Lưu Hoà và Kính Thiên đang đợi ta trong phòng trọ giữa thị trấn. Thấy ta bị thương, Kính Thiên liền chuẩn bị băng bó nhưng ta gạt hắn ra. Thân thiết như vậy thật không quen.
Lưu Hoà băng bó cho ta. Bạch Triển mở cửa sổ, chỉ vào một căn nhà, nói:
- Hoàng thượng hiện đang sống ở đó.
Ta theo tay hắn chỉ nhìn ra bên ngoài. Hướng hắn chỉ là một sân viện bình thường giống như những ngôi nhà khác.
Căn nhà có ba gian xếp đối diện nhau, ở giữa sân có cây tử đằng lớn. Có mấy nữ oa đang đọc chữ ê a trong sân, người dạy chúng không ai khác là Phượng Âm.
Nàng ngồi trên sập, tay cầm một quyển sách đọc trước, những nữ oa khác bập bẹ đọc sau. Phượng Âm chỉ mặc một bộ váy màu xanh nhạt, tóc cột hờ phía sau bằng một dải lụa hồng, gương mặt không son phấn, trang sức duy nhất là đôi hoa tai bằng bạc hình giọt nước. Trên gương mặt nàng là nụ cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh nhìn đám nữ oa. So với một năm trước có vẻ gầy hơn, cũng đen đi nhiều nhưng khí sắc lại vui vẻ hơn, nàng thậm chí đã cười.
Nắng chiếu thẳng xuống sân, bao vây phía trước nhà của Phượng Âm đều là những nam nhân mặc đồ nông phu. Họ gõ cửa, Phượng Âm dừng lại cho những đứa trẻ về, tiễn từng đứa về với phụ thân chúng. Bọn họ không dám nhìn Phượng Âm, chỉ đưa thức ăn cho những đứa trẻ cầm vào, họ nói gì đó, Phượng Âm mỉm cười cảm ơn.
Những oa nhi về hết, Phượng Âm lại tự mình dọn những quyển sách trên bàn, xếp bàn ghế lại gần gốc cây, cuối cùng ôm đống thức ăn được cho biến mất vào một gian nhà. Ta thấy khói trắng bốc lên từ đó.
Một chốc sau lại có người tới, hắn mặc đồ nông phu màu nâu, trông có vẻ khoẻ mạnh, lực lưỡng. Hắn đẩy cổng bước vào, Phượng Âm lại xuất hiện, nàng cười dịu dàng, dùng tay áo lau mồ hôi cho nam tử kia.
Ta nghiêng đầu hỏi Bạch Triển:
- Hắn là ai vậy?
- Là Kim Thuyền, phu thị đi theo Hoàng thượng.
Ta chớp mắt.
Phượng Âm nói với Kim Thuyền gì đó, hắn lắc đầu nguây nguẩy rồi chạy vào gian nhà lúc nãy Phượng Âm vào, bưng ra một cái bàn, rồi hai cái ghế, cuối cùng là bưng ra một mâm cơm. Phượng Âm cũng giúp hắn cầm ra một cái nồi, Kim Thuyền nhanh chóng chạy tới đỡ lấy.
Họ ngồi ăn dưới tàng cây, thỉnh thoảng Phượng Âm gắp chút thức ăn cho Kim Thuyền. Nhìn hai đĩa thức ăn trên bàn, ta có chút ngạc nhiên, thậm chí còn đơn sơ hơn người dân Hoả Hương. Chỉ như vậy nhưng Phượng Âm lại ăn vô cùng cùng vui vẻ, nàng vừa ăn vừa nói, thỉnh thoảng Kim Thuyền sẽ gật đầu.
Ta hỏi Lưu Hoà:
- Phượng Âm trước kia cũng nói nhiều như vậy?
- Không có. Hoàng thượng trước kia tiếc chữ như vàng.
Ta chớp mắt nhìn cảnh yên bình bên dưới, nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Phượng Âm ngập tràn hạnh phúc mà lòng loạn như tơ vò.
