Khi hai người đi tới ngoài thành trấn, Aidrizzt lại ngừng cước bộ. Hắn phủ thêm áo trùm, kéo viền mũ đến cằm, sau đó lại mang bao tay, sau khi gần như đem mình bao kín đến không còn kẽ hở, mới có chút căng thẳng dò hỏi Neo: “Ta thoạt nhìn thế nào?”
Mình đã bao thành dạng này rồi, hẳn nhìn không ra là hắc ám tinh linh đi?
Neo đánh giá trên dưới một phen, bình luận: “Ta cảm thấy…”
Thế nào đây? Aidrizzt căng thẳng chờ đợi bình luận.
“Ta cảm thấy ngươi thoạt nhìn vô cùng khả nghi.”
“…” Aidrizzt không nói gì một lát, rồi tức giận nói: “Đây không cần ngươi nói! Ý ta là, có nhìn ra được là hắc ám tinh linh không?”
Neo nhướng mày, hờ hững nói: “Bị nhìn ra thì lại có liên quan gì?”
Aidrizzt lắc đầu nói: “Nếu như loài người phát hiện ta là hắc ám tinh linh, nhất định sẽ đuổi chúng ta đi. Chúng ta bây giờ không thể vào rừng rậm săn thú, nếu như cũng không thể vào thành trấn mua thực phẩm, đến lúc đó chẳng lẽ muốn chết đói sao?”
Neo nhíu mày, không phản đối ngụy trang của Aidrizzt nữa.
Tiếp theo hai người liền tiến vào trong thành trấn, Neo đối với tiểu trấn này không có hứng thú gì, nhưng Aidrizzt lại không ngừng nhìn trái ngó phải, mặc dù hắn đi lên mặt đất đã có một thời gian rồi, nhưng lại chưa từng tiến vào bất cứ một tòa thành trấn nào, bây giờ có thể bước vào một tòa thành trấn như thế này, đương nhiên cảm giác rất mới lạ rồi.
Ngoài dự liệu, cái tiểu trấn dựa sát rừng rậm này lại rất náo nhiệt, nhưng không ít người đều mặc trang bị mạo hiểm, thậm chí là lưng mang bọc hành lý, thoạt nhìn không giống như người bản địa, mà là mạo hiểm giả lưu động.
Cũng bởi vì đủ kiểu người đi đường qua lại không ít, cho nên, mặc dù trang phục của Aidrizzt rước lấy không ít thần sắc hoài nghi, chẳng qua trái lại chưa người nào thật sự tiến lên gây phiền toái. Điều này làm cho Aidrizzt thở phào một hơi lớn, đồng thời cũng không cảm thấy sợ hãi bất an đối với tiếp xúc đoàn người nữa.
Neo lão luyện mà một mạch đi tới trước một ngôi kiến trúc vật làm bằng gạch, cửa treo tấm biển “Công hội mạo hiểm đại lục”, đây cũng là một nơi Aidrizzt chưa từng đến. Người ở bên trong nói nhiều cũng không nhiều, khoảng chừng có mười mấy người, tụm năm tụm ba đứng ở trước vách tường hai bên, đang ngẩng đầu nhìn thông báo dán trên tường.
Chẳng lẽ đây chính là công hội mạo hiểm giả trong sách viết? Aidrizzt tò mò dò hỏi đồng bạn: “Ngươi từng tới nơi này sao? Làm sao nhìn dáng vẻ ngươi một mạch đi tới, giống như rất quen thuộc?”
Neo chỉ lên trên đỉnh, nói: “Công hội mạo hiểm giả thích nhất là cắm cờ ở trên đỉnh, nếu như là thành lớn, có thể còn nhìn không thấy lá cờ đó, cái tiểu trấn này diện tích không lớn, vừa đi vào đã thấy rồi.”
Nói xong, hắn liền đi vào trong tòa nhà công hội này, Aidrizzt cũng vội vàng đi vào theo.
