Ta chầm chậm mở mắt, nhất thời cảm thấy hoàn cảnh này thật có chút quen thuộc… Nếu không phải nhớ tới mình không có uống rượu, thiếu chút nữa cho rằng mình lại uống đến bất tỉnh nhân sự, nằm ở căn phòng của lữ quán rồi.

Ký ức đầu tiên trở về, ta thì thào lẩm bẩm: “Đúng rồi, ta là thi triển thuật tịnh hóa, đem tất cả Thánh quang bên trong cơ thể đều dùng hết, cho nên không chống đỡ nổi đã té xỉu.”

Lúc này, mắt bắt đầu tập trung, cảm giác của cơ thể cũng bắt đầu trở về, ta lập tức khẳng định mình là bị ném ở trong rừng rậm, mà không phải lữ quán, bởi vì mắt bị ánh nắng chiếu đến độ hoa lên rồi, hơn nữa toàn thân ta đau nhức muốn chết, chắc chắn là hậu quả của ngủ trên mặt đất cứng rắn!

Ta xương thắt lưng đau đớn mà bò dậy, nhìn xung quanh một chút, tốt lắm! Đây là một khu rừng rậm phi thường bình thường, chung quanh đều là cây cối, trên mặt đất còn rất dơ bẩn, may là không phải cung điện hoa lệ, hay là mặt đất đầy tuyết trắng gì đó… vậy sẽ khiến ta tưởng rằng mình đã về đến trong lòng của thần Ánh Sáng rồi.

Chẳng qua, lão sư và Aidrizzt đâu?

Ta đứng dậy với xương thắt lưng đau đớn, mới phát hiện một tờ giấy từ trên người rơi xuống mặt đất, sau khi nhặt lên, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra nét chữ bên trên là của lão sư, chữ của lão sư cùng với con người ông đều ưu nhã như nhau, rồng bay phượng múa, rất giống một bức tranh đẹp mắt dễ chịu, khuyết điểm duy nhất là… đẹp đến gần như khiến ngươi không nhận ra là chữ gì.

Ba năm không thấy nét chữ của lão sư, chữ của lão sư lại đẹp hơn rồi… Chữ này rốt cuộc là “học sinh” hay “thịt chuỗi” hả?

Nếu như là để lại cho ta, mở đầu chắc hẳn là học sinh đi?

Chẳng qua, nếu như tịnh hóa đã thất bại, lão sư không lấy được “yên lặng vĩnh hằng”, vậy cái từ này cũng rất có khả năng là thịt chuỗi… Lão sư biết đâu là tức giận mà nhắn lại cho ta, nói ông muốn đem ta làm thành thịt chuỗi, bây giờ đang đi tìm than củi nhóm lửa chuẩn bị nướng chín ta.

Mặc kệ đi! Trước hết cứ coi như học sinh là được, ta xem tiếp xuống.

Học sinh thân ái, tịnh hóa hết sức thành công, hắc ám chi địa đã biến thành sơn động bình thường, “yên lặng vĩnh hằng” cũng thuận lợi lấy được rồi, bây giờ thì đang treo ở trên cổ ngươi.

Ta vạn phần kinh hãi mà cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một viên bảo thạch lam trong suốt được cột chắc vào một sợi dây thừng đen, sau đó đeo ở trước ngực mình… lão sư đem yên lặng vĩnh hằng đeo ở trên người ta làm cái gì? Đừng nói là viên bảo thạch này có tính nguy hiểm gì chứ?

Ta vội vàng xem tiếp thư.

Đừng lo, viên bảo thạch này không có bất cứ tính nguy hiểm nào.

…Lão sư thật hiểu ta.

Chỉ là năng lượng nó phát tán ra rất kinh người, lão sư đây nếu cầm ở trên tay, sợ rằng sẽ có ma pháp sư cuồn cuộn không dứt vì nó tới tìm ta làm phiền, cho nên, ta dưới nhiều lần suy nghĩ cẩn thận, cũng chỉ có quang thuộc tính mãnh liệt của ngươi có thể che giấu thủy thuộc tính mãnh liệt của nó, bởi vậy, viên bảo thạch này trước hết cứ đặt ở trên người ngươi, ngàn vạn lần đừng tháo nó xuống, để tránh bị những ma pháp sư khác phát giác sự tồn tại của nó, đến lúc đó, ngươi sẽ phiền to rồi.

Nghiêm trọng cảnh cáo: Không được đem bán bảo thạch! Lão sư ngươi lúc cần dùng nó thì sẽ tìm tới ngươi để lấy, nếu không thấy, ngươi chết chắc rồi.

Lão sư thân ái nhất của ngươi.

