- Phượng Dương, tấu chương chưa phê duyệt xong mà ngươi đi đâu?
Phượng Ngoã chặn ta ở Ngự Thư phòng, tay nàng ấy còn cầm khay trà bằng ngọc.
- Ngươi và Quốc sư xử lý đi.
Ta đẩy nàng ra, đi về phía Thiên Viên Các.
Đăng cơ hơn một tháng, thuốc kia cũng uống hơn một tháng, mọi việc nhàm chán đến mức ta muốn phát điên. Mỗi ngày thức dậy là lên triều, dùng cơm xong thì gặp triều thần mãi đến bữa tối, sau khi ăn cơm tối lại phê duyệt tấu chương. Thậm chí không có nửa khắc để cưỡi ngựa hay bắn cung.
- Hoàng thượng…
- Cút ra ngoài.
Ta đuổi những cung nhân phiền phức ra ngoài. Lột áo bào, trâm cài trên đầu ném ra đất, cầm tách trà trên bàn tu ừng ực.
Kính Thiên đi vào nhặt từng thứ trên đất treo lên giá. Ngồi trên bàn nhìn hắn đi đi lại lại, ta hỏi:
- Ngươi làm sao có thể sống trong cung tới mười năm vậy?
Hắn cười, tới giúp ta tháo giày ra, nói:
- Cũng không biết nữa.
Ta khoanh chân ngồi vững trên bàn, cởi tiếp trung y. Trời gì mà nóng quá.
- Có tin gì của Lãnh Tiếu không?
Kính Thiên lắc đầu, không biết hắn lấy đâu chén nước mát đưa qua. Ta uống cái ực, hỏi tiếp:
- Bọn Phong Nghị cũng không tìm thấy sao?
Kính Thiên lại lắc đầu.
Hừ!
Phượng Âm vẫn không có tin tức, Nghi quốc không đặt thám tử ở nước ngoài, không thể tìm thấy nàng ấy được.
- Nhắc Lãnh Tiếu điều tra những người theo Phượng Âm, bất kể kẻ nào từng tiếp xúc trực tiếp hay quen biết gì với bọn chúng đều lôi ra, ta không tin không tìm được nàng ấy.
- Hoàng thượng, Phượng quân cầu kiến.
Một tỳ nữ vào báo, ta nhìn Kính Thiên hỏi:
- Phượng quân là kẻ nào?
- Là Phong Nghị, Phong công tử.
Hắn tới tìm ta làm gì?
- Cho vào.
Phong Nghị một thân cẩm bào đến hành lễ trước mặt ta, ta phất tay. Cứ nhìn thấy là hành lễ, trong cung thật phiền phức.
- Chuyện gì?
- Đã có tin tức của Hoàng thượng.
Phượng Âm?
- Nàng đang ở đâu?
- Lĩnh Trà Sơn, Ân quốc.
Qủa nhiên trốn qua nước khác rồi, nhanh thật.
Ta nhìn Phong Nghị. Hắn có cả tin tức của Ân Quốc, xem ra không tầm thường chút nào.
- Ngươi định thế nào?
Ta cười nhìn hắn, ta không tin hắn chỉ nhẹ nhàng tới báo cho ta.
Phong Nghị vẫn chăm chú nhìn xuống đất, hắn nói:
- Muốn đến Ân Quốc phải đi đường biển qua Hoả Hương, nhưng Tướng quân ban lệnh cấm không có tàu nào dám ra khơi, cũng không cho thuyền khác đi qua lãnh hải của Hoả Hương. Ta tới xin Tướng quân ban cho một lệnh bài để cho người đi đón Hoàng thượng trở về.
- À…
Ta gõ gõ bàn, nhìn Kính Thiên nói:
- Ngươi đi tìm Quốc sư và Phượng Ngoã đến đây.
Khi Quốc sư và Phượng Ngoã đến, Phong Nghị lặp lại những gì hắn nói với ta. Phượng Ngoã nói:
- Vậy thì đi nhanh thôi.
Quốc sư nhìn nàng ta, Phong Nghị cũng có chút chần chừ. Họ nghĩ ta không đồng ý sao?
- Không nên! Phượng Âm là Hoàng đế của Nghi quốc, chỉ cho vài thuộc hạ đón nàng ấy về có chút không thoả đáng.
Đáp lại lời ta, Quốc sư chỉ lạnh lùng:
- Không thể người dân biết Hoàng thượng không có ở Nghi quốc, chuyện này phải tiến hành bí mật.
