Khi cầm tay nải đi ra ngoài cửa động, một miếng ngọc nằm hờ hững trên phiến đá, chông chênh sắp rơi làm ta chú ý.
Miếng ngọc trong suốt hình sò biển, ở giữa có những đường vân màu đỏ thẫm giống tán cây chạy dọc thân. Nhìn khá đặc biệt, khi cầm cũng ấm áp. Kính Thiên hình như không có miếng ngọc nào, mang về cho hắn coi như quà tân hôn đi.
Ta cầm miếng ngọc nhét vào trong ngực, cơn đau từ vai trái dội lên, máu thấm ra y phục, nhỏ vào miếng ngọc. Dù ta rửa thế nào thì vẫn còn máu, nhuộm những đường vân thành màu đỏ tươi, nổi bật đến nhức mắt. Quà tân hôn mà nhuộm máu có vẻ không tốt lắm, ta đắn đo. Nhìn lại hang động, không có thứ gì để thay thế. Mang tạm về vậy.
Xé váy băng qua loa vai trái, ta ra hiệu cho người vào mang Trọng Đình về, dù sao Linh Lung vẫn còn đó, không thể vứt hắn ở đây tự sinh tự diệt được. Chúng ta lại thong dong trên biển. Mười ba ngày nữa là đến ngày cử hành hôn lễ, phải đi đón Kính Thiên trước đó năm ngày.
- Căng buồm, tăng tốc quay về Hoả Hương.
Lão Ông đón ta ở cảng biển, bên cạnh còn có Linh Lung. Nàng thấy Trọng Đình bị thương liền lo lắng hỏi:
- Tướng quân, có chuyện gì vậy?
- Gặp thuỷ quái.
Ta bình tĩnh trả lời, nhìn nàng sai người mang Trọng Đình về nhà. Lão Ông nghi ngờ hỏi ta:
- Tướng quân, thuỷ quái gì mà chỉ có hai người bị thương?
Ta ném tay nải đựng cánh tay, con mắt và cái tai của Trọng Đình cho lão, phân phó:
- Con mắt thì gắn vào bồ câu của Trọng Đình rồi thả nó bay đi, còn thấy quay lại thì bắn hạ cho vào nồi. Cái tay và tai thì bỏ vào rương, cho người hoả tốc mang về kinh thành đưa cho Phong Nghị. Bí mật một chút, đừng kinh động đến Phượng Âm.
- Hắn là người của Phượng quân?
Ta nhẹ giọng:
- Không chỉ là người của Phong Nghị, phía sau hắn còn ai đó nữa nhưng ta đoán không ra.
Lão Ông nói:
- Người nên giết hắn.
Ta hít mũi:
- Linh Lung thì giải thích thế nào?
Lão nhìn ta:
- Thuỷ quái ăn thịt.
Ta trợn mắt:
- Con thuỷ quái gì mà ăn có một người?
Lão hừ lạnh:
- Diêm Vương gọi ai thì kẻ đó dạ, liên quan gì đến chết một hay nhiều người?
Ta hít mũi:
- Linh Lung đang mang thai, giết phụ thân của một đứa bé cũng không phải chuyện hay ho gì. Nói với Vịnh Khanh, cho người giám sát Trọng Đình ngày đêm, có bất cứ động tĩnh lạ thường gì thì lập tức giết ngay, không cần phải hỏi.
Lão Ông thở dài:
- Người nên nói với Linh Lung, để nàng ngủ cạnh một tên không thật thà như thế, ta không yên tâm chút nào.
Ta không trả lời Lão Ông, chỉ vào hai cái rương đang được mang xuống thuyền:
- Thêm hai rương kia vào sính lễ đi.
Khoé miệng Lão Ông giật giật, nói với ta:
- Tướng quân…
Mặc kệ lão. Ta nhanh chóng nhảy lên mình Huyết Tử, chạy về phủ Tướng quân. Không biết Điệp Nhã chuẩn bị thế nào rồi?
Phủ tướng quân bao trùm một màu đỏ vui mừng, đoàn người đưa sính lễ cũng chuẩn bị đầy đủ, Điệp Nhã như con thoi chỉ đạo, chỉ bên này một chút, mắng bên kia một ít. Ta thấy trong lòng vui vui.
- Tiểu Dương? Cuối cùng cũng về kịp! Nhanh vào trong thay y phục đi, sắp tới giờ lành rồi.
Ta gật đầu đi vào. Lưu Hoà đứng chờ ta trong phòng, trên tay nàng là hòm thuốc. Ta thở dài, cởi áo cho nàng băng bó. Lưu Hoà chau mày:
- Vết thương này không được rửa sạch mà đã băng, đất vẫn còn trong vết thương, phải rạch ra rửa lại.
Ta gật đầu với nàng, rạch vết thương thôi, giải thích làm gì.
Lưu Hoà bôi gì đó lên da ta rồi mới bắt đầu rạch, không đau như Tử Ân làm. Trình độ của Thái y là đây sao? Cách biệt cũng thật lớn.
- Tướng quân, vết thương mấy ngày tới cần tránh nước và vận động mạnh.
Ta gật đầu. Lần nào cũng nói thế. Ta đã thuộc rồi.
- Người đừng để nhiễm nước như những vết thương trước nữa.
Ta gãi đầu. Trời mưa cũng là tại ta sao?
Lưu Hoà băng bó cho ta xong liền có tỳ nữ mang thùng tắm vào, nồng nặc mùi thuốc.
Ta nhìn vai trái mới băng xong, hỏi Lưu Hoà:
- Không được nhúng nước vậy ta khỏi tắm luôn nhé?
Mặt nàng đen lại, nói:
- Chỉ cần không để vai trái ướt là được. Thần tắm cho người!
Ta vào thùng tắm, để Lưu Hoà bấm huyệt. Thật sự là thời gian hành hạ lẫn nhau. Nhìn Lưu Hoà hì hục bấm huyệt, ta chỉ muốn nói nàng hãy dừng lại, sức thì không có mà mò mò gì trên người ta? Rất nhột.
Tắm xong lại băng bó, mặc y phục mới, cuối cùng là trang điểm. Khi đoàn đưa sính lễ chuẩn bị đi, Lưu Hoà một mực giữ chặt cương của Huyết Tử, nói với ta:
- Tướng quân, người bị thương không nên cưỡi ngựa.
Ta không hiểu nói với nàng:
- Cưỡi ngựa không cần dùng tới vai đâu.
Lưu Hoà vẫn cố chấp:
- Thần sẽ viết tấu trình Hoàng thượng.
Ta nhìn gương mặt kiên quyết của Lưu Hoà, hít một hơi sâu. Bực tức nhảy khỏi lưng Huyết Tử, đi vào xe ngựa phía sau. Đoàn xe xuất phát, Lưu Hoà chậm rãi vào xe ngựa, ngồi xuống trước mặt ta. Nhắm mắt lại, giả chết. Triệt để thôi miên chính mình nàng không tồn tại.
Ki No