Còn nói viên bảo thạch này không có tính nguy hiểm… Bản thân bảo thạch mặc dù sẽ không phát nổ, chẳng qua, ma pháp sư bị nó thu hút tới đã có thể phi thường thiện trường nổ chết người rồi.

Ta thực sự muốn khóc mà không ra nước mắt, nhưng cũng không dám kháng lại lời của lão sư, đành phải vội vàng đem “yên lặng vĩnh hằng” nhét ở dưới áo, để tránh cho có người thấy nó, nổi lên ý niệm chiếm đoạt.

Thu lại bảo thạch và thư tín, ta quan sát chung quanh, phát hiện chính mình vậy mà không ở phụ cận của sơn động, không biết bị lão sư mang tới nơi nào, bốn phương tám hướng đều là cây, như vậy nên làm sao trở về bên chỗ Leaf.

Đành phải cảm tri một chút thuộc tính rồi, ta thở dài, không ngờ cảm tri loại năng lực kinh thế hãi tục như thế ở trên tay ta, vậy mà lại sử dụng tốt nhất ở lúc lạc đường.

Bởi vì ta không biết Leaf rốt cuộc ở bao xa, ta đành đem cảm tri phóng xa nhất có thể, không bao lâu liền tìm thấy được rồi, bọn họ cách ta không xa, chặng đường khoảng chừng chỉ nửa ngày, điều này làm cho ta có chút kinh ngạc, xem ra lúc ta đang hôn mê, Aidrizzt chắc hẳn đã dùng phi hành thuật mang ta bay một chặng đường.

Tiếp đến, thứ ta cảm tri đươc lại làm cho ta càng kinh ngạc, gần nhóm của Leaf có hắc ám thuộc tính phi thường mãnh liệt... Bọn họ thực sự đuổi tới Ám kỵ sĩ?

Mặc dù biết dù là Ám kỵ sĩ cũng không thể đánh thắng Chiến thần chi tử, nhưng ta có loại dự cảm xấu, thuộc tính của mọi người hình như thấp hơn so với bình thường, loại tình huống này hẳn là xuất hiện sau khi dùng quá nhiều lực lượng, mà chuyện khiến cho chiến sĩ sử dụng lượng lớn lực lượng tự nhiên là chiến đấu rồi.

Trong đó, quang thuộc tính của Leaf suy giảm rất nhanh, không giống như lượng suy giảm lúc bình thường khi đang thi triển Thánh quang…

Trong lòng ta run lên, tay đặt trước ngực, la lên: “Thánh y của rồng, nhân danh truyền nhân của rồng, ra lệnh ngươi, phát động!”

Sau khi mặc thánh y của rồng, ta lập tức cất bước chạy về phía bọn người Leaf, tốc độ nhanh như một luồng gió.

Cảm tri được quang thuộc tính của Leaf suy giảm càng lúc càng nhiều, luồng dự cảm xấu trong lòng ta càng lúc càng nặng nề, nó thúc đẩy ta không ngừng chạy, nhảy băng qua từng bụi cây, cảm giác thấy trái tim đập điên cuồng, như thể ngay giây tiếp theo sẽ bùng nổ, bụng ta đã sớm co thắt đau đớn đến tê dại, hô hấp từng ngụm từng ngụm khí lớn, nếu không như vậy, dường như không đủ để chống đỡ hoạt động kịch liệt hiện tại…

Mau chạy tới bên cạnh Leaf! Mau lên!

◊◊◊◊

Sau khi gia tăng thánh y của rồng, chặng đường nửa ngày ban đầu, ta vậy mà trong vòng hai giờ đã chạy hết, khi chạy đến gần đám người Leaf, ta thu hồi thánh y của rồng, sau đó mới nhảy ra khỏi bụi cây, thị giác trở nên rõ ràng, nhưng, lòng ta lại đột nhiên trở nên thắt chặt lại…

Một khoảng đất trống đã sớm không còn cây, xung quanh toàn là gốc tàn cành gẫy, trên mặt đất đầy cháy đen với hố trũng, hiển nhiên chỗ này đã xảy ra một cuộc chiến đấu kịch liệt dị thường.

Mike toàn thân vết thương chi chít, khôi giáp bị tàn phá thê thảm, dường như căn bản đứng không nổi, cho nên đành phải dựa lên thân cây đã gãy còn nửa đoạn, trạng thái như đang sững sờ.

Ann ngồi bẹp xuống đất, thần sắc cũng là đờ đẫn.

Alston đang cố gắng thi triển trì dũ thuật không chuyên của mình, đối tượng thi triển lại là Leaf… Leaf đang nằm ngửa trên mặt đất, cung của cậu ta cũng nằm ở bên cạnh, nhưng lại không có được cầm.