Ta nhún nhún vai:
- Ta sẽ đi.
Ta sẽ bắt Phượng Âm trở về, nếu nàng ấy muốn bay nữa thì bẻ cánh của nàng ấy đi. Một con chim được nuôi thì nên ngoan ngoãn ở trong lồng.
- Nhưng…
Phượng Ngoã lên tiếng. Ta nhìn nàng ta cảnh cáo.
Bất cứ kẻ nào cũng không được phép ngăn ta.
- Truyền lệnh xuống dưới, tất cả chuẩn bị, tối nay xuất phát.
Phượng Ngoã không thể tin hỏi:
- Tối nay?
Ta nhìn nàng. Phượng Ngoã định nói gì nữa nhưng Quốc sư giữ tay nàng lại, người nói:
- Cũng tốt, tìm được Phượng Âm sớm chừng nào tốt chừng ấy. Ta và Phượng Ngoã sẽ lo việc triều chính, con nhớ bảo trọng là được.
Quốc sư và Phượng Ngoã ở lại bàn bạc với ta một chút chuyện trong triều. Chúng ta thống nhất sẽ thông cáo Hoàng đế phải đến Núi Thất Nghịch tịnh tu chuẩn bị cho lễ Tế Tổ, chuyện triều chính giao cho Quốc sư và ba vị Tể tướng lo liệu. Ta âm thầm mang theo bốn ám vệ Hoàng gia đến Ân quốc tìm Phượng Âm, nhanh chóng mang nàng ấy trở về, không được khiến Ân Quốc chú ý.
Khi bọn họ rời đi hết, trong Thiên Viên Các chỉ còn lại người của ta.
Bạch Triển đã mời Lão Ông và Gia Nghị tới, họ là Phó tướng theo ta nhiều năm, mang quân từ Hoả Hương đến Kinh thành giúp ta bình định những kẻ chống đối.
Tử Ân nhanh chóng giúp ta thay võ phục. Khi đến Thư phòng, bọn họ đã tới cả, đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Ta đến ngồi ghế chính vị, buồn chán húp vài ngụm trà chờ họ nói chuyện xong.
Lão Ông hỏi ta:
- Tướng quân, người định đến Ân quốc sao?
Đặt bình trà lên bàn, ta dựa vào thành ghế, nói:
- Ừ. Phượng Âm đang ở đó, ta phải dẫn nàng ấy quay về.
- Người định mang theo mấy người?
Gia Nghị hỏi. Ta nhìn nàng ấy, nói:
- Bạch Triển, ta, Tử Ân, bốn ám vệ Hoàng gia, mười người thông thạo đi biển, thuỷ thủ nữa thì thì khoảng năm mươi người.
- Ta cũng đi. Lần trước người về Kinh thành, bắt ta phải ở Hoả Hương. Bây giờ người đi Ân quốc cũng không cho ta theo?
Lão Ông nhìn ta phụng phịu.
- Ngươi cùng ta về lại Hoả Hương, giữ vững binh lực ở đó. Hoả Hương là đất của ta, không thể để kinh thành chi phối được, đặc biệt là binh lực, không được cho người ngoài xâm nhập vào thuỷ binh. Hiểu chưa?
- Để Gia Nghị làm đi. Nàng cũng rất giỏi mà. Ta đi biển cả đời người, không ai trong chúng ta hiểu biển cả hơn ta. Ta đi sẽ an toàn hơn.
- Gia Nghị ở lại Kinh thành, giữ vững bố cục hiện tại, không thể để khi ta đưa Phượng Âm về thì ngôi Hoàng đế cũng đổi chủ luôn được. Ngươi nhất định phải ở lại Hoả Hương.
- Tại sao? Hoả Hương có Linh Lung là được rồi.
- Linh Lung tuổi còn trẻ, kinh nghiệm không nhiều, làm việc còn nóng vội. Ngươi có kinh nghiệm xử lý việc quân nhiều năm, nhất định phải thủ vững Hoả Hương chờ ta trở về.
- Nhưng Tướng quân ra biển mà không có người nhiều kinh nghiệm đi cùng cũng không an toàn đâu, hay để Lão Ông theo người đi.
Gia Nghị nhẹ nhàng nói, Lão Ông bên cạnh cũng gật đầu liên tục, Lão nói:
- Tướng quân, Linh Lung hành quân cũng gần năm năm rồi. Trong quân đã có uy tín nhất định, chuyện ở Hoả Hương chắc nàng có thể xử lý. Nhưng người lần này đi Ân quốc xa xôi, đường nhiều trắc trở lại mang theo ít người. Cứ để lão theo hầu đi, dù gì cũng yên tâm hơn một chút.
Ta nhìn Lão Ông, người đã theo hầu mình từ ngày mới chập chững đến Hoả Hương. Vốn là một ngư ông bình thường nhưng lại theo ta lên thuyền tắm máu uống sương, xông pha chiến trường, tham gia thuỷ chiến. Nhìn lại những nếp nhăn trên gương mặt khô đét, đen đúa mặn mùi biển cả kia, dù thế nào ta cũng không thể để ông ấy ra khơi lần nữa, hơn nữa là đi một đoạn đường dài đầy nguy hiểm như vậy.
- Ý ta quyết rồi, hai ngươi đừng khuyên nữa. Ta rong ruổi trên biển không được mười thì cũng có tám năm rồi, có chuyện gì chưa từng gặp? Hoả Hương là nơi trọng yếu, nếu mất Hoả Hương thì ta có quay trở về cũng không có nhà nữa. Lão Ông, ngươi có hiểu không?
Lão Ông cúi mặt xuống, giọng lão nghèn nghẹn:
- Lão hiểu… Tướng quân yên tâm, lão nhất định giữ gìn một Hoả Hương phồn vinh chờ Tướng quân trở về.
- Tướng quân, hay để thuộc hạ đi với người, kinh thành thì để Linh Lung đến thay.
Gia Nghị nói, ta nhìn nàng:
- Kinh Thành nhiều việc phức tạp, Linh Lung không đủ khả năng khống chế đâu. Ngươi và Diễm Trúc ở lại, cố gắng cân bằng thế lực ở đây, giữ gìn người của ta, nếu có thể thì ngăn cản Phong Nghị bành trường thế lực.
Gia Nghị nhìn ta, tần ngần. Nàng nói:
- Thuộc hạ hiểu.
- Tướng quân, để ta theo người đi.
Kính Thiên đột nhiên nói, ta mở miệng định từ chối thì hắn nói tiếp:
- Dù sao ta ở kinh thành cũng không giúp được gì, chi bằng theo người, có thêm người vẫn tốt hơn. Ta cũng muốn tìm Thái tử trở về.
Ta hơi chần chừ, nếu có Kính Thiên đi theo, hẳn có hy vọng thuyết phục được Phượng Âm trở về. Dù gì họ ở bên nhau mười năm, hắn vẫn là hiểu Phượng Âm hơn ta.
- Vậy cũng được.
- Tướng quân, Lưu Thái y xin gặp.
Tử Ân nói nhỏ vào tai ta, Lưu Hoà tìm ta làm gì? Hôm nay ta đâu có phải uống thuốc?
- Cho nàng vào đi.
Lưu Hoà đến trước mặt ta hành lễ, ta nói:
- Khỏi đi, ngươi tới đây làm gì?
- Thần nghe Quốc sư nói Tướng quân sẽ đến Ân quốc tìm Hoàng thượng.
- Phải. Thì sao?
- Thần mạo muội tới đây xin Tướng quân mang theo thần.
- Không thể.
Ta không suy nghĩ nhiều, trực tiếp cự tuyệt. Chuyến này đi càng đông người càng nguy hiểm, tuyệt đối không mang theo người dư thừa đi.
Lưu Hoà cúi đầu không nói gì, Lão Ông bên kia đã chen vào:
- Tướng quân, hay để Lưu Thái y đi chung đi. Dù sao đường dài, có thầy thuốc đi chung vẫn an toàn hơn.
- Có Tử Ân là được rồi.
- Không được. Y thuật của Tử Ân có thể so sánh với Lưu thái y ư? Hơn nữa trên thuyền đông người, nàng ta làm sao chiếu cố người chu đáo được? Hay để Lưu thái y đi, chúng ta có thêm thầy thuốc, một là Tướng quân người có thái y riêng, hai là thuỷ thủ trên thuyền cũng được chiếu cố nhiều hơn.
- Lão Ông nói có lý, Tướng quân để Lưu Thái y đi chung đi.
Ta nhìn Gia Nghị và Lão Ông, hai người đều nhìn ta bằng ánh mắt cầu khẩn. Nhìn lại Lưu Hoà bên dưới, ta chỉ có thể nói:
- Vậy ngươi chuẩn bị đi, đầu giờ Dậu sẽ xuất phát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT