Dù đã về đến Hoả Hương, ánh mắt của Kính Thiên vẫn khiến ta bận tâm. Giống như hắn có gì muốn nói lại không nói. Lại giống như vĩnh biệt không bao giờ gặp lại, có cảm giác đáng thương như bị bỏ rơi hay phản bội. Kỳ thực ta nghĩ hình như ta đã quên nói cái gì với hắn, nhưng lại không nhớ mình quên cái gì.

Mặc dù ta biết hắn ở phủ Quốc sư sẽ không có nguy hiểm gì nhưng vẫn không ngăn nổi bản thân lo lắng, thậm chí còn sai hai người đến đó âm thầm bảo vệ. Cũng không phải thiếu nam nhân, ta như vậy tính là cái gì?

- Tướng quân?

Ta chuyển ánh mắt nhìn Lão Ông, hỏi:

- Vẽ xong bản đồ biển Cấm chưa?

Lão gật đầu, nói:

- Bên Trọng Đình cũng đã vẽ xong, có thể đối chiếu.

Ta nhìn Lão Ông trải hai tấm bản đồ lên, hoàn toàn không trùng khớp.

Ta chau mày. Lão Ông nói:

- Tướng quân, có một kẻ nói dối.

Ta trầm ngâm:

- Theo ông là kẻ nào nói dối?

- Ta nghĩ là Trọng…

Ta đánh tay, Lão Ông im lặng. Linh Lung bước vào doanh trướng, gương mặt nàng rạng rỡ:

- Tướng quân, thuyền bên kia đóng xong rồi. Chiều nay có thể chạy thử.

Ta gật đầu với nàng, không tiếp lời.

Khi ta đi Ân quốc, Linh Lung đã thành thân với Trọng Định, hơn nữa còn toàn lực giúp hắn tạo kiểu chiến thuyền mới, xây dựng uy tín trong quân. Nữ nhân chính là như vậy, có phu quân rồi thì chỉ biết đến phu quân, một chút đề phòng cũng không có.

- Linh Lung, ngươi đang mang thai, tạm thời đừng vào quân doanh nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi.

Linh Lung cười với ta, nàng nói:

- Ta cũng định nói chuyện này với người, trong lúc ta nghỉ có thể để Trọng Đình thay ta xử lý việc trong quân không?

- Hồ đồ!

Lão Ông quát Linh Lung. Ta im lặng.

- Trọng Đình mới vào quân doanh, làm sao đủ năng lực thay thế vị trí Phó tướng tiên phong? Ngươi có suy nghĩ không?

Linh Lung uất ức:

- Nhưng…

Ta vung tay ngăn nàng lại:

- Cũng không phải là không được. Nhưng Trọng Đình mới nhập Thuỷ Tịnh quân, chưa có chiến công gì, đột nhiên để hắn giữ chức Phó tướng sẽ khiến lòng quân bất bình, tạo tiền lệ không hay. Ngươi cũng không muốn mọi người nói Trọng Đình chỉ dựa vào thân xác để tiến thân chứ?

Linh Lung cúi đầu, nàng nói:

- Nhưng ta lỡ hứa với chàng rồi.

Ta thở dài:

- Ngày mai ta sẽ tuần tra một vài đảo. Ngươi ở nhà, để Trọng Đình đi với ta, nhân tiện học hỏi thêm kinh nghiệm. Được không?

Linh Lung nhìn ta, mỉm cười:

- Ta đi báo với chàng.

Ta cười đáp lại, nhìn nàng rời đi. Lão Ông lo lắng:

- Tướng quân, Trọng Đình này không phải kẻ đơn giản, đến bây giờ vẫn chưa biết mục đích thật của hắn. Người như vậy…

Ta thu lại nụ cười, nói với Lão Ông:

- Đừng lo lắng, ta tự có cách đối phó.

Ta nhìn vào bản đồ Biển Cấm, hỏi:

- Lão già đó có điều gì bất thường không?

Lão Ông lắc đầu:

- Không có, chỉ thỉnh thoảng đi tìm vài người nói chuyện linh tinh thôi.

- Ta nghe nói trước kia một bộ tộc chuyên giữ Biển Cấm, đúng không?

Lão gật đầu:

- Là tộc Trường Hành, nhưng vài năm trước đã bị hải tặc truy diệt rồi.

Ta hơi ngước về phía sau, nhìn lão:

- Có thể nhận dạng không?

- Người của tộc này thường xăm hình con sói phía sau lưng... Không lẽ...

Lão Ông nhìn ta, gương mặt đầy nghi ngờ. Ta hỏi lão:

- Ông nghĩ ra cái gì?

- Tướng quân, lão già đó trên lưng có một con sói. Lão là người của tộc Trường Hành! Nếu vậy, lão nhất định thông thuộc Biển Cấm hơn bất cứ ai. Chuyện thông cửa biển, có lão nhất định sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ta gật đầu:

- Nhưng lão chịu giúp chúng ta sao?

- Đây...

Lão Ông im lặng. Ta thở dài.

Lão nói:

- Vậy phải làm sao?

Ta quay về chỗ ngồi xuống, tư lự:

- Thực ra, ông nhớ không, trên lưng Tiểu Trư cũng có một con sói. Vài tháng trong quân doanh, lão già nói chuyện với tất cả mọi người, trừ Tiểu Trư. Mà tiểu tử này từ ngày lão vào quân doanh sống, nhất quyết một hai cắm trại ở phủ Tướng quân, không thèm vào doanh trướng tập luyện nữa.

Lão Ông nghi ngờ:

- Ý người là...

Ta thở dài:

- Chưa có ý gì. Chỉ là phỏng đoán mà thôi. Dù sao cũng phải thử một chút, còn nước thì còn tát.

- Vâng.

Ta dựa người vào phía sau:

- Tiểu Trư bên kia vẫn không chịu thành thân với Trưởng thành?

Lão Ông ngồi xuống một cái ghế, thở dài:

- Tiểu tử ngu ngốc đó nói, hắn thô lỗ như vậy, mà Trưởng thành bên kia lại là một cô nương yếu ớt, chẳng may khiến nàng bị thương thì phải làm sao? Cho nên đến bây giờ vẫn không dám chạm vào người ta, thấy từ xa lập tức đi đường vòng, còn sợ hơn thấy thuỷ quái ngoài biển nữa…

Lão hơi nhìn ta, dò hỏi:

- Tướng quân, người nhất định phải gả Tiểu Trư cho Trưởng thành sao?

Ta mỉm cười:

- Nếu không gả hắn cho Trưởng thành, ngươi nghĩ lão già sẽ chịu giúp đỡ chúng ta sao?

Lão Ông nhìn ta khó hiểu, mở miệng định hỏi nhưng bị ta khoát tay ngăn lại. Ta nói sang chuyện khác:

- Điệp Nhã chuẩn bị sính lễ thế nào rồi?

Lão Ông đảo mắt:

- Bốn rương châu báu, hai mươi thước lụa thượng hạng, hai mươi chiến mã, hai mươi gánh gạo trắng, hai hòm san hô đỏ, ngọc trai thêm hai hòm, một đôi ngọc như ý. Như vậy đủ chưa Tướng quân?

- Thêm một đôi ngọc mã não nữa.

- Tướng quân, như vậy có phải hơi nhiều không? Hoàng thượng trước kia cưới phu quân cũng không nhiều sính lễ như vậy.

Ta phẩy tay.

Hôn lễ của Phượng Âm trước kia là do Mẫu hoàng tổ chức, lại muốn mọi người hiểu người không chú trọng nàng nên mới làm qua loa, không xứng tầm. Ta chuẩn bị hôn lễ duy nhất trong đời mình, có thể sơ sài sao? Kính Thiên cũng không thể so với Phong Nghị. Phong Nghị là đại công tử Phong gia, lại là con duy nhất, dù sính lễ cưới không nhiều nhưng thế lực nhà mẹ đẻ hắn không thể coi thường. Phong gia gả con, dù vào hoàng thất nhưng ai có thể ức hiếp, khinh thường hắn? Nhưng Kính Thiên không phải vậy. Hắn lấy thân phận con riêng gả đi, nếu bên ta không coi trọng nữa, vậy nửa đời sau này, hắn phải sống thế nào?

- Đưa một nửa điền trang của ta đến chỗ Quốc sư, nói nàng thêm vào quà cho Kính Thiên.

Lão Ông im lặng một chút, nói:

- Tướng quân, vị phu quân này có phải được ưu ái quá rồi không?

Ta nhìn Lão Ông. Lão cười:

- Được rồi. Hoả Hương sau này đều là của phu quân người, một nửa điền trang có đáng là gì.

- Nói sư phụ ta, đến chỗ Phượng Âm đổi chiếu chỉ đi.

Lão Ông nói:

- Tướng quân, việc này người nhắc ba lần rồi. Lãnh tướng quân bên kia cũng phải có thời gian đi đường chứ.

Ta im lặng. Lão Ông bật cười:

- Ta nói Linh Lung này giống ai, hoá ra là Tướng quân người.

Ta hằn học nhìn qua, Lão Ông bật cười to hơn, nói:

- Kính công tử này cũng tài quá, khiến cho Tướng quân của ta để tâm đến như vậy. Có khi nào cưới về rồi, người không nỡ để hắn ra chiến trường không?

- Hừ! Kinh thành có tin tức gì mới không?

Lão Ông lắc đầu:

- Không có, sóng yên bể lặng. Chỉ là, Hoàng thượng đã viên phòng với Phượng quân rồi.

Ta gật đầu không nói. Âm nhi mới sinh con mà đã phải viên phòng, như vậy có chút gượng ép.

- Phong Nghị thế nào?

- Không có động tĩnh, gần như tập trung chỉnh đốn hậu cung.

Ta hơi kinh ngạc:

- Hậu cung cần chỉnh đốn cái gì?

Lão Ông hạ giọng:

- Là tin đồn Đại hoàng tử là con của Kính công tử.

Choang!

Ta tức giận ném ấm trà trên bàn xuống đất. Tin đồn này tại sao lại xuất hiện chứ?

- Tra xem kẻ nào tung tin?

Lão Ông không nói gì. Ta chau mày:

- Làm sao vậy?

Lão Ông tư lự nhìn ta, dè dặt:

- Thật ra, cần gì kẻ nào tung tin. Ai có mắt cũng đều nghĩ vậy.

Ta không hiểu:

- Là ý gì?

Lão Ông thở dài:

- Này không phải trách Tướng quân người sao?

Ta chau mày nghe lão nói tiếp:

- Ngày Hoàng thượng lên ngôi, chính là khoảng thời gian Tướng quân đóng giả Hoàng thượng. Người không nhớ tình hình hậu cung lúc đó sao? Người chỉ nghỉ lại Thiên Viên các, không ngó ngàng gì đến Phượng quân, thậm chí ngày làm lễ, người cũng ngủ lại Thiên Viên Các. Được vài ngày, Hoàng thượng tế lễ, đến núi Thất Nghịch, mấy tháng sau trở về lại mang cái bụng to. Tính tháng ngày, không phải mang thai lúc ở trong cung sao?

- Nhưng Phượng Âm mang thai con của Kim Thuyền mà.

- Lúc đó Kim công tử không ở trong cung.

- Phượng Âm cũng đâu ở trong cung, người ngủ lại Thiên Viên các là ta mà.

- Nhưng những người khác đâu có biết.

- …

Ta hít một hơi sâu. Nghẹn họng, cuối cùng phun được một câu:

- Ý ngươi là tin đồn ngu xuẩn đó xuất hiện là tại ta sao?

Lão lắc đầu nguây nguẩy, nói:

- Không có! Không có! Tướng quân, đêm mai sẽ tới đó sao?

Ta gật đầu:

- Chuẩn bị ba mươi người, bốn trăm người trên đảo Chân mây cũng xử lý luôn đi.

- Là…

Ta nhìn lão:

- Giết hết. Còn nữa, để Trọng Đình chứng kiến.

Lão Ông nhận lệnh lui ra. Ta vuốt ve thanh kiếm trong tay áo, nhắm mắt ngăn sát tâm lại. Hắn đã có gan lờ cảnh báo của ta hẳn cũng có gan nhận lấy hậu quả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play