Lượng lớn ám thuộc tính không ngừng tuôn vào cơ thể ta, thậm chí xung quanh đã hình thành luồng khí xoáy giống như gió lốc, đem tất cả đám người Ecilan ngăn trở ở bên ngoài luồng khí, đám người Woodrow vốn không vào hang núi, bây giờ càng là lùi lại vài bước. Chỉ có Ecilan, vẫn bạt mạng vùng vẫy muốn vọt vào.

Cùng với ám thuộc tính tuôn vào, trong cơ thể ta quang thuộc tính mới đầu tràn đầy thì chậm rãi bị đẩy đi ra ngoài, nhưng, quá trình này không một chút đau đớn, ngược lại có loại khoan khoái tràn trề vui sướng, ta thậm chí muốn thêm nhiều một chút ám thuộc tính… càng nhiều càng tốt!

“Quá tuyệt vời!”

Cuối cùng, ta gần như hút sạch sẽ ám thuộc tính trong khe núi, mới rốt cục thỏa mãn thở dài, trước giờ đều chưa từng cảm giác tốt như thế, hình như toàn thân trên dưới đều tràn ngập lực lượng, như thể… trên đời này hoàn toàn không có thứ gì đáng để ta sợ hãi!

Lúc này, bóng dáng nho nhỏ của Red mới rốt cuộc chậm rãi hiện ra, cô ta nhảy nhảy đến phía trước ta, ngẩng mặt nhìn ta, cười hì hì nói: “Grisia, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ta cảm thấy… ngươi vô cùng đáng ghét!”

Một cái bàn tay khổng lồ đột nhiên từ bên cạnh bốc ra, nắm chặt cả người Red, giống như là đang tóm một con chuột nhỏ. Nhưng, đây không có gì phải kinh ngạc, bởi vì là ta dùng ám thuộc tính sáng tạo ra cái bàn tay khổng lồ này, bàn tay này hoàn toàn dưới sự khống chế của ta.

Bàn tay khổng lồ giơ Red đến trước mặt ta, ta vươn tay vỗ vỗ nhẹ lên gương mặt của cô ta, cười nói: “Cho nên, ngươi biến mất ngay đi! Được không?”

Lúc này, trên mặt Red hiện ra một nụ cười quỷ dị, một chút oán hận cũng không có, trái ngược lại, còn dùng giọng mừng rỡ nói: “Xem ra ngài thật sự đã trở về.”

Nghe vậy, một cỗ lửa giận từ trong lòng cháy lên, ta rống lên với cô ta: “Đừng nói những chuyện ta không hiểu nữa, ngươi thật sự khiến cho người rất chán ghét rồi, ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi mắt ta đi!”

Bàn tay khổng lồ đột nhiên lôi cô ta từ trước mặt ta ra xa đến không trung, sau đó dùng lực bóp chặt… Ta vốn còn chờ đợi cô ta sẽ gào khóc, nhưng, nụ cười điên cuồng bén nhọn thay thế tiếng gào khóc nên có, cô ta ở trong một tiếng vang không rõ là cười lớn hay kêu gào, bị bàn tay khổng lồ dùng sức bóp chặt, cả người cuối cùng phát nổ ra.

“Sun! Cậu tại sao lại muốn giết một cô bé…”

Ecilan xông tới, hỏi đến một nửa, nhưng lại càng kinh hoảng nói: “Sun! Tóc, tóc cậu biến sắc rồi, đã biến thành màu đen!”

“Phải không?” Ta sờ tóc, đầu cũng không quay lại mà nói: “Ta không nhìn thấy màu sắc, cho dù ngươi nói bây giờ biến thành màu đen, nhưng ta cũng không biết trước kia rốt cuộc là màu gì.”

“Là màu vàng!” Ecilan lập tức trả lời.

Tiếp theo, hắn đi đến trước mặt ta, có phần căng thẳng mà nhìn về phía mặt ta, nhưng vừa nhìn thoáng qua, lại thả lỏng xuống, chỉ là nghi hoặc hỏi: “Mặt của cậu không có thay đổi, nhưng, tại sao cậu nhắm mắt lại?”

Ta buồn cười hỏi ngược lại: “Tại sao ta phải mở mắt?”

Ecilan nghẹn lời, chần chờ nói: “Cậu là không cần mở ra, nhưng tôi muốn xem một chút mắt của cậu có phải cũng biến sắc rồi hay không…”

GẦAAAMMMMM!

Ta sửng sốt.

Ecilan rút ra thần que của hắn, cảnh giác đối lại, đồng thời cũng kinh hô: “Đây là  âm thanh gì?”

“Rồng… không ngờ thật sự có rồng!”

Archie lớn tiếng thét lên, sau đó ba người vừa kinh vừa sợ chạy đến bên cạnh ta, đơn giản đã đem ta trở thành vệ sĩ rồi.

Ta tức giận nói: “Cái gì? Bây giờ lại chịu qua đây rồi? Vừa rồi không phải cả mặt sợ hãi mà nhìn ta sao?”

Nghe vậy, ba người đều lộ ra thần sắc xấu hổ, Igor vội vàng lắp bắp nói: “Nhưng, nhưng tóc cậu đột nhiên biến thành màu đen, cả người thoạt nhìn có vấn đề, giống như có thể một đao chém tới bất kỳ lúc nào, bọn tôi sợ cũng là đương nhiên à!”

Woodrow hoài nghi nói: “Hơn nữa cậu không phải vẫn đưa lưng về bọn tôi sao? Làm sao nhìn thấy biểu tình của bọn tôi?”

Ta nhún vai rồi nói: “Ta thấy được tất cả mọi thứ, chỉ cần ta đem cảm tri phóng đủ xa. Ta thậm chí có thể nhìn thấy con rồng kia rồi. Đúng là một con rồng ám thuộc tính xinh đẹp, mặc dù vẫn còn lẫn tạp chất, không đẹp như “yên lặng vĩnh hằng” của ta. Nó thoạt nhìn dáng vẻ rất tức giận, nhưng cũng khó trách, nó có lẽ là bởi vì ám thuộc tính của khe núi này sung túc, cho nên mới cư trú ở chỗ này đi! Nhưng, bây giờ ám thuộc tính đều bị ta hút đi rồi, nó đương nhiên tức giận thôi!”

Ba người sau khi nghe ta nói xong, vẻ nghi hoặc trên mặt không hề giảm bớt, ngược lại càng thêm bộ dạng đầy mù mịt.

Thấy thế, ta cũng chẳng muốn quản bọn họ có hiểu hay không, chỉ là cảm tri con rồng u ám phương xa… ta cười nhẹ một tiếng. Nếu thật sự có rồng, là có thể thực hiện kế hoạch ban đầu của ta rồi, mặc dù bây giờ hình như không cần thiết… Chẳng qua, kế hoạch này cảm giác sẽ rất thú vị, dùng để giết thời gian cũng không tệ.

Ta nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ecilan.”

Ecilan nghe thấy ta gọi, quay đầu nghi hoặc nhìn ta, sau khi ta cười cười với hắn, hắn hô nhẹ một tiếng: “Sun…?”

Thân thể hắn chậm rãi nghiêng xuống bên cạnh, cuối cùng ngã trên mặt đất, hôn mê rồi. Ta lần nữa sửa chữa hắn: “Tên của ta là Grisia.”

“Grisia, là cậu làm ngất Ice knight?” Woodrow kinh hô.

“Cậu làm sao làm được?” Igor sững sờ hỏi.

“Đầu tiên dùng tê liệt thuật khiến hắn không thể nhúc nhích, sau đó lại dùng ám thuộc tính tạo ra một cây búa nhỏ, từ sau lưng gõ vào cổ hắn vài cái mà thôi.”

Archie nhỏ giọng ré lên: “Cậu ngay cả tê liệt thuật cũng biết?”

Ta cười một tiếng, hứng trí bừng bừng mà nói: “Không chỉ tê liệt thuật, mới vừa rồi, ta còn nhớ tới không ít ma pháp dùng tốt đây!”

Woodrow có điểm hoài nghi hỏi: “Nhưng tại sao cậu muốn làm bất tỉnh Ice knight?”

“Không khiến hắn bất tỉnh làm sao tiếp tục thực hiện kế hoạch?”

Woodrow sửng sốt hỏi: “Cậu còn định tiếp tục làm?”

“Đương nhiên.” Ta như chuyện đương nhiên trả lời.

Kế hoạch ban đầu của ta kỳ thực nói toạc ra chỉ là một câu… nghĩ cách làm trọng thương Blaze, Ice knight và đám Thánh kỵ sĩ kia.

Những Thánh kỵ sĩ này không mang tế ti có thể chữa thương thế, một khi đã bị trọng thương, chắc chắn sẽ tiêu tốn không ít thời gian chữa thương, sau đó thừa dịp bọn họ dừng lại chữa thương, chúng ta tất nhiên là chạy tới chân trời góc bể đi bán độc giác thú rồi.

Nhưng khó khăn lớn nhất của kế hoạch này là… làm sao trọng thương “thần đi trên mặt đất”?

Vấn đề này làm ta khổ não không thôi, may là, Archie đã cung cấp “vũ khí” không tệ.

Đề nghị khi đó của Archie, trong khe núi Trizel cách chúng ta không xa, nghe nói có một con rồng cư trú trường kỳ ở trong đó, cho nên chỉ cần chúng ta bỏ Ecilan đến mép rồng, căn cứ vào cách nói của hắn, Mười Hai Thánh kỵ sĩ sẽ không bỏ rơi Mười Hai Thánh kỵ sĩ, cho nên, Chikus Blaze chắc chắn sẽ vọt tới mép rồng cướp người.

Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta đúng lúc đánh thức con rồng… là có thể ở một bên chờ xem người rồng đại chiến rồi.

Một con rồng cùng với hai người Mười Hai Thánh kỵ sĩ rốt cuộc ai mạnh hơn?

Mặc kệ bên nào mạnh hơn, hai người Mười Hai Thánh kỵ sĩ chắc hẳn có thể chạy thoát thân khỏi miệng rồng. Yuna và Sybelle miễn cưỡng đồng ý điểm ấy, cho nên cũng miễn cưỡng đồng ý cái kế hoạch.

Nhưng sau khi chính thức nhìn thấy rồng, ta mới thật sự rõ ràng, hai người Mười Hai Thánh kỵ sĩ sợ rằng vẫn không phải đối thủ của rồng, hai người bọn họ cộng lại cũng không lớn bằng cái móng vuốt của rồng!

Nếu như đem Ecilan bỏ ở mép rồng, dụ Chikus Blaze đến, hai người bọn họ cuối cùng thật sự có thể sống sót sao… mặc kệ thế nào, trận đấu giữa rồng và Thánh kỵ sĩ, Ha! Đó nhất định sẽ rất thú vị.

“Cậu đã dễ dàng chế phục Ice knight.” Woodrow sắc mặt trầm trọng nói: “Hẳn là không cần phải lợi dụng rồng để trọng thương bọn họ nữa chứ? Tại sao còn muốn thực hiện kế hoạch?”

“Bởi vì thú vị à!” Ta thuận miệng trả lời xong, vẫy vẫy tay với độc giác thú bên cạnh, nói: “Tiểu Bạch, lại đây cõng Ice.”

Khi Tiểu Bạch chậm rãi bước tới, Igor đột nhiên kêu to: “Tiểu Bạch làm sao biến đen rồi!”

“Biến đen?” Ta ngẩn ra, có phần hứng thú thì thầm: “Thì ra, ám thuộc tính là màu đen sao? Quang thuộc tính là màu trắng à? Hay là màu vàng?”

Lúc Tiểu Bạch đi tới, ta mới đột nhiên nhớ đến, nó vốn là ăn “quang” thuộc tính, nhưng bây giờ, ta dường như không thể tụ tập quang nữa, nếu như vậy, nó còn chịu nghe lời ta nói sao?

Chẳng qua, Tiểu Bạch cũng biến “đen” rồi, ở trong mắt ta, quang thuộc tính của nó không còn, đổi lại là tràn đầy ám thuộc tính… cũng giống như ta.

Ta vươn tay, từ trong cơ thể phát ra một chút ám thuộc tính, mà Tiểu Bạch cũng cúi đầu, bắt đầu liếm ăn ám thuộc tính này, thoạt nhìn hình như không cảm thấy đồ ăn có cái gì thay đổi, chỉ là nó dường như không giống như trước nhanh nhẩu đến khiến cho người muốn đánh nó, chỉ là yên lặng mà ăn ám thuộc tính, điểm này vẫn thật làm cho ta có phần không quen.

“Như vậy có cần phải đổi tên thành Tiểu Hắc không đây?” Igor ngơ ngác nhìn Tiểu Hắc ăn.

Ta trừng mắt, cáu kỉnh mà nói: “Đặt cũng đã đặt rồi, ta không muốn nhớ cái tên thứ hai.”

“Đi thôi!”

Chờ sau khi Tiểu Bạch ăn no, ta để Ecilan lên lưng Tiểu Bạch, quay đầu nói với đoàn người: “Đi tìm rồng thôi.”

“Nhưng, nhưng, Blaze knight còn chưa tới đi?” Archie ré lên: “Cậu không phải bây giờ sẽ đem Ice knight ném đến mép rồng chứ? Rồng đã thức dậy rồi đó!”

“Blaze knight đã tới rồi.”

Ta sớm đã nhìn thấy, Blaze knight quang thuộc tính và hỏa thuộc tính cao ngút trời đó ở bên kia cách một mảng cây rừng lớn, ta khẽ mỉm cười nói: “Còn mang theo nhóm Sybelle nữa!”

Ta xuất hiện ở giữa không trung, nhưng không có ý hạ xuống, chỉ là trôi nổi ở không trung, sau đó cúi đầu đối mặt với đám Thánh kỵ sĩ kia, Blaze knight đi ở ngay trước nhất, cuối đội ngũ thì là phó đội trưởng của hắn, Sybelle và Yuna thì là được che chở ở chính giữa.

“Ê! Chikus.”

Blaze knight dừng chân lại, chỉ là ngơ ngác nhìn ta, lần này, ta không mang mặt nạ nữa.

Mấy phút sau, hắn mới mở miệng nói: “Tóc cậu… tại sao cậu nhắm mắt lại?”

Không đợi ta trả lời, hắn lại tiếp tục sốt ruột hỏi: “Thương thế của cậu không sao rồi à? Chẳng phải cậu đã mang Ice đi, cậu ta đâu?”

Giọng hắn nói cứ như là đang cùng một người vô cùng quen thuộc nói chuyện không bằng, nhưng ta lại không quen biết hắn! Ta cực kỳ căm hận loại cảm giác cái gì cũng không biết này! Ta gầm lên: “Câm miệng, Chikus Blaze, ta hoàn toàn không biết ngươi cái gã này!”

“Cậu thật sự mất trí nhớ rồi?” Blaze sửng sốt, thì thào: “Xem ra là thật, từ trước tới giờ cậu chưa từng gọi tên của tôi.”

Ta sửng sốt, không nhịn được mở miệng hỏi: “Vậy ta đều gọi ngươi là cái gì?”

Bởi vì Ecilan cũng từng nói không khác lắm, cho nên ta chỉ là tò mò, thuần túy tò mò mà thôi, mặc kệ hắn có phải đang gạt ta hay không, nghe một chút cũng chẳng hề gì!

Blaze knight sửng sốt, thẳng thừng mà nói: “Cậu rất ít khi gọi tên của tôi, chẳng qua tôi cũng thà rằng cậu đừng gọi… cậu toàn gọi tôi là “Kì Cục” à.”

“Ta nhất định là cố ý…”

“Mọi người đều nghĩ vậy…” Blaze thẳng thừng nói: “Cậu gần như gọi sai tên của mỗi một người, ngoại trừ Judge.”

“Grisia, cậu thật sự là Sun knight?” Bên cạnh, Sybelle gần như là hét lên nói: “Không thể nào chứ!”

“Tại sao không thể?” Ta lạnh lùng nhìn cô ta, giọng mang uy hiếp nói: “Bây giờ cô biết cô đã bắn tên vào ai rồi chứ?”

Sybelle co rụt lại, cả người đều sắp chui vào sau lưng Thánh kỵ sĩ trước mặt mình rồi.

Blaze nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Sun, cậu thật sự rất không ổn… Ice rốt cuộc ở đâu?”

Ta tỉnh bơ nói: “Tại một nơi mà ngươi còn tán dóc với ta thêm vài câu, hắn có thể sẽ bị xơi tái đến ngay cả xương cốt cũng không còn.”

Blaze đờ ra một chút, mới thật sự phản ứng lại, hít sâu một hơi nói: “Cậu sẽ không…” Biểu tình của hắn nổi lên vặn vẹo, không dám tin mà rống to: “Cậu sẽ không là đem cậu ta ném cho rồng rồi chứ? Sun!”

“Chính là như thế không sai, cho nên bây giờ, Chikus, ngươi định làm sao đây?”

Ta vẫn ung dung hỏi, nhưng vừa dứt lời, hắn liền lập tức hỏi: “Ice ở đâu?”

“Ngươi thật sự dự định đi cứu hắn?” Ta ngẩn ra, hoài nghi hỏi: “Ngươi biết rồng là sinh vật thế nào không?”

Blaze knight lại không trả lời ta, chỉ là hỏi lại lần nữa: “Ice ở đâu? Sun!”

Ta nhướn mày, trực tiếp chỉ vào một cái phương hướng cho hắn, không tin hắn thật sự không chút nghĩ ngợi liền dám xông tới trước mặt rồng.

“Chiếu cố hai người bọn họ.”

Blaze knight chỉ vào Sybelle và Yuna với ta, sau đó phất tay với những Thánh kỵ sĩ khác, rồi hắn xoay người liền đi theo hướng ta chỉ, càng làm cho ta kinh ngạc chính là, những Thánh kỵ sĩ khác vậy mà cũng không do dự đi theo, như thể chỉ là sắp đi giết một con ma thú, mà không phải một con rồng.

Thấy hắn cùng bảy tên Thánh kỵ sĩ thật sự muốn đi qua, ta quả thực khó có thể tin, vội vàng hô to: “Chờ một chút! Ngươi thật sự định đi cứu hắn? Chẳng lẽ chỉ vì Ecilan đã nói, “Mười Hai Thánh kỵ sĩ sẽ không bỏ rơi Mười Hai Thánh kỵ sĩ”, ngươi liền định đi chịu chết sao?”

“Cậu ta nói như vậy?” Blaze knight không xoay người, chỉ đưa lưng về phía ta, sau đó hơi hơi quay đầu, hỏi ngược lại: “Vậy cậu biết câu này ban đầu là ai nói không?”

Ta nhún vai, đoán bừa: “Thần Ánh Sáng? Giáo Hoàng?”

“Là cậu.”

Ta sửng sốt, mà Blaze knight đã nhanh chóng bước đi, bắt đầu chạy như bay về hướng ta chỉ, dường như một giây cũng không muốn trì hoãn. Mà ta chỉ là ngẩn ra nhìn bóng lưng của hắn.

“Grisia?” Sybelle có phần rụt rè mà tiến lên, hỏi: “Cậu không đi giúp bọn họ sao?”

Ta hồi thần lại, lạnh lùng nói với cô ta: “Cô đã quên là ai đem Ice ném cho rồng sao? Ta làm sao có thể đi cứu hắn.”

“Cậu, cậu thật sự là Sun knight?” Yuna dùng giọng khó có thể tin hỏi.

Lại nữa, lại là vấn đề này! Ta rống giận: “Ta làm sao biết? Ta căn bản đã không biết ta là ai! Thậm chí không biết mình rốt cuộc là người tốt hay người xấu, là nên bảo vệ hai người các ngươi, hay là nên báo thù, trực tiếp giết hai tên lừa gạt các ngươi cho xong chuyện… Tất cả đều không biết!”

Ta rống xong, hai cô gái thoạt nhìn có chút sợ hãi. Hai người thậm chí lui về sau mấy bước, một chút cũng không dám tới gần ta!

Một hồi lâu sau, Sybelle như là cố lấy can đảm, nhỏ giọng cầu khẩn: “Grisia, cậu đi giúp đám người Blaze đi!”

Ta lạnh lùng nói với cô ta: “Cô không có tư cách ra lệnh ta! Đừng quên, cô từng bắn ta một tên, ta bây giờ vẫn không muốn giết cô đã may rồi, lại còn dám yêu cầu ta? Cô cho rằng cô là cái gì…”

Ta nói đến một nửa, thấy Sybelle cúi đầu xuống, thoạt nhìn hình như có ý hối hận, cho nên khi ta đang định kết thúc lời mắng người thì cô ta đột nhiên động tác lưu loát mà chuyển cung tên ở vai xuống, sau đó bắn ra một chuỗi tên liên tiếp, vừa hét to: “Grisia thối tha! Cậu rốt cuộc đang hung dữ cái gì hả!”

“Cô làm gì vậy!” Ta vội vàng dùng ám thuộc tính kết thành tấm chắn, đỡ những mũi tên liên tiếp bắn tới kia.

Sybelle vẫn không ngừng bắn tên, cô ta dường như không đem toàn bộ bao tên bắn hết vào ta thì không cam lòng, vừa bắn còn vừa mắng: “Tôi chỉ sợ là cậu thật sự giết bọn họ mà thôi! Khi đó, cậu lại có thể đối xử với những Thánh kỵ sĩ kia như thế, thậm chí muốn Blaze knight tự chém mình một đao… Cậu thật sự rất quá đáng!”

Có Sybelle làm gương, Yuna cũng đột nhiên lớn tiếng bắt đầu nói: “Không sai! Những Thánh kỵ sĩ kia ở lúc đó thật sự rất mệt mỏi rồi, cậu căn bản là thừa dịp người ta gặp khó khăn! Bọn họ vì tìm kiếm Sun knight, vì cứu Ice knight về, đã từ lâu không biết nghỉ ngơi là gì! Nhưng cho dù vậy, bọn họ vẫn nguyện ý cõng chúng tôi tiếp tục đi tới, mặc dù Blaze knight trong miệng vẫn luôn mắng chửi, nhưng anh ta trước sau không có bỏ rơi chúng tôi… Bọn họ chỉ là muốn mau chóng cứu Ice knight về, sau đó tiếp tục đi tìm Sun knight, chỉ là như thế mà thôi!”

Sybelle bắn hết tên, nhưng vẫn còn giơ cung, trong mắt của cô ta chảy xuống hai hàng thủy thuộc tính, giọng nghẹn ngào nói: “Kết quả, người bọn họ muốn tìm lại chính là… cậu cái tên khốn thiếu chút nữa ghì chết bọn họ này!”

Ta đột nhiên cứng họng không nói được gì.

Yuna vô cùng buồn rầu mà nói: “Hôm đó, sau khi cậu biến mất, Blaze knight anh ta đờ ra ở tại chỗ rất lâu rất lâu, trong miệng chỉ lẩm bẩm nói…”

“Lẩm bẩm “làm sao lại là ngươi”?” Ta theo phản xạ liền nghĩ đến cái đáp án này.

“Không phải!”

Hai cô gái lại có thể đồng loạt mà trừng mắt nhìn ta, đồng loạt mà hét lớn: “Anh ta là lẩm bẩm “Ta lại có thể chém Sun”!”

“Đi cứu Blaze knight!” Sybelle lớn giọng hô to.

“Còn có Ice knight!” Yuna bổ sung thêm.

Hai người cùng đè nặng giọng, nghiêm khắc mà nói: “Phải xin lỗi người ta cho tốt!”

… Ta đột nhiên có loại cảm giác hai người phụ nữ này so với Blaze knight còn đáng sợ hơn.

Lúc này, phương xa đột nhiên truyền đến một tiếng rống của rồng. Sắc mặt hai người bọn họ nhất thời trắng toát, cùng hô to lên: “Grisia!”

“Được rồi, được rồi! Ta qua là được.”

Dù sao, ta vốn chính là muốn qua xem cảnh tượng náo nhiệt, liền tiện thể lừa gạt bọn họ, để cho bọn họ tưởng rằng ta muốn đi qua hỗ trợ cũng không sao.

Kế tiếp, ta bay qua chỗ con rồng ồn ào, vừa bay, vừa tiến hành cảm tri, để biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Ta mặc dù mang nhóm Woodrow đến trong hang núi rồng cư ngụ, nhưng là để bọn họ ở trong lối thông bên cạnh, mà cái lối thông này nhỏ đến căn bản không thể để cho cho một con rồng tiến vào, khi đó, con rồng cũng hoàn toàn không có phát hiện chúng ta. Ta cũng nói với nhóm Woodrow, trước khi ta chưa tới, chỉ cần trông nom Ecilan cho tốt là được rồi, hành động gì cũng không được làm, không phải sao?

Tại sao… cảnh tượng ta nhìn thấy xác thực là bọn Ecilan đã bị rồng bức lui đến trong hang động ở góc, chỉ có thể dựa vào tường băng Ecilan làm ra để ngăn cản cái đầu rồng không ngừng chui vào miệng hang động, thậm chí là con rồng miệng mở rộng phun vẩy ám thuộc tính ăn mòn vào bên trong động?

Cái này rốt cuộc là chuyện làm sao? Thật sự không biết, ta mới rời đi một tí, vì sao sự việc lại biến thành dạng thế kia?

Mà gã Chikus này, con rồng phẫn nộ rống to ngay cả ta cũng nghe thấy rồi, nhưng hắn vậy mà vẫn thật cứ như vậy mang theo Thánh kỵ sĩ xông vào chỗ con rồng cư ngụ, ngay cả một chút kế hoạch cũng không có… Chết tiệt! Có lỗ mãng cũng không phải cái cách lỗ mãng như thế chứ!

Chết tiệt!

Ta tăng tốc độ bay phóng về phía bọn họ.

Khi ta bay đến, đúng lúc nhìn thấy, bảy tên Thánh kỵ sĩ đang bảo hộ cho bọn Woodrow đi ra khỏi động rồng, nhưng, trong đó không có Ecilan và Chikus.

Ta đột nhiên dừng lại ở phía trên bọn họ, lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn bỏ rơi Ice và Blaze để bỏ trốn?”

“Là đội trưởng không cho phép chúng tôi đi vào làm vướng tay vướng chân!”

Tên phó đội trưởng kia… không! Là mắt của bảy tên Thánh kỵ sĩ đều trừng lớn đến giống như sẽ nứt ra, nắm tay của mỗi người đều siết rất chặt, thoạt nhìn như đang cố sức kiềm chế cái gì.

“Đội trưởng ra lệnh cho bọn tôi lập tức mang dân chúng bình thường rời đi, rồng đã hoàn toàn bi chọc giận, nhất định sẽ đuổi cùng giết tận, nhất định sẽ đến truy đuổi chúng tôi…”

Nói đến đây, tên phó đội trưởng kia cũng nói không ra lời rồi. Ta cũng hiểu, lúc rồng đến truy đuổi bọn họ, sợ rằng đội trưởng của bọn họ đã nằm trong bụng rồng rồi.

Ta chuyển hướng đến ba người Woodrow, tức giận khiển trách: “Các ngươi đang làm cái gì? Ta không phải đã nói trước khi ta chưa tới, chuyện gì cũng không được làm sao?”

Woodrow thoạt nhìn sợ hãi, hắn lắp bắp nói: “Là, là một cô bé, nó đột nhiên xuất hiện, tháo xiềng xích trói Ice knight, sau đó đem toàn bộ bọn tôi bỏ vào bên trong huyệt động của rồng, còn mang Tiểu Bạch đi rồi, nếu, nếu như không phải Ice knight ứng phó con rồng, bọn tôi sớm đã chết, nhưng chân phải của hắn bị dịch acid rồng khạc ra đánh trúng rồi…”

Là Red? Cô ta vậy mà chưa bị ta giết chết sao? Ta thật là sơ suất quá.

“Các ngươi đều đi đi!” Ta nói với mọi người: “Thuận tiện đi đón Sybelle và Yuna, sau đó mau cút ra khỏi khe núi này!”

Sau khi nghe ta nói, Thánh kỵ sĩ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại như dấy lên hi vọng, sau khi gật đầu với ta, vội vàng mang bọn Woodrow rời đi.

Ta hít sâu một hơi, cảm tri tình huống bên trong động rồng. Sự ăn ý của Ecilan và Chikus trái lại không tệ, bọn họ không có cùng hành động một chỗ, mà là hướng về hai bên chạy, phân tán lực chú ý của con rồng, nếu một bên sắp bị đuổi tới, bên kia sẽ cố ý ném ra ma pháp công kích để chọc giận con rồng.

Nhưng hành động này chỉ dùng được mấy lần, cũng liền không còn hiệu quả nữa, không biết có phải Ecilan đã không chịu nổi rồi, cho nên ma pháp công kích quá yếu, con rồng cũng không chịu bị mắc lừa nữa, nó cứ đuổi theo Chikus không tha.

Chikus liều mạng chạy trốn, may là, đối với con rồng khổng lồ mà nói, hắn thật sự hơi quá nhỏ, công kích trái lại vô cùng không thuận tiện, mặc dù vạn phần hiểm hóc, nhưng cuối cùng không bị bàn chân rồng khổng lồ giẫm thành nhân bánh.

Hắn vừa chạy vừa rống to với Ecilan ở phía xa: “Ice! Chạy!”

Ecilan nửa kéo theo chân phải, chân của hắn bị ăn mòn rất nghiêm trọng, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng, dịch acid còn sót lại hình như vẫn rất có uy lực. Mặc dù hắn cố gắng không lộ ra biểu tình đau đớn, nhưng, thủy thuộc tính không ngừng nhỏ giọt trên mặt lại bán đứng hắn, ngay cả như vậy, hắn vẫn liều mạng mà dùng nhũ băng công kích rồng, muốn dẫn dụ lực chú ý của con rồng.

Hắn hô lại: “Blaze! Cậu cách miệng hang gần hơn, cậu đi trước!”

Hai gã này… Rốt cuộc đang diễn trò gì?

Ta cũng nghe không nổi nữa, bay vào bên trong hang động, cố bay thấp một chút, vươn tay với Chikus, hô lên với hắn: “Cầm tay của ta.”

“Ngươi không phải Sun! Ta không cần ngươi tên giả mạo này trợ giúp!”

Sau khi nhìn thấy ta, Chikus sửng sốt, sau đó không mảy may để ý con rồng ngay phía sau, lại còn có thời gian rống giận với ta: “Sun cậu ta tuyệt đối sẽ không đem Ice ném cho rồng!”

Hắn, hắn thậm chí dùng sức gạt phắt tay của ta… Gã này! Ta thiếu chút nữa tức chết.

“Blaze!”

Cách đó không xa, Ecilan muốn đi tới, nhưng lúc này, chân phải của hắn gần như bị ăn mòn đến xương cốt rồi, hắn chỉ có thể lê một chân đi tới, tốc độ hoàn toàn không nhanh nổi.

Ta vươn tay với Chikus lần nữa, giọng khô khan nói: “Ta nói lần cuối cùng, cầm tay của ta.”

Hồi đáp của Chikus chính là lần nữa gạt phắt tay của ta, ta trầm mặt xuống, trong nháy mắt bay ra, khi đó, con rồng cũng một đuôi quật Chikus văng ra, sau đó cả người hắn nặng nề đập vào trên vách núi đá, phát ra tiếng nổ vang dội.

Khi hắn trượt xuống trên mặt đất, cả người ngã sấp xuống, không hề nhúc nhích.

Nhưng hết sức may mắn, chỗ hắn gục xuống vừa vặn cách Ecilan không xa.

“Blaze!”

Ecilan nhào tới ôm lên Chikus, sốt ruột kiểm tra hô hấp của hắn, dáng vẻ hình như còn sống, Ecilan thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mang theo hắn chạy vào trong một hang động nhỏ của vách núi bên cạnh.

Lúc này, ta lơ lửng ở trên không, con rồng há to miệng, rống lên vài tiếng với ta, nhưng nó chậm chạp không có phát động công kích, thoạt nhìn hình như có phần hoang mang.

Có lẽ là bởi vì ám thuộc tính còn dày đặc hơn sinh vật undead trên người ta làm cho nó mê muội rồi đi? Nó hình như không biết có nên tấn công ta hay không.

Cuối cùng, con rồng vẫn là từ bỏ công kích ta, quay đầu phóng về hướng bọn Ecilan.

Hừ! Nếu như Ecilan cầu ta cứu hắn, ta sẽ suy nghĩ lại, về phần Chikus… nghĩ cũng đừng hòng!

“Sun, cứu cứu…”

Ecilan vừa phát hiện rồng chạy về phía hắn, lập tức lớn tiếng cầu cứu, ta đang hài lòng định đi cứu hắn, nhưng lại nghe thấy nửa đoạn sau.

“… cứu cứu Blaze đi! Cậu ấy bị thương rất nặng, cậu mau tới cứu cậu ấy!”

Cái quái gì chứ? Những người này chẳng lẽ không thể nghĩ cho mình một chút sao? Ta tức giận rống: “Nếu cứu ngươi, ta còn cân nhắc, về phần hắn… Đừng hòng!”

Ecilan ngẩn người, nhưng hắn lập tức hồi thần lại, bởi vì con rồng đã bắt đầu đánh vào hang núi chỗ của hắn và Chikus, hắn đem Chikus nhét vào bên trong hang núi, sau đó dùng thân thể của mình che chắn hắn, lại xuất ra tường băng để ngăn cản chất khí ăn mòn từ miệng rồng phun ra.

Đủ rồi, thật sự là đủ rồi! Ta không bao giờ muốn trông nom bọn chúng nữa! Dứt khoát đi tìm bọn Woodrow đi!

Ta xoay người bay ra khỏi…

“Sun! Làm ơn, ít nhất cậu nhất định phải cứu Blaze!”

Nghe thấy tiếng gọi giống như tê gan liệt phổi của Ecilan, ta ngừng bay lại, trì trệ ở giữa không trung… rõ ràng là chính ta muốn bỏ rơi bọn họ, nhưng tại sao lại cảm giác càng ngày càng không vui?

Hừ! Ta thật sự càng ngày càng không hiểu mình rồi!

“Hắc ám xiềng xích!”

Ta xoay người qua, sau đó một hơi phóng ra lượng lớn hắc ám xiềng xích, gần như rải đầy cả hang rồng, đem rồng vững vàng buộc chặt, lúc này mới ngăn trở hành động của nó, chỉ là nó thoạt nhìn vô cùng không vui, ra sức giãy dụa cùng rống giận.

Ta bay về bên cạnh hang núi chỗ Ecilan, hắn đang cố gắng ôm theo Chikus, sau đó lê một chân rã rời của mình đi ra, ta quan sát hắn, khinh thường nói: “Ngươi thật là rất yếu đó! Như vậy còn coi là Mười Hai Thánh kỵ sĩ sao?”

Ecilan lại không hề để ý đến lời trào phúng này, trên tay hắn ôm theo Blaze knight, ra sức nói: “Sun, cậu mau cứu Blaze, chỉ cần dùng chung cực trì dũ thuật…”

“Quỳ xuống cầu xin ta đi!”

Nghe vậy, Ecilan ngẩn người, lộ ra biểu tình không dám tin.

“Làm quái gì kinh ngạc như vậy?” Ta cười nói: “Ta không có lý do phải vô điều kiện mà cứu các ngươi chứ? Chẳng qua chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin ta mà thôi, quỳ xuống là có thể cứu được hai cái mạng, chẳng lẽ còn không đủ đáng giá sao?”

“Cậu đương nhiên có lý do.” Ecilan hô to: “Mười Hai Thánh kỵ sĩ sẽ không bỏ rơi Mười Hai Thánh kỵ sĩ, đây chính là lý do! Sun, cậu còn chưa nhớ ra sao?”

“Nhớ không ra.”

Ta thản nhiên nói: “Chẳng qua, nhớ không ra thì thôi, dù sao ta đã không quan tâm nữa, chuyện quá khứ thì là quá khứ đi! Bắt đầu từ bây giờ, ta muốn ngao du cả thế giới này, làm tất cả mọi chuyện chỉ cần là ta muốn làm!”

“Ngoại trừ Thánh Điện, cậu nơi nào cũng không thể đi!”

Ta sửng sốt, không tự chủ mà xoay người qua, vừa nhìn thấy bóng dáng người nói lời đó, ta liền thốt ra.

“Lesus Judge.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play