Ta lên thuyền, ra lệnh căng buồm, nhổ neo. Bây giờ trên thuyền chưa tới ba mươi người, nếu bất hạnh gặp bão thì phải làm sao?
Thuyền lênh đênh trên biển hơn mười ngày, sức khoẻ của Phượng Âm đã ổn định, không thấy nàng nôn mửa nữa. Lưu Hoà vẫn thường xuyên túc trực bên nàng.
Biển lặng, trăng sáng lấp ló sau đám mây. Ta thích đêm đen trên biển, dập dềnh theo làn sóng, rì rào biển thì thầm, đối ẩm cùng ánh trăng.
Phượng Âm vác cái bụng bự đi ra, nàng khoác áo lông dày, tay còn cầm lò sưởi nhỏ.
- Tỷ không ngủ sao? Từ ngày ra biển ta chưa thấy tỷ ngủ. Đang lo lắng gì sao?
Ta đỡ nàng ngồi xuống, nói:
- Không ngủ được thôi. Sao ngươi chưa ngủ?
- Cũng không ngủ được.
Ta không tiếp lời, nhìn trăng trên cao. Phượng Âm cũng im lặng, chúng ta cùng ngắm trăng.
- Tại sao…
Ta nhìn Phượng Âm, chờ nàng nói tiếp:
- Sao lại tha cho huynh ấy?
Kim Thuyền sao?
- Ta là Định quốc tướng quân, không phải Quốc sư. Việc ngươi yêu ai không liên quan tới ta.
Phượng Âm im lặng, một lúc sau nàng nói khẽ:
- Cảm ơn tỷ.
Ta nhìn Phượng Âm, cả người nàng toả ra sự dịu dàng.
- Ngươi biết chờ ngươi ở Kinh thành là gì chứ?
Phượng Âm trầm ngâm, nàng nói khẽ:
- Ta biết. Là ngôi vị Hoàng đế đúng không?
Ta gật đầu:
- Hoàng đế Nghi quốc cái gì cũng có thể làm ngoại trừ yêu một người.
Phượng Âm cụp mắt, nàng nói:
- Ta biết. Vì vậy nên khi còn ngồi trên ghế Thái tử, ta không cho bản thân mình tiếp xúc nhiều với ai, cũng không cho ai bước vào tầm mắt. Nhưng một năm qua đi, ta gần như quên mất quãng thời gian đó, quên đi mất mình từng là người thế nào, quên đi những âm mưu nơi hậu cung, quên đi phải cảnh giác… chỉ đơn giản là đón nhận một người đối xử tốt với mình mà thôi.
Ta im lặng lắng nghe, ánh mắt Phượng Âm giống với ánh mắt của Phượng Ngoã khi nàng nói về phu quân mình.
- Trở về Kinh thành, tốt nhất đừng để cho ai phát hiện ra ngươi yêu Kim Thuyền. Chỉ cần có kẻ nào nhận ra, dù Quốc sư bỏ qua thì Phong Nghị cũng sẽ giết hắn thôi.
Phượng Âm vẫn nhìn xuống, nàng nhỏ giọng:
- Ta biết chứ, nhưng ta không nỡ buông tay chàng…
- Ngươi thay đổi rồi.
Phượng Âm cười trừ, nàng nói:
- Đế vị không còn phù hợp với người nhu nhược như ta nữa.
- Đừng để chiếc ghế đó giết chết đi thứ ngươi yêu rồi mới suy nghĩ khác.
Phượng Âm nhìn ta, nàng cười.
- A Dương, ngươi với Kính Thiên thành thân rồi sao?
Ta gật đầu, Phượng Âm quả nhiên có đặt thám tử ở Hoả Hương.
- Đối xử tốt với Kính Thiên một chút, đừng lạnh lùng với hắn quá.
Ta nhìn theo ánh mắt nàng, Kính Thiên tay cầm áo khoác đang đứng phía xa. Phượng Âm cười, nàng đi vào khoang thuyền. Nhìn nàng di chuyển nặng nề, ta muốn tới giúp nhưng lại thấy Kim Thuyền xuất hiện, hắn đỡ Phượng Âm xuống cầu thang.
- Tướng quân, đừng để bị lạnh.
Kính Thiên khoác áo cho ta, ngồi xuống bên cạnh.
- Có chuyện gì sao?
Hắn cười, nói:
- Khuya rồi nhưng nàng chưa trở về, ta lo lắng thôi.
- …
- Nàng để Bạch Triển ở lại Ân quốc, là giống với Ngô Thanh trước đây sao?
Ta gật đầu, nói:
- Thoả thuận đã thực hiện xong, kẻ nào về vị trí của kẻ đó thôi.
Kính Thiên nhìn ta, hỏi:
- Nàng nạp phu thị đều dựa trên điều kiện và giao dịch sao?
Ta nhún vai:
- Bọn họ tự tìm đến ta. Giúp ta xây dựng Hoả Hương, đồng thời yêu cầu ta một thứ nào đó. Nếu ta có thể cho họ, giao dịch hoàn tất.
- Nàng và ta chưa thực hiện giao dịch đúng không? Đó là lý do nàng đối với ta lúc xa lúc gần sao?
Ta trực tiếp bỏ qua câu phía sau, nhìn Kính Thiên, hỏi:
- Ngươi muốn gì? Tìm hiểu thân phận của ngươi sao?
Hắn im lặng.
Kính Thiên chờ đợi ta mười năm chỉ vì muốn biết thân phận mình, nếu ta có thể tìm hiểu giúp hắn cũng không tồi.
- Thân phận, ta muốn biết. Vị trí phu quân của nàng, ta cũng muốn có.
Ta chau mày:
- Thân phận hoặc vị trí phu quân, ngươi chỉ được chọn một mà thôi.
Kính Thiên im lặng, cuối cùng nói:
- Thân phận, ta thực sự muốn biết nhưng ta cần vị trí phu quân của nàng.
- Giữ địa vị phu thị của ta, ngươi đồng thời có thể biết thân phận mình, cũng đâu có tệ.
Hắn lắc đầu:
- Vị trí phu quân của nàng. Hơn nữa, ta còn muốn nàng hứa, nếu không có sự đồng ý của ta, tuyệt đối không nạp thêm phu thị.
- Đổi lại?
- Ta sẽ thay thế vị trí của Ngô Thanh và Bạch Triển. Dù võ công ta không bằng Bạch Triển, cũng không nhiều mưu kế như Ngô Thanh nhưng bù lại, ta trung thành hơn Bạch Triển, võ công cũng cao hơn Ngô Thanh, có thể theo nàng ra chiến trường mà không cần người bảo vệ.
Ta trầm ngâm.
Quả thật bên ta khuyết đi vị trí của Ngô Thanh và Bạch Triển sẽ rất bất tiện, để Kính Thiên thay thế cũng là ý kiến không tồi. Nhưng vị trí phu quân này của ta phải có chiếu chỉ của Hoàng đế và sự công nhận của Quốc sư, sẽ có chút phiền phức. Lập phu thị mà phải có sự đồng ý của Kính Thiên quả thật có chút quá đáng, nhưng cũng không phải không thể, dù sao ta cũng không có ý định lập thêm phu thị. Hơn nữa, so với điều kiện Định đan của Ngô Thanh hay giúp trả thù của Bạch Triển thì dễ thực hiện hơn nhiều lắm.
Ta gật đầu:
- Ta đồng ý.
Kính Thiên nhìn ta nghi ngờ.
Ta tức giận. Lời của ta nói ra khi nào lại không đáng tin như vậy?
Ta đứng lên, hướng về ánh trăng, phát lời thề độc:
- Ta, Phượng Dương, công chúa thứ bảy của Hoàng tộc Nghi quốc, vương triều Vệ Linh. Hôm nay, dưới ánh trăng này, dùng tính mạng của ta và sự yên bình của Nghi quốc đảm bảo, đời này, kiếp này chỉ có một phu quân là Kính Thiên, không có sự đồng ý của hắn tuyệt đối không lập thêm bất cứ một phu thị nào nữa.
Ta dừng lại, nhìn Kính Thiên, hỏi:
- Như vậy được chưa?
Lấy sự bình yên của Nghi quốc là tin, ta không còn lời thề nào độc hơn đâu.
Kính Thiên mỉm cười, ôm ta vào lòng, hắn nói:
- Ta tin nàng.
***
Gió man mát thổi lên mạn thuyền, Phượng Âm đứng nhìn ra biển cả. Ta tới gần nàng:
- Ngươi không thể ở trong phòng sao? Mang cái bụng bự ra đây làm gì?
Nàng cười với ta, tay lại vuốt bụng:
- Ngồi không trong phòng bức bí lắm, ta ra ngoài này sẽ thoải mái hơn.
- Kim Thuyền đâu? Hắn để ngươi đón gió ở đây?
- Huynh ấy đang làm điểm tâm bên trong.
- Ngươi vẫn không ăn được gì sao?
Phượng Âm cười, không tiếp lời ta.
- Hắn đối với ngươi tốt không?
Gương mặt nàng nhu hoà hẳn:
- Cũng được.
Chúng ta im lặng, cùng nhìn ra biển nhấp nhô sóng.
- Kinh thành thế nào?
Phượng Âm lên tiếng.
- Quốc sư và Phượng Ngoã giải quyết khá ổn, đến giờ vẫn chưa có chuyện lớn xảy ra.
- Nội cung thì sao?
Ta nhìn Phượng Âm, vấn đề đầu tiên nàng phải giải quyết khi trở về chính là hậu cung.
- Hoàn toàn do Phong Nghị làm chủ, Hạ Chương đã bị giam lỏng.
Phượng Âm cười, không nói.
- Ta nghĩ mãi nhưng không hiểu, tại sao Mẫu hoàng lại chọn Phong Nghị cho ngươi? Trong khi nàng luôn muốn phế truất ngươi?
Phượng Âm hơi lướt nhìn ta, nàng nói:
- Mẫu hoàng muốn ta và Phượng Ngưng kiềm chế nhau. Nếu phu quân của ta không có căn cơ, ta không có thế lực trong triều, lấy cái gì mà chống lại Phượng Ngưng?
- Nhưng cũng không nhất thiết là Phong Nghị, hắn quá nguy hiểm. Chỉ dùng chưa tới một năm đã biến hậu cung thành vùng trời của mình. Đến Quốc sư và Phượng Ngoã ra vào hậu cung cũng phải có sự đồng ý của hắn. Ở Thiên Viên các, ta ăn cái gì, uống cái gì, nghỉ ở phòng ai hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Con người này, thông minh quá rồi.
- Trước kia Phong Nghị không như vậy. Hồi chưa thành thân với ta, hắn chỉ là Đại công tử Phong gia. Dù được sủng ái nhưng lại vô cùng bình thường, thậm chí có lời đồn hắn bị ngốc. Ngày đó, vì thế lực Phong gia nên ta mới đồng ý thành thân, Mẫu hoàng nhìn trúng hắn ngốc mới chịu ban chiếu sắc phong. Không nghĩ tới…
- Không nghĩ tới hắn đại trí giả ngu sao?
Phượng Âm hơi thở dài, nàng tìm chỗ ngồi xuống:
- Tiếp xúc với Phong Nghị lâu như vậy nhưng ta nhìn không thấu hắn, cũng chẳng biết hắn muốn gì.
Ta giúp nàng ngồi xuống, lấy gối mềm cho nàng tựa vào:
- Lần này ngươi vác bụng về, khẳng định là tát thẳng vào mặt hắn.
Phượng Âm gật đầu, nàng nói:
- Bản thân ta không sao. Phong Nghị không dám làm gì ta và đứa bé nhưng … Kim Thuyền lại khác, hắn…
- Không gia thế, không chỗ dựa, kinh nghiệm thiếu thốn, đầu óc đơn giản. Hắn có gì tốt chứ?
Phượng Âm liếc ta, nàng nói:
- Hắn tốt với ta.
Ta nhún vai, hỏi nàng:
- Ngươi định làm chỗ dựa cho hắn?
Phượng Âm gật đầu:
- Nếu tỏ ra không thích, Phong Nghị cũng sẽ không để hắn sống vì đã theo ta bỏ trốn. Đã vậy, trực tiếp nâng hắn làm sủng phu, ta không tin Phong Nghị dám làm ta mất mặt.
- Phong Nghị là kẻ nhỏ nhen.
Phượng Âm nhìn ta, nàng hỏi:
- Ngươi cũng nhận ra à?
Nhìn phu thị của Phượng Âm trước kia là biết. Nàng thậm chí còn không nhớ mặt những phu thị của mình, chẳng lẽ Phong Nghị không nhúng tay vào?
- Có từng nghĩ Phong Nghị vì muốn trở thành phu quân ngươi mà giả ngu không?
Phượng Âm nhìn ta, nói:
- Ta từng nghĩ hắn sợ trở thành phu quân của Phượng Ngưng.
Ta bật cười.
Cũng có khả năng lắm. Phượng Ngưng hơn chúng ta gần mười tuổi, đứng cạnh Phong Nghị thì có chút giống mẫu thân hắn.
- Xem đi.
Phượng Âm đưa cho ta một phong thư, trên có dấu ấn của Quốc sư.
- Gì vậy?
- Ám vệ đưa cho ta sau ngày ngươi đến.
Ta mở ra, đọc những dòng chữ ngay ngắn của Quốc sư:
“Âm nhi,
Xuất thân là Hoàng tộc, con không có gì ngoài trách nhiệm với giang sơn này.
Quốc sư thượng tấu
Phượng Lân”
Ta gấp thư lại trả cho Phượng Âm:
- Phía trên thì “Âm nhi”, bên dưới là “thượng tấu”. Biết ăn nói lắm.
Phượng Âm đón lấy phong thư, bỏ vào tay áo. Nàng kéo lại áo choàng:
- Chỉ là ta không tính được, ngươi lại lật đổ Mẫu hoàng.
Ta không quan tâm:
- Trước khi về kinh thành, Quốc sư đến gặp ta, nàng hỏi nếu được làm Hoàng đế, ta sẽ làm gì? Ta trả lời “Tiêu diệt Định Thành, mở rộng bờ cõi”. Ngày ngươi biến mất, nàng lại đến nói với ta “Dương nhi, làm phản không?”
Phượng Âm bật cười. Nàng nói:
- Ngươi bốc đồng như vậy làm sao có thể cai trị Hoả Hương?
Ta nhìn nàng, nghiêm túc:
- Ta chưa từng cai trị Hoả Hương.
- Sao có thể?
Ta nhìn Phượng Âm đang cười, thành thực nói:
- Ta chưa từng ban chính sách nào cho Hoả Hương. Cai quản dân chúng, xử lý trị an, xây nhà lập ấp đều do Ngô Thanh và Bạch Triển xử lý. Ta chỉ xây dựng Thuỷ Tịnh quân và đi cướp bóc hải tặc thôi.
Phượng Âm ngừng cười, nàng nói:
- Điều ngươi nói là sự thật sao?
Ta gật đầu:
- Ngô Thanh ở cạnh ta năm năm, Hoả Hương cũng phồn thịnh nhanh chóng trong năm năm. Ngươi từng đến Hoả Hương, hẳn là biết bọn họ lấy danh Huyết Vương của ta ra nạt con nít. Định quốc tướng quân là ai, bọn họ không biết. Nhưng Huyết Vương là người thế nào, trong Hoả Hương không ai không biết. Bọn họ sợ ta nhưng lại gần gũi với Ngô Thanh và Bạch Triển.
Phượng Âm đăm chiêu, nàng nói:
- Hai người giỏi trị quốc như vậy mà ngươi dám bỏ lại Ân quốc sao? Đáng lý ngươi nên giết chúng đi.
Ta liếc Phượng Âm:
- Lòng dạ đế vương, lạnh lùng rắn rết.
Phượng Âm bật cười, nàng mắng ta:
- Ngu si đần độn, không biết dùng người.
Chúng ta im lặng.
Phượng Âm lên tiếng:
- Bọn họ sẽ không tấn công Nghi quốc chứ?
- Nếu có cũng là tới Hoả Hương đầu tiên. Ta sẽ cắt đầu chúng dâng lên cho ngươi.
Phượng Âm cười khẩy. Nàng nói:
- Ngươi sẽ ở lại Hoả Hương sao? Về kinh thành cùng ta ổn định lại Nghi quốc, ngươi ở Hoả Hương thì có tác dụng gì?
- Ngươi có ý định giao thương với ba quốc gia kia không?
Phượng Âm gật đầu:
- Để bù thiếu hụt trong quốc khố, đó là cách nhanh nhất.
Ta nhìn ra biển cả bao la:
- Đó là lý do ta ở Hoả Hương. Khai thông cửa biển, tiêu diệt hải tặc. Biển có bình yên thì mới có kẻ đến giao thương. Kinh thành có Quốc sư và Phong Nghị giúp ngươi, vậy là được rồi.
- Chúng ta đang đi đường biển, có chuyện gì đâu?
Ta nhìn Phượng Âm:
- Nếu ta nói chuyến đi lần này vốn dĩ là may mắn, cửa biển chưa được thông. Ngươi có tin không?
Phượng Âm nghi ngờ nhìn ta, ta cười với nàng. Biển Cấm vượt dễ như thế thì Nghi quốc đâu có bị cô lập tới vài trăm năm.
Phượng Âm cụp mắt xuống, nàng nói:
- Ta nghe Lưu Hoà nói những vết thương của ngươi…
Ta nhìn nàng:
- Là binh sĩ sao lại sợ vết thương.
Giọng Phượng Âm như nghẹn lại:
- Lưu Hoà nói, cơ thể ngươi bị thương quá nhiều, lại không được chữa trị đúng lúc nên để lại di chứng. Không những trí nhớ không toàn vẹn mà khi mùa đông đến, chân ngươi cũng không thể cử động, đúng không?
Phượng Âm ngước mắt nhìn ta, giọt nước mắt chậm rãi lăn ra ngoài.
Lau nước mắt cho nàng, ta nói:
- Đừng khóc, không tốt cho đứa bé đâu.
Nàng đột nhiên bật khóc:
- Thậm chí, khả năng làm mẹ của ngươi…
Ta ôm nàng vào lòng, mang thai dễ xúc động như vậy sao?
- Không sao mà, mọi chuyện qua rồi.
- A Dương, đừng ra trận nữa. Về kinh thành cùng ta đi, để Lưu Hoà chữa trị cho ngươi. Nàng nói chỉ cần điều dưỡng đúng mức, qua ba năm nữa, ngươi có thể mang thai…
Ta đẩy nàng ra, để nàng nhìn vào ta:
- Vậy Hoả Hương phải thế nào? Nghi quốc phải thế nào?
Phượng Âm nói:
- Có thể để người khác đi mà, bồi dưỡng một tướng quân khác…
Ta mỉm cười nhìn nàng:
- Ai có thể thay thế ta trong Thuỷ Tịnh quân?
Nàng mở miệng ra nhưng không thốt nổi lời nào.
Phượng Âm im lặng.
Cả ta và nàng đều biết, Nghi quốc cần Thuỷ Tịnh quân để mở rộng vùng biển, tiêu diệt thuỷ quái. Thuỷ Tịnh quân cần ta để giữ vững sĩ khí và niềm tin. Hiện tại, Thuỷ Tịnh quân còn là tường thành chống đỡ Nghi quốc. Ta gục xuống, Thuỷ Tịnh quân sẽ rối loạn, Nghi quốc nhất định lao đao, Phượng gia đừng nghĩ đến chuyện thống trị nữa.
Nước mắt của Phượng Âm chảy thành dòng rơi xuống mạn thuyền, nàng nghẹn ngào:
- Ta ghét mình mang họ Phượng. Ta ghét mình là công chúa. Ta ghét phải mang trách nhiệm với bách tính. Ta cũng ghét bản thân vô dụng như thế này…
Ta không tiếp lời nàng. Ai mà không ghét chứ? Nhưng trách nhiệm còn đó, hai mươi năm hưởng vinh hoa, sao có thể không gánh vác? Là Hoàng tộc, từ ngày sinh ra chúng ta đã không có nhiều sự lựa chọn. Hoặc chết, hoặc sống mà mang trách nhiệm, không hơn!
Ta ngước lên, nhìn Kim Thuyền đứng ở đằng xa, tay hắn cầm một nồi đất, vừa muốn tới lại không dám tới, cứ đứng ở đó lo lắng nhìn về phía này. Ta cúi xuống nói với Phượng Âm:
- Ngươi vào trong nghỉ ngơi đi, Kim Thuyền bưng khay điểm tâm lên mười lần rồi.
Phượng Âm bật cười, nhìn về hướng Kim Thuyền. Hắn nhanh chóng thả khay điểm tâm xuống, lật đật chạy tới đây.
- Tướng…tướng quân.
Hắn hành lễ với ta, ta gật đầu.
Gặp Hoàng thượng không hành lễ lại hành lễ với Tướng quân. Hắn có bị ngu không?
Phượng Âm giương đôi mắt đỏ au lên nhìn ta, sụt sịt. Nàng nói:
- Ngươi nhất định phải để Lưu Hoà chữa trị.
Ta gật đầu, nhìn nàng dựa vào lòng Kim Thuyền chậm rãi đi vào khoang thuyền.
Kỳ thực, việc không thể có con với ta là may mắn. Phượng Âm và Phượng Ngoã khi mang thai cũng không thể bỏ bê việc của mình, ta khi mang thai đương nhiên cũng vậy. Nhưng ta không giống các nàng ấy, ta không để mang cái bụng bự vào quân doanh hay lên chiến trường, đứa bé sẽ không chịu đựng nổi. Nếu đã không thể sinh ra thì thà không có.
- Tướng quân, uống thuốc.
Ta thở dài nhìn Lưu Hoà:
- Trên thuyền mà ngươi cũng có thể sắc thuốc sao?
Nàng cúi đầu không nói.
Đưa tay uống một hơi, ta chép miệng cho đỡ đắng.
- Sao không nói với ta mà lại nói với Phượng Âm?
- Người chưa từng nghe thần nói.
Ta nhìn nàng.
Nếu không phải nàng luôn nói ta sẽ chết thì ta có thiếu kiên nhẫn đến vậy không?
- Còn điều gì chưa nói phải không?
Lưu Hoà ngẩng đầu lên nhìn ta, nàng nói:
- Nếu bây giờ người không chịu nghỉ ngơi, sẽ không sống qua hai lăm tuổi đâu.
Bây giờ ta mười chín tuổi, còn sáu năm nữa.
Dẹp tan thuỷ quái ở Biển Cấm, xây cảng giao thương ở Hoả Hương cũng mất gần mười năm.
Không đủ.
- Là không uống thuốc sao?
Lưu Hoà nhìn ta, lạnh lùng:
- Tắm dược, châm cứu, dùng thuốc mới đổi được sáu năm. Cứ như bây giờ, người chỉ còn bốn năm. Cơ thể đã tới giới hạn rồi.
Ta trầm ngâm. Chỉ còn bốn năm.
- Không còn cách khác sao?
Lưu Hoà cúi đầu.
Ta thở dài trong lòng.
Ki No