Vừa đi vào, Neo liền nói với hắn: “Ngươi trước tiên đi khắp nơi xem thử có nhiệm vụ gì có thể nhận không. Ta trước đi đăng ký cái đội ngũ, và xử lý chút chuyện nhỏ.”
Aidrizzt gật đầu, liền đi tới bên tường, tò mò mà nhìn thông báo trên tường.
Neo một mình đi tới trước quầy, trước là đơn giản đăng ký đội ngũ, tiếp theo định truyền chút tin tức về Diệp Nha thành. Đây là chuyện Chasel ngàn căn dặn vạn căn dặn nhất định phải làm, mười hai người bọn họ chỉ cần là du lịch ở bên ngoài, mỗi tháng đều sẽ phải truyền tin tức về Diệp Nha thành.
Mặc dù, Neo sâu xa cảm giác quy định này căn bản là vì hắn mà thiết lập, trong bọn họ thế hệ Mười Hai Thánh kỵ sĩ này, hơn phân nửa đều ở lại Diệp Nha thành, nếu không thì là trở về quê nhà. Ngoại trừ hắn, hình như vẫn không có ai du lịch ở bên ngoài.
Hắn thật sự có khiến cho người lo lắng như thế sao? Xem xem, mạo hiểm đến bây giờ, hắn không phải vẫn còn sống tốt à, có cái gì phải lo lắng? Thật là!
Chẳng qua, chuyện nhỏ này tốt hơn vẫn là ngoan ngoãn làm. Mặc dù hắn không sợ Chasel, chẳng qua Chasel thật sự nổi giận, cũng là một chuyện rất phiền toái, nhất là lúc Chasel đưa ra quy định này, những người khác hình như dáng vẻ mỗi một người đều rất tán đồng, nếu như mình không tuân thủ, nói không chừng sẽ có mười một người đến gây phiền phức.
Yêu cầu giấy bút với người của công hội, Neo cũng bắt đầu viết việc Chasel quy định phải viết, chỗ ở, đồng bạn bên cạnh, việc muốn làm tiếp theo…
Về phần đồng bạn, Neo chần chừ một chút, vẫn là viết chuyện Aidrizzt là một hắc ám tinh linh, sau đó đề cập sơ qua chuyện bị đuổi giết, đương nhiên chỉ là nhắc tới một cách nhẹ nhàng, hơn nữa còn ghi chú rõ đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tự mình sẽ nhanh chóng giải quyết.
Về phần chỗ ở thì điền “không biết”. Tiếp theo muốn làm cái gì, cũng chỉ là tùy tiện mà viết “đi khắp nơi xem thử”, hơn nữa hắn còn định sau này cũng viết như thế.
Sau khi điền xong, Neo đem tin tức đưa cho nhân viên công hội, người đó mỉm cười máy móc nói: “Chi phí chuyển đưa tin tức cùng với đăng ký đội ngũ tổng cộng ba mươi lăm đồng bạc.”
Neo móc móc túi, cuối cùng vẫn có thể móc ra một đồng tiền vàng cùng mười mấy đồng tiền bạc để trả.
“A!”
Đột nhiên nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, Neo theo phản xạ quay đầu nhìn, một người đang dùng biểu tình kinh hoàng nhìn Aidrizzt, sau khi Aidrizzt đi một bước về phía hắn, hắn thậm chí cuống cuồng lui về phía sau mấy bước, còn lảo đảo một chút, suýt ngã xuống đất.
Đối với việc này, Aidrizzt hiển nhiên có chút không biết làm sao, thậm chí vô thức mà đem mép mũ kéo càng thấp một chút.
Lúc này, người chung quanh dường như cũng ngửi thấy bầu không khí không tầm thường, tới tấp dùng ánh mắt cảnh giới nhìn Aidrizzt.