Lúc này, Mike và Alston đều đã phát hiện ra ta, bọn họ ngẩng đầu nhìn ta, thần sắc tái nhợt, Alston hé miệng, nhưng lại không phun ra lấy nửa lời, dường như hắn không biết nên nói cái gì.

Ta vừa đi tới, vừa đem ánh mắt chuyển đến trên khuôn mặt Leaf, cậu ta nhắm hai mắt, rõ ràng là hôn mê bất tỉnh.

“Leaf?” Ta gọi nhẹ một tiếng.

Cậu ta không hề có một chút phản ứng, nhưng ba người bên cạnh lại có phản ứng, Ann nghẹn ngào ra tiếng, lập tức ngã nhào trên mặt đất, ra sức đè nén tiếng khóc.

Khóc cái gì? Có cái gì phải khóc…

Ta đi tới bên cạnh Leaf, cảm giác thấy quang thuộc tính trên người cậu ta dần dần suy giảm, thay vào đó, là hắc ám thuộc tính.

Lúc này, một cái thường thức phổ biến không chịu kiểm soát len lỏi vào trong đầu ta.

Thánh kỵ sĩ chỉ sau khi sa đọa, hay là chết, mới từ từ bị hắc ám thuộc tính ăn mòn.

Leaf! Một cỗ đau đớn len lỏi toàn thân ta, như thể toàn thân bắt đầu từ trái tim vỡ nát…

Không thể nhìn thêm chút nào nữa, ta xoay người, đi nhanh về hướng Mike, bắt được hai vai của hắn, cảm giác mình gần như ngay cả giáp vai của hắn cũng có thể bóp nát, ta run rẩy nói: “Leaf làm sao lại chết? Có ngươi Chiến thần chi tử này ngăn ở phía trước, ngươi cũng còn sống, cung tiễn thủ ở phía sau làm sao lại có thể chết!”

Nếu như, nếu như để ta biết, là bọn ngươi cố ý nhìn Leaf chết, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi!

Nghe vậy, Mike sắc mặt rất là tái nhợt, hắn có chút hoảng loạn nói: “Bọn ta đuổi theo tên Ám kỵ sĩ kia, cùng bọn chúng đánh suốt một ngày một đêm nhưng vẫn không đánh lại bọn chúng… Cuối cùng, bọn chúng lướt qua tất cả bọn ta, nhưng lại chỉ giết chết Elmy.”

Alston vội vàng la lên: “Sun knight, ngài bình tĩnh một chút, bọn chúng…”

Mặc dù miệng hắn nói bình tĩnh, nhưng giọng lại run rẩy nói: “Bọn chúng lúc đi, bảo chúng tôi để lại lời nhắn cho ngài.”

Ta hung hãn trừng về phía Alston, nhưng không thể làm như không thấy thương thế toàn thân trên dưới của hắn, không còn nghi ngờ nữa, thậm chí, thương thế trên người Leaf còn ít hơn so với Mike và Ann.

Alston hít sâu vài khí rồi nói: “Bọn chúng nói, ngài khi đã thi triển qua cải tử hồi sinh thuật cho dù có đuổi theo, cũng không thể đánh được bọn chúng, cho nên, xin ngài đừng đuổi theo.”

Sắc mặt ta đột nhiên trắng toát, thì ra, chỉ giết chết Leaf vậy mà là để trì hoãn ta.

Mặc dù bọn Mike đánh thua rồi, nhưng lấy thực lực của bọn họ, sợ rằng đối phương bị thương cũng rất nặng, nếu như ta đuổi theo, nói không chừng thật có thể giữ lại bọn chúng… Khoan đã! Ta chần chờ, thực lực ta biểu hiện ra yếu như thế, làm sao có thể làm đối phương e ngại?

Ta dùng sức lắc đầu, bây giờ đầu óc đang là một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không thể suy nghĩ, mặc kệ như thế nào, nếu không phải bởi vì ta biết cải tử hồi sinh thuật, bọn chúng tuyệt đối không dám giết Leaf.

Tên Ám kỵ sĩ kia cường đại như thế, chắc chắn là nhân vật trọng yếu của Hỗn Độn Thần Điện, hắn vậy mà dám giết chết Leaf knight của Thần Điện Ánh Sáng, nếu Leaf knight thật sự từ đây chết đi, sẽ dẫn đến cuộc khai chiến toàn diện giữa Thần Điện Ánh Sáng cùng Hỗn Độn Thần Điện.

Nhưng lòng của ta đều nguội lạnh rồi… Vì sao lại là họa do cải tử hồi sinh dẫn đến? Lần trước suýt nữa hại chết Adair, lần này vậy mà trực tiếp hại chết Leaf.

Cải tử hồi sinh…Rốt cuộc vốn là cứu người, hay là giết người?

Một khi biết có thể sống lại, liền bắt đầu không quan tâm sinh mệnh rồi sao?

Lúc này, Ann nãy giờ an tĩnh rất lâu đột nhiên bật dậy, rít lên với ta: “Ngươi dựa vào cái gì trách Mike, lúc bọn ta đang ở cao trào chiến đấu, ngươi ở đâu, ngươi ở đâu? Ngươi nói đi!”

Ta buông Mike ra, gần như loạng choạng hai bước, mặc dù ta rời khỏi là để dò xét, nhưng sau khi ta dò xét rõ ràng cũng không lập tức trở về, trái lại cùng lão sư bọn họ chung chạ vài ngày.

“Ta cho rằng không sao… Chiến thần chi tử, Chiến thần tế ti, cộng với cung thuật của Leaf, đối phương chỉ có Ám kỵ sĩ và ma pháp sư thuộc tính phong, làm sao có thể thua, làm sao có thể?”

Ta lẩm bẩm tự nói, đang đùn đẩy, đang tìm lý do, nếu không phải như vậy, chỉ sợ người đầu tiên ta muốn giết chết để báo thù cho Leaf… là chính ta!

“Bọn chúng còn có một người cường đại giúp sức, phi thường cường đại…” Hô hấp của Alston trở nên dồn dập, như thể chỉ là hồi tưởng cái người đó, là đã tốn vô số tinh lực của hắn, hắn yếu ớt nói: “Là một Hỗn Độn tế ti.”

“Hỗn Độn tế ti” một từ tựa như sét đánh trúng đầu ta, trong nháy mắt liền hiểu ra.

Tế ti Ánh Sáng thiện trường trì dũ, Chiến thần tế ti thiện trường cường hóa đồng bạn, Hỗn Độn tế ti lại thiện trường công kích, cách công kích của bọn họ rất giống với tử linh pháp sư, gần như có thể nói là bản nâng cao của tử linh pháp sư, là tử linh pháp sư có trợ giúp của Hỗn Độn thần.

May là, nhân số của bọn họ rất ít, ít đến nỗi ngay cả Hỗn Độn Thần Điện cũng không dám để bọn họ đi ra ngoài, bởi vì dù chết một người, đều là tổn thất đáng sợ.

Alston tự lẩm bẩm: “Tên Hỗn Độn tế ti đó cường đại đến không thể tưởng, làm sao lại mạnh như thế? Làm sao có thể…”

Mike sắc mặt âm trầm nói: “Tên Ám kỵ sĩ cũng rất mạnh, nói không chừng hắn chính là người phát ngôn của Hỗn Độn thần!”

Ta liếc Chiến thần chi tử một cái, hắn quả nhiên không phải là người quản lý công việc, ngay cả điểm này cũng không biết, người phát ngôn của Hỗn Độn Thần căn bản không phải là Ám kỵ sĩ, chẳng qua cho dù không phải người phát ngôn, sợ rằng tên Ám kỵ sĩ đó cũng là người phi thường trọng yếu của Hỗn Độn Thần Điện, nếu không, tuyệt đối không có khả năng cùng Chiến thần chi tử chiến một ngày một đêm.

Nhưng hết thảy cái này đều không trọng yếu… Hiện tại không trọng yếu.

Ta hít sâu một hơi, nói với ba người: “Ta muốn thi triển cải tử hồi sinh thuật.”

Ba người sửng sốt, Alston lễ phép hỏi: “Chúng tôi cần đi khỏi không?”

Ta lắc đầu, nói: “Không, ta cần sự bảo hộ của các người, đừng để cho bất cứ thứ gì tới gần ta, cho dù là một mảnh lá rơi!”

“Được!”

Ba người sắc mặt đều kiên quyết gật đầu, trong đó, ánh mắt của Alston đặc biệt phát sáng, nhưng không có gì kỳ lạ, bất cứ một tế ti nào biết mình có thể tận mắt nhìn cải tử hồi sinh loại thần thuật đỉnh cấp này, đều sẽ là cái biểu tình đó, nếu là tế ti Ánh Sáng ở chỗ này, sợ rằng cũng đã hò hét lên rồi.

“Leaf đã chết bao lâu?” Ta tỉ mỉ hỏi.

“Khoảng hai giờ.” Alston chính xác trả lời ta.

Ta gật đầu, thời gian rất dư dả, ta vẽ một cái vòng tròn lớn xung quanh Leaf nằm, sau đó quay đầu nói với ba người:

“Từ giờ trở đi, cho dù ta làm cái gì, cũng không được nói chuyện với ta, cũng tuyệt đối đừng để bất cứ thứ gì tiến vào vòng tròn này.”

Ba người lần nữa nghiêm túc gật đầu, đồng thời đứng lên, ở bên ngoài vòng tròn sắp thành hình tam giác, dùng hành động biểu lộ quyết tâm của bọn họ.

Thấy vậy, ta yên tâm hơn nhiều, có ba người này ở đây, trừ phi là Ám kỵ sĩ và Hỗn Độn tế ti vừa rồi trở lại… Ta do dự một chút, có thể bọn chúng chính là chủ ý như thế không? Thừa dịp lúc Leaf đang sống lại, đem chúng ta một lưới đánh tận.

Ta quan sát Leaf, cậu ta là bị kiếm mảnh xuyên tim mà chết, miệng vết thương rất nhỏ rất chính xác, điều này làm ta có chút yên tâm, nếu như là Hỗn Độn tế ti, hẳn là biết thi thể bị phá hoại càng nghiêm trọng, sống lại càng khó khăn, nếu như bọn chúng muốn một lưới diệt hết chúng ta, chắc hẳn sẽ không dùng miệng vết thương tinh chuẩn như thế giết chết Leaf.

Mặc dù có nhiều ngờ vực, nhưng ta đã không thể nghi ngại nhiều như thế nữa, sau khi rút ra Thái Dương thần kiếm đeo ở bên hông, ta bắt đầu lấy kiếm thay bút, vẽ trên mặt đất ma pháp trận dùng để hồi sinh.

Vẽ xong ma pháp trận, tiếp đến, ta chỉ yên lặng nhìn Leaf, mặc dù chết thảm, nhưng cậu ta thoạt nhìn rất an tường, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, hoàn toàn nhìn không ra cậu ta đã không còn có thể mở mắt nữa.

Khóe miệng thậm chí mang theo nụ cười mờ nhạt…

Cậu ta vẫn luôn đều là lạc quan chấp nhận số mệnh như thế, gần như có thể nói là nhẫn nhục, tuy nói tính cách của Leaf knight vốn là như vậy, nhưng Mười Hai Thánh kỵ sĩ nào không phải trong ngoài không đồng nhất? Earth thế nhưng một chút cũng không trung hậu, ta thì lại chỗ nào thật sự nhân từ bác ái đây?

“Nghĩ đến Earth… Lúc nhỏ, ta với Earth cãi nhau, luôn là cậu ở giữa hòa giải, chạy tới chạy lui giữa hai người bọn ta, dùng vẻ mặt tươi cười đối với hai cái sắc mặt khó coi của bọn ta, mãi cho đến khi bọn ta đồng ý nói chuyện với đối phương mới thôi.”

Có một lần, bọn ta thế nào cũng không chịu hòa hảo, cuối cùng, cậu ở giữa chúng ta gào thét khóc lóc, khóc đến thảm thương, ngay cả Judge đi qua, cũng dùng ánh mắt nguy hiểm trừng ta với Earth, hại bọn ta cũng lo nổi vụ tranh cãi, chỉ có thể liên thủ an ủi cậu, cầu mong cậu đừng khóc nữa.

Ta không ngừng hồi tưởng, ký ức trở về thẳng tới lúc bắt đầu…

“Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, trên khuôn mặt của cậu đã mang theo tươi cười, ta có thể cười sáng chói hơn cậu, được người khác tin tưởng hơn so với cậu, so với cậu đẹp mắt hơn gấp một trăm lần, nhưng vĩnh viễn cũng không thể cười xuất phát từ chân tâm như cậu, cười được như một làn gió mát dễ chịu…”

Ta trầm mặc một hồi, mới lại lên tiếng nói: “Nhưng thật ra, ta rất ghét nụ cười của cậu, nụ cười của cậu như thể đang đâm chọc ta, đâm chọc nụ cười của ta có bao nhiêu giả dối, cậu cái người rất tốt trong ngoài như một này cũng như đang đâm chọc ta, như đang nói cho ta, cậu mới là người thiện lương chân chính, mà ta hoàn toàn không phải.”

“Cho nên, ta luôn thích bắt nạt cậu, đến bây giờ cũng đang bắt nạt cậu… Nhưng cậu trước giờ lại vẫn không chịu tức giận, rống giận một chút với ta có khó khăn đến thế sao? Cuối cùng, chuyện phản nghịch cậu duy nhất làm vậy mà là đóng đinh người bù nhìn!”

Ta không nhịn được gầm lên: “Cậu nhất định phải thiện lương như thế sao! Tên đần độn này!”

Ta liên tục hồi tưởng, liên tục hồi tưởng… mãi đến khi khuôn mặt ta chảy đầy nước mắt, từng giọt nhỏ xuống cạnh chân Leaf, mãi đến khi trong đầu của ta, ngoại trừ nhìn thấy Leaf lần nữa mở mắt, cũng không còn hy vọng xa vời nào khác.

Ta sẽ không để cho cậu chết, ta cũng sẽ không để cho cậu sống lại có khiếm khuyết, Leaf! Ngoại trừ sống lại hoàn hảo vô khuyết, cậu sẽ không có tình trạng khác! Tuyệt đối không!

Ta nhắm mắt, đè nén mọi xúc động muốn khóc ra tiếng, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn lên mặt trời không thể chạm tới, nhìn lên thần Ánh Sáng không thể thấy.

Ta chầm chậm lên tiếng, mỗi chữ mỗi câu, rõ rõ ràng ràng.

“Hỡi thần Ánh Sáng! Xin ngài lắng nghe hối lỗi của con, lắng nghe sự ngu xuẩn của con, con luôn miệng nói Sun knight coi trọng nhất là Thánh kỵ sĩ, luôn miệng nói Thánh kỵ sĩ đều là của con, ai cũng không được tổn hại đến bọn họ, nhưng, con lại bỏ rơi Elmairy Leaf, ở lúc cậu ấy sắp lâm nguy, con không có làm tận trách nhiệm của một đồng bạn nên có, con không ở bên cạnh cậu ấy…”

Ta hít sâu một hơi, khẩn cầu: “Hết thảy điều này nên trách con, tội lỗi của con nặng đến nỗi không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, con nguyện ý vì thế trả giá bất cứ giá nào, chỉ cầu ngài đừng đưa Elmairy Leaf trở về bên cạnh ngài.”

“Hỡi thần Ánh Sáng! Con thề với ngài, con nguyện ý vì để một lần nữa nhìn thấy Elmairy Leaf mở mắt, trả ra bất cứ giá nào, xin hãy lấy máu tay trái của con thúc đẩy tay trái cậu ấy, xin hãy lấy máu tay phải của con thúc đẩy tay phải cậu ấy…”

Ta đem lưỡi kiếm sắc bén của Thái Dương thần kiếm chống lên tay trái của mình, sau đó để máu thuận theo thân kiếm, nhỏ giọt đến trên tay trái của Leaf, tiếp đến là tay phải, hai đùi…

Cho đến khi trên người Leaf dính đầy máu của ta, ta mới bắt đầu tiến hành nghi thức giai đoạn sau… Ta đem Thái Dương thần kiếm đâm vào vết thương trí mạng ở ngực cậu ta.

Sau đó, ta quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn lên, hai tay giơ cao, khẩn cầu thần Ánh Sáng xa xôi không thể thấy…

Xin Ngài đem Leaf hoàn hảo vô khuyết trả cho con, con có thể trả bất cứ giá nào.

Xin đem Leaf hoàn hảo trả cho con.

Trả cho con!

Ta cúi đầu xuống, chầm chậm nắm giữ Thái Dương thần kiếm, Thánh quang từ trên người ta phát tán ra, sau đó tập trung đến trên Thái Dương thần kiếm, thông qua Thái Dương thần kiếm, lan tràn đến toàn thân Leaf, đem hắc ám thuộc tính đang dần tụ tập trên người cậu ta đuổi ra ngoài, cuối cùng trên người Leaf tràn ngập Thánh quang, gần như nhìn không rõ hình người, như là một đám ánh sáng.

Ta bảo trì tư thái này rất lâu, lâu đến mức ta có thể…

Cuối cùng, để còn có ý thức tiếp tục nghi thức tiếp theo, khi trên người ta còn lại một chút Thánh quang, chầm chậm kết thúc nghi thức chuyển đưa Thánh quang, sau đó đứng lên, chậm rãi rút Thái Dương thần kiếm ra, vừa rút ra, Thánh quang còn thừa trên Thái Dương thần kiếm cũng vừa chữa trị cái vết thương trí mạng kia.

Cuối cùng, khi Thái Dương thần kiếm hoàn toàn thoát ly khỏi cơ thể Leaf, ta bỏ Thái Dương thần kiếm ra, đột ngột đưa một vệt Thánh quang trên tay, đánh vào nơi tim của Leaf.

Lúc này, Leaf hít mạnh một hơi, sau đó khom cơ thể lại, vừa co rút cơ thể, vừa bắt đầu ho khù khụ lên, thần tình xem ra rất thống khổ.

Thấy vậy, ta như trút được gánh nặng, gần như có loại cảm giác muốn khóc, ít nhất, Leaf sống lại rồi.

Leaf sau khi ho hết một hồi, mới có dư lực vừa nhìn về phía ta vừa nói: “S-Sun…”

Ta nhìn chằm chằm vào Leaf. Tốt lắm, thần trí của cậu ta xem ra không có vấn đề, giọng nói cũng bình thường, ngoại hình tổng thể thoạt nhìn cũng không thêm không thiếu.

Quá tốt rồi…

Trước mắt ta tối sầm, ý thức mơ hồ, cảm giác cuối cùng là ta hình như đang ngã sang bên cạnh…

◊◊◊◊

“Sun…”

Khi ý thức lần nữa trở nên rõ ràng, cảm giác đầu tiên là có người đang gọi ta, sau đó đỡ ta dậy, ta chuyển đầu muốn nhìn là ai, nhưng trước mắt ta là một mảnh tối đen, chẳng lẽ ta còn chưa mở mắt?

Ta chớp mắt, không đúng, ta đang mở mắt.

“Sun?”

Ta nghe giọng của Leaf, rất gần… Quay đầu lại, bóng tối trước mắt làm ta không nhìn thấy mặt của cậu ta, đáng chết! Thế này ta phải làm sao xác nhận sự sống lại của Leaf có để lại di chứng hay không.

Ta nhíu mày, lấy tay lần mò nguồn gốc của giọng nói, ta mò được mặt của Leaf, trên cảm giác không khác gì với mặt của người bình thường, điều này làm cho ta thở phào một hơi, ít nhất khuôn mặt phần trọng yếu nhất không có vấn đề gì.

“Sun…”

Lúc này, giọng nói của Leaf run rẩy: “Mắt của cậu…”

Ta ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới, mắt của ta…

Qua một hồi, trong lúc đó, Leaf không ngừng thở hổn hển, thậm chí thi triển mấy lần trì dũ thuật vào ta, cuối cùng, truyền tới vài tiếng nghẹn ngào, cậu ta hiển nhiên đã hoảng đến không biết làm sao rồi…

Cuối cùng, ta cười nói: “Bây giờ không sao rồi, vừa mới tỉnh lại, trước mắt có hơi tối, đại khái là do quá mệt mỏi, xin lỗi, làm cậu sợ rồi.”

Nghe thấy lời của ta, tiếng hô hấp của Leaf lại trở nên dồn dập, cậu ta vội vàng hỏi: “Sun, cậu cho tôi biết, tôi giơ số mấy?”

Ta lặng yên một hồi.

Leaf gần như khóc ra tiếng nói: “Sun…”

Ta cười phụt ra: “Ha ha ha! Là hai, trông cậu căng thẳng đến như vậy, tôi đúng là vừa rồi quá mệt mỏi, trước mắt phát đen một chút mà thôi.”

Leaf sửng sốt, không nhịn được la lên: “Cậu! Cậu dọa chết tôi rồi! Không phải cũng đã sám hối với tôi rồi sao? Tôi còn cho rằng cậu sẽ không bắt nạt tôi nữa.”

Thì ra cậu ta nghe thấy rồi… Đáng chết! Ta có chút thẹn quá hóa giận nói: “Tôi là đã sám hối rồi, nhưng không nói sau này sẽ không làm nữa!”

Leaf mang giọng nghèn nghẹt la lên: “Cậu thật là… Cậu có biết tôi rất lo không! Thật sự là tức chết tôi rồi.”

Được rồi! Cái này miễn cưỡng coi như là rống giận đi? Trong lòng ta cảm thán, nhiều năm tiến hành hành vi “chọc giận Leaf” cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi! Ta thật sự rất cảm động.

“Tốt rồi! Đừng đùa nữa, chúng ta hãy mau đuổi theo cái tên Ám kỵ sĩ dám giết cậu kia, Mike, các người mau lại đây, để ta trị liệu thương thế của các người đi!”

Ta nhặt lên Thái Dương thần kiếm, vừa cười ha ha, vừa đứng lên, định đi về hướng nhóm Mike, nhưng lại không chú ý tới cạnh chân có một cái hố lõm, sau khi một bước đạp vào khoảng không, và còn loạng choạng hai bước, nếu không phải vội vàng dùng kiếm chống đỡ, suýt nữa đã ngã xuống đất rồi.

Hiện trường một mảnh yên tĩnh.

Ta vội vàng đứng thẳng thân thể, cười nói: “An tĩnh như thế làm chi? Thi triển cải tử hồi sinh thuật rất mệt, tôi chỉ là nhất thời bủn rủn chân mà thôi.”

“Sun…”

Leaf dùng giọng nghẹn ngào ngắt lời ta: “Sun, cậu nhìn không thấy nữa, có đúng không? Đừng lừa tôi, cũng đừng vì để giấu diếm đến cuối, cố ý muốn đuổi theo bọn Ám kỵ sĩ, để bọn chúng chém một kiếm vào mắt cậu, tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì, đừng làm như thế, làm ơn…”

Ta lặng xuống, cố cười nói: “Cậu đang lảm nhảm cái gì, tôi thấy được cậu giơ số hai đấy thôi! Người mù làm sao có thể thấy được? Cậu thật ngốc, Leaf.”

Leaf đột nhiên bắt lấy tay của ta, nắm rất chặt, còn mang tiếng nức nở cầu khẩn: “Làm ơn…”

Ta nhàn nhạt nói: “Tôi không mù, Leaf, cậu nghĩ quá nhiều rồi.”

“Bớt dài dòng đi.” Lúc này, Mike không nhịn được gầm lên: “Sun, ngươi nói đây là mấy?”

Ta ngừng lại một chút, trả lời: “Là một.”

Mike lại hỏi lần nữa: “Vậy còn đây?”

“Ngươi coi ta là đồ ngu hả!” Ta khó chịu nói: “Ngươi hai tay còn không nhấc lên!”

Mike lẩm bẩm mấy câu, sau đó nói: “Elmy, đừng khóc nữa, hắn thật sự không có mù!”

Giọng Leaf rất là hoang mang, cậu ta nói: “Tôi không hiểu…”

Ta an ủi cậu ta nói: “Cậu vừa mới sống lại, đầu óc khó tránh có chút mơ hồ, đừng nghĩ quá nhiều, đặc biệt ngủ một giấc trước rồi nói tiếp, đừng lo lắng, cậu nói không truy Ám kỵ sĩ thì không truy, như vậy cũng tốt, cậu thật sự nên nghỉ ngơi một chút, tôi thi triển cải tử hồi sinh thuật cũng rất mệt mỏi rồi, chúng ta quay đầu lại, tới Sâm Diệp trấn không xa đây nghỉ ngơi.”

Ta không nhận được hồi ứng của Leaf, đành phải lại lên tiếng hỏi: “Được không?”

Nhưng ba người bọn họ vậy mà yên lặng không nói, làm ta có chút không biết bây giờ là tình huống gì, nhưng lại không dám lên tiếng nói bừa, sau một hồi, Leaf mới nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Tôi vừa mới gật đầu, Sun.”

Ta thản nhiên lên tiếng nói: “Tôi không chú ý đến, xin lỗi, tôi dọc đường chạy điên cuồng tới đây, vừa lại thi triển cải tử hồi sinh thuật, tôi rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi, cậu đừng suy nghĩ miên man nữa, nếu không tôi sẽ lo rằng cậu có phải bởi vì cải tử hồi sinh thuật mà để lại cái di chứng gì, ví dụ như chứng ảo tưởng gì đó.”

Leaf yên lặng xuống, rồi lên tiếng nói: “Được, chúng ta nghỉ ngơi trước rồi nói tiếp, tôi cõng cậu tới tiểu trấn đi!”

“Không được.” Ta có chút mệt mỏi nói: “Cậu vừa sống lại, đừng miễn cưỡng làm bất cứ chuyện gì, cậu so với tôi còn cần nghỉ ngơi hơn.”

Lúc này, Mike cướp lời nói: “Ta cõng ngươi, để cho Ann cõng Leaf được rồi.”

Nghe vậy, ấn tượng của ta đối với Mike chuyển sang tốt hơn rất nhiều, sau khi cảm kích gật đầu, ta ở trên người Mike và Ann đều phóng một cái sơ cấp trì dũ thuật, mặc dù không giúp ích bao nhiêu, hơn nữa thương thế trên người Alston cũng không nhẹ, nhưng ta thực sự vô lực rồi.

Sau khi trèo lên lưng Mike, ta gần như là nửa bất tỉnh thiếp đi, trên đường, đã tỉnh lại vài lần, nhưng cũng mơ mơ màng màng, tỉnh lại không bao lâu liền lại thiếp đi.

Cuối cùng, chúng ta đã tới Sâm Diệp trấn, cuối cùng cũng thoát khỏi cái lưng cứng rắn, nằm trên cái giường mềm mại, trong ấn tượng, bọn người Leaf hình như có hỏi qua ta cái gì đó, nhưng ta không làm sao nghe rõ, tùy tiện nói các người quyết định là được, sau đó liền trở mình, không hề ngó ngàng tới bọn họ nữa, chỉ có lúc đói không chịu được, ta mới lên tiếng réo gọi, sau đó thoải thoải mái mái được cho ăn, tiếp theo thoải thoải mái mái lại nằm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play