đi, ta ngồi đợi cũng được.

Lão Ông ngạc nhiên nhìn ta, cuối cùng gật đầu đi về.

Còn một mình trong căn phòng, ta nhìn xung quanh. Căn bản chẳng có cái gì, giống như bao ngôi nhà khác ở Hoả Hương vài năm trước, đơn sơ đến mức không thể đơn sơ hơn được nữa. Phòng khách trống hoác ngoài mấy cột nhà thì chỉ có bộ bàn ghế xiêu vẹo, cửa sổ không cánh đón gió biển nồng nồng thổi vào, căn nhà tối om không thắp đèn. Mái nhà thủng lỗ chỗ, lấp lánh ánh sao trên bầu trời.

Lão già vẫn ngủ bên trong căn phòng tối om, không có cửa. Ngoài tiếng thở thì chẳng có tiếng động gì khác, cũng không thể nhìn thấy gì.

Là đang thử thách ta sao?

Không nước, không trà, cũng không có ly. Ta khát nên lấy rượu ra uống. Lại đặt mấy đĩa đồ ăn ra bàn, may mà Kính Thiên có để sẵn đũa, nếu không đành phải bốc rồi.

- Rượu thơm!

Lão già đột nhiên từ phòng ngủ đi ra. Lão bước thẳng đến bàn, giành bình rượu từ tay ta, uống ừng ực. Ta nhìn lão, so với lần đầu gặp thì khác nhau nhiều lắm, gan to lên nhiều. Hay đây mới là tính cách thật của lão?

- Người dám giật rượu từ tay ta không nhiều đâu.

Lão híp mắt, ngồi xuống đối diện ta, nói:

- Tướng quân tới đây không phải có chuyện muốn nhờ ta sao?

Ta nhìn lão, dùng đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng, thuận miệng hỏi:

- Vài tháng trong quân doanh tìm hiểu kỹ rồi đúng không?

Lão cười hề hề, rót thêm ngụm rượu vào miệng.

- Người nhận ra từ bao giờ?

- Khi nhìn thấy Biển Cấm.

Lão nhìn ta:

- Hài lòng với quà của ta chứ?

- Quà? Là việc ngươi giúp Phượng Âm rời Nghi quốc, hay việc giúp ta vượt Biển Cấm?

Lão nhếch mép, đầu hơi cúi xuống nhìn vào đĩa đồ ăn:

- Tướng quân nghĩ là cái nào? Lão ngoài cái thân tàn này thì chỉ còn hiểu biết về Biển Cấm mà thôi. Ta mạo hiểm lộ diện chẳng phải muốn giúp người hoàn thành mong ước sao?

Ta chau mày:

- Mạo hiểm lộ diện?

Lão cười:

- Để ý làm gì! Lão có thể trốn tránh cả đời mà không lộ diện, người cũng đâu tìm thấy ta, đúng không? Lão chỉ muốn nhờ người giúp một chuyện, Biển Cấm ta nhất định cùng người xoá bỏ.

Ta không tiếp lời, lão nói:

- Không giấu gì người, tổ tiên lão nhiều đời canh giữ Biển Cấm. Ngoài ta ra, bây giờ không ai có thể giúp được người đâu.

Ta gắp thêm một miếng thịt, im lặng. Ta với lão đang trong tình thế cần giúp đỡ. Kẻ nào nóng ruột hơn, kẻ đó nhất định yếu thế. Không phải ta muốn tính toán với một lão già nhưng nếu giúp lão, cái giá mà ta phải trả không phải nhỏ. Đắc tội với Hữu Thừa tướng, dù có là công chúa cũng phải cân nhắc kỹ, trừ khi ta muốn cắt đất xưng vương, không liên hệ với triều đình nữa. Nhưng, ta có thể sao?

Lão nói:

- Tướng quân, người muốn phá bỏ Biển Cấm thì cần người hiểu rõ, như vậy sẽ rút ngắn thời gian và nhân lực hơn.

Ta thở dài. Đắc tội thì đắc tội thôi.

- Nói ta nghe thử những hiểu biết của ngươi.

Lão cười:

- Người từng vượt Biển Cấm hẳn nhận ra, nước trong Biển Cấm có nhiều dòng từ nhiều vùng biển khác nhau chảy qua. Thật ra, nước trong Biển Cấm sẽ luân phiên nhau chảy, mỗi một dòng nước sẽ dẫn đến những nơi khác nhau. Cứ cách hai mươi năm, các dòng này cùng chảy về, tạo thành những cửa biển khác nhau ở Biển Cấm, tàu thuyền đi vào sẽ bị lạc tay lái, giống như chuyện bốn năm trước Tướng quân đi vào…

Cảnh tượng náo loạn bốn năm trước một lần nữa trong vô thức lại hiện ra. Bầu trời xám xịt đen một màu, gió giật mạnh từng cơn, mặt biển động dữ dội, những con sóng cao hơn người, gào thét giận dữ. Hai trăm chiến thuyền chông chênh, lặn ngụm giữa biển khơi, không khác gì một đàn kiếm bị rớt xuống nước, vùng vẫy tìm lối lên trong vô vọng. Ta nhìn thấy từng con thuyền một gãy làm đôi, vỡ nát. Những binh lính rơi xuống nước, từ từ bị biển xanh nuốt chửng. Gương mặt non nớt còn chưa rõ chuyện đời, kinh hoàng hoảng loạn đã biến mất như thế. Còn ta, chỉ giương mắt đứng nhìn, mở to mắt nhìn từng người một giãy dụa vô vọng giữa biển khơi, một chút động tác giúp đỡ cũng không có.

Cạnh!

Đôi đũa bị bẻ gãy, ta hồi hồn nghe lão già nói tiếp:

- Tướng quân, bất cứ ai vượt Biển Cấm đều có chung một kết quả. Dù có là Huyết Vương hay Chiến thần cũng vậy thôi.

- …

Lão thở dài:

- Người trẻ tuổi đều nóng vội, quá tin tưởng bản thân mới gây nên sai lầm.

- …

- Người cũng đừng tự trách, chuyện năm đó không ai muốn cả. Còn mạng sống tức là còn cơ hội…

Ta chớp mắt, ngăn lão tiếp tục xoáy sâu vào chuyện cũ:

- Biển Cấm năm nay có dị thường, nói về chuyện đó đi.

Lão nhìn ta, đôi mắt ánh lên chút buồn bã:

- Năm nay là chu kỳ mười năm thuỷ quái tập trung đẻ trứng. Người hẳn cũng nhận ra có nhiều loài không thể cùng xuất hiện ở một nơi, thậm chí còn là thiên địch nhưng chúng đều tập trung lại đây…

- Vì Địa Ôn sao?

Lão gật đầu:

- Là Địa Ôn dồn chúng về đây. Chúng ta có thiên tử, thuỷ quái cũng có vua. Người hẳn vẫn nghĩ hàng năm chúng đều tụ tập, mục đích là đẻ trứng, đúng không? Thật ra số thuỷ quái con đó là thức ăn của Địa Ôn sắp ra đời, chúng tập trung lại đẻ trứng chỉ để cho Địa Ôn con ăn mà thôi.

Ta gõ tay lên bàn. Vì Địa Ôn à?

- Địa Ôn là loài khó tính, chúng có thể sống ở bất cứ dòng biển nào khi trưởng thành nhưng mới chào đời, trứng phải nở ở vùng nước hỗn giao, chứa đặc điểm của nhiều dòng nước. Biển Cấm lại trùng hợp có đặc tính này nhưng chỉ duy trì được một tháng duy nhất. Địa Ôn muốn trứng nở thành công thì phải chặn dòng, ngăn Biển Cấm đổi nước cũng như ngăn dòng nước mới chảy qua, ít nhất trong ba tháng. Dù có là Thiên Vương của biển, chúng cũng không thể tự mình làm được điều này. Vì vậy, chúng giết thuỷ quái bố mẹ, lấy xác xây đập, chặn dòng. Tướng quân có nhận ra điểm khác lạ giữa Biển Cấm năm nay và bốn năm trước không?

Ta gật đầu:

- Bốn năm trước không có hai mỏm núi. Biển Cấm chỉ là một vùng biển rộng bị bao bởi sương mù mỏng, không có đá hay cây cối.

Lão gật đầu:

- Tướng quân nói đúng. Hai mỏm núi kia là do Địa Ôn dùng xác thuỷ quái khởi động trận đồ dưới lòng biển, chặn dòng nước mà xuất hiện. Vì trận đồ khởi động nên có một thời gian biển vô cùng yên ả, không có thủy quái hay bão táp. Đơn giản vì những con đường đến các vùng biển đó đã bị chặn, chỉ còn vùng biển êm ả nhất mở mà thôi.

- Biển Cấm mở đến những vùng biển khác?

Lão gật đầu:

- Biển Cấm có nhiều đường vì nó bị nhiều trận đồ nhỏ chi phối, hợp lại thành một trận đồ lớn. Trước kia, bộ tộc ta giữ tất cả những hải đồ đó nhưng đến bây giờ, chỉ còn lại tấm hải đồ hướng dẫn đi đến Ân quốc. Những con đường còn lại do mười ba đảo chủ chia nhau nắm giữ. Nhưng bây giờ, e rằng…

Đã không còn ai sống sót, tất cả đều bị ta giết sạch rồi.

- Ngươi nói dưới lòng Biển Cấm có trận đồ? Là ai lập?

Lão lắc đầu:

- Không rõ, có thể là tổ tiên người năm xưa đã lập. Chỉ biết nhờ trận đồ này mà biển Cấm mới có nhiều dòng nước như vậy, cũng trở thành cửa của nhiều biển. Nơi giao nhau thường có nhiều thuỷ quái cũng là bình thường thôi.

Ta im lặng, không trả lời.

Nếu vậy, muốn mở cửa biển thì phải khởi động trận đồ, sau đó giữ lại một cửa giống cách Địa Ôn làm. Nhưng ta không đủ khả năng giết nhiều thuỷ quái như vậy.

- Tướng quân, ta có thể giúp người mở đường đến Ân quốc. Còn nguyện vọng của ta…

Ta nhìn lão:

- Ta ra mặt giúp con trai lão cưới được Trưởng thành, như vậy còn chưa được sao?

Lão cười:

- Người biết Diệp Tông là con trai ta từ lúc nào?

- Trên người hắn có xăm một con sói, ngươi cũng có. Nếu đoán không nhầm hẳn ngươi thuộc tộc Trường Hành, bộ tộc bị đồ sát năm đó?

Lão gật gù:

- Năm đó, Hoả Hương chiến loạn, tộc ta bị hải tặc truy đuổi, phải trốn rải rác khắp nơi, nương tử cũng vì thế mà mất mạng. Ta mang Diệp Tông đi trốn, vài năm sau người bình định Hoả Hương, tuyển thêm quân. Diệp Tông gạt lời khuyên của ta, gia nhập Thuỷ Tịnh quân, cùng người đánh đông dẹp bắc. Ta từng nhìn thấy người từ xa nên mới có thể nhầm lẫn Hoàng thượng là người, giúp nàng vượt Biển Cấm đến Ân quốc. Khi quay về, mới biết đã sai…

Khá giống với những điều ta đoán nhưng còn một điều ta không rõ.

- Ngươi và Tiểu Trư tại sao không nhận nhau?

Lão cười buồn:

- Muốn chứ, nhưng tiểu tử đó luôn nghĩ vì ta vô dụng nên mẫu thân nó mới chết. Nó hận ta, hận chính mình vì vậy mới liều mạng gia nhập Thuỷ Tịnh quân, giết hải tặc…

Mắt lão bắt đầu mờ nước, giọng cũng dần khàn đi:

- Nếu năm đó nàng không vì cứu hai cha con ta thì cũng đã không chết. Diệp Tông hận ta là đúng, tại ta quá vô dụng.

Lão ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu, vằn tia máu nhìn ta, giọng nói mang oán hận:

- Nếu người đến sớm hơn một chút, nếu người đánh hải tặc sớm vài năm, gia đình ta đã không chia ly thế này…

Ta không trả lời, nhìn lão gục xuống khóc như một đứa trẻ.

Chiến loạn Hoả Hương tám năm trước khiến bao gia đình chia ly, nhà cửa tan nát. Những câu thế này ta nghe nhiều nên quen rồi…

Ta đứng lên, đi ra cửa. Lão Ông đang đứng bên ngoài, dáng người nhỏ bé khuất trong bóng tối, đôi vai gầy guộc run rẩy gánh cả bầu trời đêm. Lão dùng đôi mắt kèm nhèm nhìn ta, trong đó đục ngầu khổ sở, đôi môi khắc khổ mở ra lại khép lại, im lặng.

Lão từ tốn dẫn đường cho ta trở về phủ tướng quân. Đôi lưng còng xuống chịu đựng gió sương, bão tố. Lão theo ta từ nhỏ, cũng là ngư dân bị hải tặc cướp mất tất cả, cuối cùng gia nhập Thuỷ Tịnh quân, theo ta đi đánh giặc. Hơn một nửa Thuỷ Tịnh quân đều xuất thân là ngư dân chất phác, bị bức vào đường cùng mới thành quân nhân, phục vụ một bạo tướng như ta.

Ta bước vào cổng, giọng Lão Ông khàn đặc phía sau:

- Tướng quân, đừng để ý làm gì. Những kẻ khốn cùng chỉ có thể than trời trách đất cho đỡ khổ mà thôi.

Ta gật đầu, đi thẳng vào trong, không quay đầu nhìn lại.

Mỗi lần có người trách cứ, oán hận ta, Lão Ông đều nói những lời này. Ngày còn nhỏ, ta đã nghĩ mình là trời, có thể thay đổi tất cả. Nhưng sau này, thì hiểu được, ta không phải trời. Có những việc, không thể nào thay đổi. Mà bọn họ, cũng không đơn thuần chỉ là oán trách cho đỡ khổ mà thôi.

Ki No

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play