Người kinh hoàng đó trợn mắt nhìn Aidrizzt, nói không thành câu: “Hắc, hắc ám…”
“Aidrizzt! Đi thôi, ta thực sự đói sôi rồi, trước tìm chỗ nào ăn đi.” Neo gọi một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Aidrizzt, túm lấy cánh tay của đồng bạn, sau đó một mạch kéo ra ngoài, không mảy may để ý những người phía sau.
“Hắn đã nhìn thấy mặt của ta.” Sau khi bị lôi ra công hội, Aidrizzt bàng hoàng nói.
“Vậy thì sao?” Neo lại không để ý lắm nói: “Ngươi lại không phải không có mặt mũi nhìn người, mặc dù không anh tuấn bằng ta, chẳng qua miễn cưỡng cũng coi như có thể nhìn, chỉ là đen một chút.”
“Không đen thì gọi là tinh linh cho rồi!” Aidrizzt khó chịu nói xong, sau đó lại lo lắng nói: “Nhưng hắn phát hiện ta là hắc ám tinh linh, cái này sợ rằng…”
Neo xoay mạnh người, bắt được hai vai Aidrizzt, trầm giọng nói: “Aidrizzt, ngươi muốn hoạt động ở trên mặt đất, còn muốn theo ta cùng mạo hiểm, chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể vĩnh viễn không bị người phát hiện ngươi là hắc ám tinh linh?”
“Ta biết không thể, chỉ là bây giờ chẳng những có tộc nhân của ta đang truy lùng ta, lại bị tinh linh đuổi ra rừng rậm…”
Neo lại ngắt lời hắn, không kiên nhẫn nói: “Dài dòng! Chẳng qua là năm mươi tên hắc ám tinh linh, thật sự không được thì đánh với bọn chúng là xong.”
Aidrizzt lắc đầu, hắn tin chính Neo cũng hiểu năm mươi hắc ám tinh linh nghĩa là gì, tộc nhân của hắn mỗi một người đều thiện trường chiến đấu, hơn nữa vô cùng biết sử dụng ám khí và chiêu trò đánh lén. Nói tóm lại, năm mươi hắc ám tinh linh tuyệt đối không phải hai người ít ỏi có thể đối phó. Cho dù Neo là Sun knight cũng không được!
Neo nhìn trái nhìn phải ở trên trấn, mặc dù tiểu trấn này không lớn, chẳng qua lữ quán lại không ít, sợ rằng đây không thoát khỏi liên quan đến những mạo hiểm giả đầy đường này, hắn không khỏi thì thào: “Gần đây có chỗ nào tốt để mạo hiểm sao? Làm sao nhiều mạo hiểm giả như thế?”
“Ngay ở sau lưng ngươi!” Aidrizzt khó chịu nói: “Vùng rừng rậm lớn như thế, đương nhiên là nơi mạo hiểm tốt.”
“Thật không?” Neo cực kỳ hoài nghi nói: “Ta làm sao không cảm thấy bên trong có nơi nguy hiểm nào có thể đáng được gọi là mạo hiểm?”
Aidrizzt thở dài, giải thích: “Đó là bởi vì người đi vào chính là ngươi và ta, cho nên mới không nguy hiểm. Ta là một ma pháp sư hắc ám tinh linh hơn một trăm tuổi, ngươi cũng thế nhưng là Sun knight, đương nhiên không bỏ một khu rừng rậm vào trong mắt, sợ rằng trên thế giới này căn bản không có bao nhiêu mạo hiểm chúng ta không thể ứng phó.”
“Ai nói? Bây giờ không phải bị đang năm mươi tên hắc ám tinh linh đuổi giết sao?” Neo vừa thuận miệng đáp trả, vừa nhìn trúng một căn lữ quán xa hoa nhất, sau đó không chút nào do dự đi vào.
Aidrizzt vừa nhìn thấy lữ quán chẳng những gọn gàng sạch sẽ, hơn nữa bày biện thoạt nhìn có chút xa xỉ này, trong lòng liền hoảng sợ bất an, vội vàng thấp giọng hỏi: “Neo, ngươi có tiền không?”
“Có.” Neo thế nhưng cũng không nói dóc, sau khi trả xong chi phí ở công hội, khoảng chừng còn có bảy, tám mươi đồng tiền bạc.
Aidrizzt vừa nghe, cũng có chút yên lòng, mặc dù hắn chưa từng thấy Neo để tiền ở đâu, nhưng nếu Neo nói có, vậy hẳn chính là có.
Vừa tiến vào lữ quán, lập tức có người tiến lên thưa chuyện, Neo hết sức tự nhiên phát ra mệnh lệnh: “Chuẩn bị một phòng hai người, nhưng trước mang tới chút đồ ăn và rượu, rượu ít nhất cũng phải là rượu nho mười năm trở lên, khai vị mang tới súp đặc, món chính thì mang đặc sản của các ngươi, nhưng nhất định phải có thịt, cuối cùng mang ít trái cây đặc sản tráng miệng.”
Phục vụ ban đầu nhìn thấy bề ngoài tuấn mỹ và tư thái ưu nhã của Neo, vốn không dám chậm trễ, vừa nghe hắn dặn dò, hiển nhiên đúng là khách quý, hắn càng lia lịa gật đầu, cười đến khóe miệng cũng sắp rách tới mang tai rồi.
Cùng lúc Neo gọi món ăn, Aidrizzt nhìn xung quanh một chút, khách xung quanh không quá nhiều, hơn nữa thoạt nhìn phần lớn là thương nhân, không có mạo hiểm giả gì. Xem ra, mạo hiểm giả sẽ không cư trú ở loại lữ quán cao cấp này lắm. Các thương nhân thoạt nhìn đối với việc Aidrizzt bao trùm đến không có kẽ hở cũng không có lòng hiếu kỳ gì, ngược lại cực kỳ tò mò với người có cử chỉ cao quý như Neo. Đây cũng khiến cho Aidrizzt thở phào một hơi.
Đợi đến sau khi ngồi xuống, Aidrizzt quan sát Neo, thở dài nói: “Nếu như ngươi chưa từng nói qua mình là Thánh kỵ sĩ, ta sợ rằng sẽ tưởng ngươi là một vương tử rồi, ngươi thật sự rất giống một quý tộc, hơn nữa còn là loại thân phận vô cùng cao quý.”
“Oh.” Neo nhún vai nói: “Giao tình của ta với vương thất không tệ, thường chạy tới vương cung, cũng thường thường cùng vương tử công chúa xuất du.”
Không nói chính là, mỗi lần xuất du, người ngoài luôn cho rằng hắn mới là vương tử, sau đó coi vương tử chân chính làm tùy tùng.
“Đừng nói nữa, ăn cơm đi! Nói chuyện khi ăn cơm rất không lịch sự rồi.”
Ngươi ở trong rừng rậm thế nhưng không để ý như thế, tại sao đến lữ quán lại bắt đầu chú ý vấn đề lịch sự với không lịch sự? Nhưng Aidrizzt chỉ là hoài nghi trong lòng, lại cũng không phản bác, chỉ là lẳng lặng mà bắt đầu ăn.
Mấy ngày tiếp theo, Neo ngày ngày đều khắp nơi đi dạo, nói cho hoa mỹ là đến công hội xem thử có nhiệm vụ thích hợp có thể nhận không, nhưng trên thực tế lại đi dạo hết tiểu trấn này rồi. Mà Aidrizzt bởi vì lo lắng bị người khác phát hiện mình là hắc ám tinh linh, trái lại đều không ra ngoài.
Mặc dù Neo quở trách vài câu, nhưng cũng không bắt hắn được, chung quy không thể ép hắn ra ngoài. Cuối cùng cũng là kệ hắn cho rồi, chỉ là mình mỗi ngày đến công hội mạo hiểm giả, quán rượu và trên trấn qua lại khắp nơi, đơn giản đi dạo cũng không vui vẻ gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT