Ta với Phượng Ngoã đi ngay trong đêm, rạng sáng thì tới núi Phượng Hoàng. Ngọn núi sừng sững cao ngất, âm u không ánh sáng. Cây cối rậm rạm không bóng người, ẩn sâu bên trong còn có tiếng gầm gừ của dã thú. Cả ngọn núi ẩn hiện sự ma quái ớn lạnh.

Phượng Ngoã quay mặt nhìn mặt trời, rút giấy đọc cái gì đó. Nàng đọc rất lâu, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng ngọn núi vẫn không nhúc nhích.

Mặt trời chiếu thẳng xuống hun nóng vạn vật. Cây cối, nước và muôn thú đều đã rõ ràng nhưng ngọn núi vẫn chìm trong lạnh lẽo.

Ta chạm vào vai Phượng Ngoã, nó đã ướt đẫm mồ hôi, run rẩy. Phượng Ngoã dùng đôi mắt tan rã nhìn ta, không nói chuyện.

- Ngươi đứng chờ, ta sẽ vào.

Phượng Ngoã như không hiểu lời ta nói, trong mắt nàng chỉ còn mờ mịt. Đỡ nàng ngồi tạm vào một tảng đá dưới tàng cây, ta rút kiếm chuẩn bị bước vào thì bị giọng nói nhẹ bẫng của Phượng Ngoã gọi giật lại:

- Phượng Dương!

Ta quay lại nhìn. Nàng nói tiếp:

- Đi vào phòng Quốc sư, lấy một chút mê hương trong đó hoà với máu của ngươi có thể giam Định Quốc kiếm dưới lòng biển.

Ta gật đầu. Nếu không giam nó, mỗi năm lại chạy về. Hoả Hương phải làm thế nào?

****

Chạy thẳng vào núi Phượng Hoàng. Ta chỉ đi thẳng không dừng cũng không nghỉ, chờ sức lực tiêu hao dần. Dã thú cũng không tìm đến ta, nếu có chạm mặt chúng chỉ nhìn một chút rồi đi vòng ra đường khác.

Chỉ một ngày sau, ta bắt đầu mệt mỏi, đi đứng cũng không nổi.

Đền Phượng Hoàng sừng sững hiện ra. Con Phượng Hoàng to lớn ngạo nghễnh đứng giữa sân, ba căn phòng phía sau đóng cửa im lìm.

Két!

Cánh cửa phòng bên trái mở ra, Định Quốc kiếm đứng im lìm đứng giữa phòng. Ta bước vào, cánh cửa dần đóng lại. Ánh sáng từ trần nhà chiếu xuống, vừa vặn bao bọc thanh kiếm đen.

Cảm giác giống như năm đó. Ta một thân thương tích đi vào, ôm thanh kiếm cùng ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, chờ đợi người đến đưa ra ngoài.

Ta bây giờ với năm đó có gì khác nhau?

Đều là một thân thương tích! Ngày đó, máu chảy thành dòng. Bây giờ, nội tạng không chỗ nào lành lặn.

Con đường Định Quốc tướng quân này… quả thật không đơn giản.

Ta đi tới rút thanh kiếm lên. Sự lạnh lẽo từ ngón tay theo thân thể truyền vào tim như nhắc nhở ta kiếm này nhuộm máu của bao nhiêu người, tay ta giết chết bao nhiêu sinh mạng, Phượng gia mất đi bao nhiêu người con, bao nhiêu người trở thành ác quỷ, bao nhiêu giấc mơ bị chôn vùi, bao nhiêu hạnh phúc chưa nở đã lụi tàn.

Tất cả vì cái gì?

Đạp mạnh cửa bước ra.

Năm xưa ta chờ đợi cánh cửa mở rộng. Nhưng bây giờ, nếu nó không mở, ta sẽ đạp ra. Ta không muốn chờ đợi trong lạnh lẽo cô độc một lần nữa.

Đẩy cánh cửa phòng Quốc sư, bên trên bàn thờ có vài cây hương chưa cháy. Ta cầm lấy một cây bỏ vào ngực. Khi quay lại thì phía sau không biết từ lúc nào đã đứng một nữ nhân mặc váy đỏ, mái tóc đen buông dài che đi khuôn mặt. Trên người nàng không có hơi thở, chỉ có tử khí. Giọng nói nhẹ nhàng lạnh lẽo, giống như không có lại giống như từ bốn phía vọng lại:

- Ta đã chờ ngươi rất lâu, con của ta!

- …

- Huỷ diệt Nghi quốc! Giết chết những kẻ mang họ Phượng! Thả ta ra ngoài!

Ta chau mày. Là mê hương trong phòng Quốc sư sao? Chỉ như vậy đã có thể bức điên Phượng Kim?

- Ngươi tự làm đi.

Ta nói rồi đi thẳng vào người nàng. Nàng lập lờ tan ra thành khói, nhưng giọng nói vẫn không ngừng lặp lại:

- Huỷ diệt Nghi quốc! Giết chết những kẻ mang họ Phượng! Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài…

Khi cánh cửa phòng Quốc sư đóng lại, tiếng nói mới biến mất. Con phượng hoàng ngoài sân không còn bay nữa mà đã khép cánh lại, nằm xuống, đôi mắt nhỏ lệ.

Một cơn rung chấn nhẹ xuất hiện, con phượng hoàng và ba căn phòng dần chìm xuống mặt đất. Cây cối bắt đầu di chuyển, càng lúc càng nhanh. Chỉ có chỗ ta đứng là bất động.

Khi ta chớp mắt đã thấy đứng trước mặt Phượng Ngoã, miệng nàng vẫn đang lẩm nhẩm. Quang cảnh quay về giống ban đầu, ta mệt mỏi ngồi xuống. Phượng Ngoã ngừng đọc, nàng cũng ngồi xuống giống ta, trên mặt ướt đẫm mồ hôi.

- Phượng Dương, về kinh thành thôi.

Ta lắc đầu:

- Định Quốc kiếm quay về, khoá trận được mở, Hoả Hương hẳn đang rối loạn. Ta phải tới đó xem thế nào. Ngươi về kinh thành đi.

Phượng Ngoã chau mày:

- Ngươi không có thánh chỉ lại không có hổ phù, về đó có tác dụng gì?

Ta không trả lời nàng, nhảy lên Huyết Tử chạy đi. Huyết Tử qua lại Kinh Thành và Hoả Hương nhiều đến nỗi đã thuộc đường, nó cứ thế chạy xuyên qua màn đêm. Ta trước nay điều khiển Thuỷ Tịnh quân chưa từng dùng tới hổ phù. Với ta, hổ phù và cục sắt cũng không có gì khác nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play