Một tiểu tử gõ cửa, Kim Thuyền ra mở, cùng hắn nói gì đó. Kim Thuyền quay đầu vào trong nhìn Phượng Âm, nàng mỉm cười gật đầu, hắn lại quay qua nói với tiểu tử kia, rồi đóng cổng.
Ta quay sang nói với Bạch Triển:
- Đi theo tên nhóc đó, hỏi nguyên do hắn đến tìm Phượng Âm.
Bạch Triển nhận lệnh rời đi, ta chống cằm nhìn Phượng Âm bên dưới. Nàng ăn xong liền đứng dậy cùng Kim Thuyền dọn bàn ghế, rồi lại ngồi trên sập quạt quạt. Một lúc sau Kim Thuyền đi ra, hắn lau tay vào quần áo, ngồi xuống cạnh Phượng Âm, thay nàng ấy quạt. Phượng Âm gối lên chân Kim Thuyền, từ từ ngủ.
Kim Thuyền nhìn Phượng Âm, đưa tay vén tóc cho nàng, tay còn lại vẫn quạt không ngừng, hắn hơi dựa vào thân cây.
Cứ như vậy, Phượng Âm nằm ngủ, Kim Thuyền nhìn nàng, ta nhìn hai người bọn họ.
- Tướng quân.
Ta thu hồi tầm mắt, hỏi:
- Thế nào?
- Là người của Vương phủ, tới mời Hoàng thượng tới dự đầy tháng.
Ta chau mày:
- Vương phủ?
Bạch Triển trả lời:
- Là Vương Tả Khiết, hắn thành thân với Quân Nương, hôm nay là đầy tháng con của họ.
Đầy tháng con của Vương Tả Khiết và Quân Nương? Hắn không phải phu thị của Phượng Âm sao?
- Mấy giờ tiệc bắt đầu?
- Còn một canh giờ nữa.
Ta vuốt ve thanh kiếm trong tay áo, nhìn hai người đang ngủ dưới sân, nhìn lại đám thuộc hạ của mình. Ra lệnh:
- Đến Vương phủ.
****
Vương phủ này so với nhà của Phượng Âm thì to hơn nhiều lắm, kẻ hầu người hạ cũng rất nhộn nhịp, hình như tiệc mới tàn. Hắn mời Phượng Âm vào ban đêm mà ngay buổi trưa đã mở tiệc?
- Bạch Triển cùng sáu người các ngươi đi vào khống chế gia đinh.
Bạch Triển cùng sáu người khác nhảy tường đi vào Vương phủ. Ta, Lưu Hoà và Kính Thiên đứng ở cổng chính, một lão già nhìn thấy ta, nhanh chóng chạy lại, cười nói:
- Phượng cô nương? Đến sớm như vậy? Mời vào, phu nhân đang nóng ruột đợi người.
- Nóng ruột đợi ta, hả?
Ta mỉm cười theo lão ta vào bên trong, dọc đường hạ nhân nhìn thấy ta đều chào. Xem ra Phượng Âm ở đây không tồi chút nào?
- Phu nhân, Phượng cô nương tới rồi.
Cánh cửa bật mở, một nữ nhân tròn tròn mỉm cười nói với ta:
- Phượng cô nương tới rồi, mau vào, mau vào. Phu nhân vẫn đợi người mãi.
Ta theo nàng ta vào phòng, trong phòng ấm đến nóng nực, một nữ nhân nằm trên giường, bên cạnh còn một đứa trẻ con. Nàng nghe tiếng bước chân liền ngước lên, nở nụ cười rạng rỡ:
- Chủ …
Nụ cười của Quân Nương lập tức cứng lại, ánh mắt nàng toát lên vẻ kinh hoàng.
- Phu nhân, Phượng cô nương tới rồi này.
Quân Nương trấn tĩnh nhìn bà ta, nói:
- Vú Lư ra ngoài đi, cả các ngươi nữa.
Bọn hạ nhân lui ra ngoài, ta im lặng nhìn Quân Nương.
Cạnh.
Cánh cửa đóng lại, Quân Nương xuống giường, quỳ trước mặt ta:
- Tham kiến … Công chúa.
Ta lướt qua nàng, đến bên giường ngồi. Nhìn đứa trẻ đang ngủ tròn vo một bên, ta nói:
- Một năm qua sống không tồi chút nào, nhỉ?
Quân Nương run lên, nàng lo lắng nhìn đứa trẻ bên cạnh ta, sau đó cúi đầu xuống.
Bang!
- Quân nhi!
Vương Tả Khiết đạp cửa nhảy vào, một tay cầm kiếm. Hẳn đụng phải bọn Bạch Triển rồi.
Hắn dừng lại khi thấy Quân Nương quỳ trên sàn. Ngước lên nhìn ta, trong mắt hắn cũng là kinh hoàng. Vương Tả Khiến giương kiếm hướng ta lao tới, ta bình tĩnh ra lệnh:
- Kính Thiên, bắt hắn lại.
Kính Thiên và Vương Tả Khiến đánh nhau, Lưu Hoà hơi lùi lại phía sau. Quân Nương định đứng dậy, nhưng nàng lại nhìn đứa bé bên cạnh ta, cuối cùng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ. Nàng hét lên:
Bạch Triển đi vào, trên tay cầm theo dây thừng trói Vương Tả Khiết lại.
Đứa bé cụng cựa rồi bật khóc, ta giật mình nhìn lại. Quân Nương lo lắng nhìn về bên này.
Đứa bé khóc như con mèo kêu nhưng dứt khoát không chịu nín. Ta chau mày, Lưu Hoà đến bế nó lên, đưa cho Quân Nương:
- Chắc đói rồi.
Ta mặc kệ hai nàng, cùng Bạch Triển ra sân. Gia đinh Vương gia đều bị trói, nữ tỳ cũng không thoát khỏi, nằm la liệt trước sân. Cổng nhà đều đóng, Vương Tả Khiến bị ném vào giữa. Ta hờ hững nhìn chúng, ra lệnh:
- Để hai người lại trông coi, những kẻ khác lục soát xem còn sót kẻ nào không?
Vương Tả Khiết nhìn ta, nói:
- Người muốn chém muốn giết thì tuỳ nhưng hãy tha cho Quân Nương và đứa trẻ, họ không biết gì cả.
Ta tìm một cái ghế ngồi xuống, chống cằm nhìn xa xăm, mặc kệ hắn nói gì.
- Tướng quân, không còn sót ai cả.
Ta gật đầu:
- Nhốt hết vào bếp, để hai người trông coi. Chọn một cái đình, làm bàn đồ ăn, hâm chút rượu nóng. Ta muốn hàn huyên với Âm nhi.
Bạch Triển gật đầu. Ta đi loanh quanh trong Vương phủ, cuối cùng lại về phòng của Quân Nương. Nàng đang bế con, thấy ta liền đặt đứa bé xuống, quỳ phía trước. Ta hỏi:
- Các ngươi làm sao đến được Ân quốc?
- Đi thuyền từ Hoả Hương ạ.
- Đến đây được bao lâu rồi?
- Bẩm tướng quân, bốn tháng.
Ta không nói gì nữa.
Bạch Triển bước vào:
- Tướng quân, đã chuẩn bị xong.
Ta gật đầu, theo hắn ra ngoài đình. Trời đã tối hẳn, trăng cũng đã lên.
- Bạch Triển, lúc Âm nhi tới, ngươi khống chế Kim Thuyền. Còn nữa, Chuẩn bị bốn cung thủ ở trên mái nhà.
- Vâng.
Bạch Triển lui ra. Ta tự rót cho mình chén rượu, nhấp một chút, vị đắng lan khắp đầu lưỡi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT