◊◊◊◊
Đó chính là toàn bộ quá trình tại sao ta lại ở cái nơi ngoại ô hoang dã đầy muỗi này…Chát!
May là ta chưa đổi cái bao tay… Ta mở lòng bàn tay ra, sau đó dùng tay khác búng cái tiêu bản mới xuống.
Leaf mang vẻ lo lắng hỏi: “Sun, đám người Mike chậm trễ chưa trở về, chúng ta có nên đuổi theo xem một chút?”
Ta nhíu mày, thực tại có chút lười không muốn đuổi theo, nhưng lại sợ bọn họ thật sự xảy ra chuyện gì, sau khi đắn đo suy nghĩ, ta dứt khoát dùng năng lực cảm ứng thuộc tính dò xét… Hả? Bạn nói bạn đã quên nó là năng lực gì?
Được rồi, đó đúng là một khoảng thời gian dài kể từ lần trước ta sử dụng nó, ta bây giờ giải thích lại một lần, tuyệt đối đừng quên nữa.
Thế giới này tràn đầy đủ loại thuộc tính, dù là rừng rậm, thành thị, con người, thậm chí là sinh vật undead cũng mang thuộc tính. Nói chung một sự vật sẽ mang các dạng thuộc tính khác nhau, chỉ có ở dưới tình huống đặc biệt, loại thuộc tính nào đó của một sự vật sẽ đặc biệt mãnh liệt.
Chẳng hạn như, “hắc ám” thuộc tính của sinh vật undead cực kỳ mãnh liệt. Trái ngược lại, Sun knight ta thì có thuộc tính “thần thánh” hay được gọi là “quang” thuộc tính rất mãnh liệt, bởi vì quang thuộc tính có thể khắc chế hắc ám thuộc tính, cho nên bản thân ta chính là thiên địch của sinh vật undead, đối với bọn chúng mà nói, từ tóc đến móng chân của ta tất cả đều là chất độc trí mạng.
Mà ta bẩm sinh đã có loại năng lực cảm ứng thuộc tính đặc biệt, loại năng lực này rất hiếm thấy, là loại thiên phú, mặc dù sau này có thể học, nhưng hiệu quả của về sau học cũng không tốt lắm, loại năng lực cảm tri này có thể khiến ta biết được đối phương mang thuộc tính gì, sau đó thông qua thuộc tính phán đoán nghề nghiệp đối phương, người mang thuộc tính “quang” mãnh liệt không phải tế ti thần Ánh Sáng, thì cũng là Thánh Kỵ sĩ.
Chiến sĩ thông thường thì thiên một chút về hỏa thuộc tính và phong thuộc tính, nhưng chỉ là một chút, so với ma pháp sư chuyên tu luyện ma pháp hệ hỏa hay hệ phong thì thấp hơn nhiều, cho nên vẫn rất dễ phân biệt.
Chiến sĩ nghiêng về sức mạnh đa phần là hỏa thuộc tính, nghiêng về tốc độ đa phần là phong thuộc tính, về phần cái Chiến Thần Chi Tử kia thế nhưng rất lợi hại, thuộc tính hỏa và phong đều cao đến kinh người, gần như là mức độ mà ma pháp sư mới có… Hả? Bạn nói đã nhớ lại năng lực này của ta rồi? Còn nhớ lúc đó lão sư ta đã từng cảnh cáo ta không được sử dụng loại năng lực này trước mặt người khác?
Ahem! Dù sao bên cạnh chỉ có Leaf, cậu ta là người tốt, cho nên không sao!
Ta đem cảm tri trải rộng ra ngoài…
“Ah! Bọn họ trở về rồi.” Leaf hô nhẹ một tiếng.
Mặc dù ta cũng không nhìn thấy bất cứ người nào, nhưng Leaf thân là cung tiễn thủ, nhãn lực và thính lực của cậu ta đều cực tốt, nếu cậu ta nói như thế, đó chính là thật sự trở về rồi.
Ta đang muốn đem cảm tri thu hồi lại, thì vô tình phát hiện chỗ không xa có thứ hắc ám thuộc tính.
Hẳn sẽ không là sinh vật undead chứ? Ta có chút khổ não, nếu như đúng là như thế, vậy thân là Sun knight rất căm hận sinh vật undead, ta thế nào cũng phải đuổi theo đi tiêu diệt nó rồi… Khoan khoan, bên cạnh thứ hắc ám thuộc tính này lại còn có thứ mang quang thuộc tính?
Cái này là tình huống gì? Bình thường mà nói, hai loại thuộc tính này là sẽ tương khắc… Ta càng khổ não rồi.
“Sun, Sun?” Leaf gọi vài tiếng, nhìn theo hướng ta đang nhìn, nghi hoặc hỏi: “Tại sao cậu quay lại nhìn? Phía sau có thứ gì sao?”
Ta lặng yên một chút, rồi mỉm cười nói: “Anh em Leaf, Thần Ánh Sáng từng thông qua sách cổ để giáo hối chúng ta, phải thường chú ý phía sau, có lẽ có hắc ám sót lại cần được chiếu sáng.”
Cái này đổi lại Leaf yên lặng, ta nghĩ cậu ta chắc hẳn nghe không hiểu lời này là nói cái gì, bởi vì ta cũng không hiểu.
Chỉ là ta đã nghe thấy tiếng của đám người Chiến Thần Chi Tử trở về, cho nên muốn trở lại hình thức Sun knight nói chuyện ba câu đều không rời khỏi thần Ánh Sáng mà “toàn đại lục đều biết”, thuận tiện chuyển đi lực chú ý của Leaf.
Về phần hắc ám thuộc tính vừa rồi cảm nhận được… Lão sư của ta từng giáo hối ta, không thể sử dụng năng lực cảm tri trước mặt người khác, nếu không thể dùng, vậy ta đã không thể biết được có sự tồn tại của thứ mang thuộc tính hắc ám ở chỗ xa, nếu không biết, đương nhiên sẽ không thể đuổi theo rồi!
“Mike, công chúa Ann, Alston, các người trở về rồi…Er?” Leaf hết sức quyết đoán bỏ cuộc suy nghĩ ý tứ câu nói đó của ta, đổi hướng về ba người kia nhiệt tình chào hỏi.
Bịch!
Ta giật mình, quay đầu nhìn, mới phát hiện một cỗ thi thể động vật nằm trên mặt đất, thi thể lớn xấp xỉ con người, bên cạnh còn đám bụi nổi lên, có thể thấy là nó bị ném xuống đất bằng bao nhiêu sức lực.
“Ha ha ha! Ta còn cho rằng ngươi ngoại trừ mỉm cười cũng không có biểu tình nào khác, thì ra Sun knight cũng biết giật mình à?”
Một nữ chiến sĩ nhảy ra từ sau bụi cây bên con đường quê, to tiếng cười, nhất cử nhất động đều tràn đầy sức sống, không biết là do vận động mạnh, hay cười quá dữ dội, khiến cho khuôn mặt ửng hồng… Ann đúng là đáng yêu!
Đúng vậy, nữ chiến sĩ mặc khôi giáp, phía sau lưng vác theo hai cái rìu đơn, hơn nữa thuộc tính hỏa cực kỳ cao chính là người đẹp mới nhắc lúc trước, công chúa Ann.
Ta mỉm cười theo, trái lại không phải rất để ý lời Ann vừa mới nói, ta vô cùng tự tin, vừa rồi ta cho dù là giật mình, cũng là bị giật mình một cách rất ưu nhã, không có bất cứ tổn hại nào đối với hình tượng của Sun knight.
Dù sao, trong chuyện toàn đại lục đều biết, thế nhưng không có mục Sun knight sẽ không bị giật mình.
Thấy ta như thế, Ann nhỏ giọng lầm bầm vài câu, có lẽ là thật chán hay đại loại vậy đi, rồi sau đó cô ta chuyển hướng sang Leaf, có chút giận dữ la: “Elmy, không phải đã nói gọi ta là Ann thì được rồi sao? Ngươi đã chịu gọi tên của Mike, lại không chịu gọi tên của ta sao?”
“Thật ra tôi tên là Elmairy, nhưng sao cũng được, dù gì so với Strawberry cũng đỡ hơn nhiều.” Leaf vừa nói, vừa liếc ta một cái, rồi nói với Ann: “Biết rồi, vậy sau này gọi cô là Ann.”
Lấy thân phận Chiến Thần Chi Tử và công chúa mà nói, trực tiếp xưng hô tên đối phương thế nhưng không phải chuyện phù hợp lễ tiết, nhưng ta đã nói, Leaf là người tốt, cho nên cậu ta sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu gì, cho dù ta đổi tên cậu ta thành Strawberry, còn dùng tên này gọi cậu ta ba năm, cậu ta vẫn theo đó trả lời ta.
Lúc này, Leaf đột nhiên la lên: “Alston, anh bị thương rồi?”
Chiến Thần Chi Tử Mike cùng Chiến thần tế ti của hắn cũng đã đi ra bụi cây, Chiến thần tế ti lớn tuổi hơn, cũng chính là Alston mà Leaf gọi, tay áo phải của hắn chỉ còn nửa đoạn, hơn nữa phía trên còn loang lổ vết máu.
“Để tôi giúp anh chữa trị!” Leaf vô cùng tốt bụng tiến lên, thuận tay liền ném ra một thuật trị liệu sơ cấp.
Ta mỉm cười nói: “Anh em Leaf, Sun e rằng quang huy thần Ánh Sáng mà anh em mới chia sẻ là không đủ, nếu không, anh em Alston đã có thể tự chữa lành nhờ tình yêu của Chiến thần.”
Nghe vậy, Leaf sửng sốt, rồi chợt hiểu nói: “A… cậu nói đúng, nếu như trì dũ thuật sơ cấp có thể trị được lành, vậy Alston tự mình trị thương đã được rồi, cũng không cần chờ tới lúc trở về.”
Cậu ta nói xong, chuyển hướng Alston, lo lắng nói: “Alston, thương thế của anh có nghiêm trọng lắm không? Là xương bị nứt hay là gãy rồi? Nếu là nứt, dùng trì dũ thuật trung đẳng là có thể được, nếu như là gãy, sợ rằng phải để Sun thi triển trì dũ thuật cao đẳng rồi.”
Alston lắc đầu than: “Chỉ sợ là gãy rồi, đều tại tôi quá bất cẩn, nhìn thấy thảo dược hiếm lạ liền quên đuổi theo đội ngũ, kết quả là lúc bị con vật trên mặt đất này tập kích, tôi đã cách Mike và Ann quá xa, mới khiến hai người bọn họ không kịp đến ngăn cản.”
Lại là gãy rồi… Sớm biết vậy đã không lên tiếng nhắc nhở, chẳng qua dù không nhắc nhở, cuối cùng công việc trị liệu này vẫn sẽ rơi xuống người ta, bởi vì Leaf thi triển cao cấp trì dũ thuật vốn rất vất vả.
Mặc dù ta cũng rất vất vả, phải đọc một đống câu tán tụng thần Ánh Sáng.
Cái gì? Chiến thần tế ti tại sao lại không tự mình thi triển trì dũ thuật?
Ta cũng rất muốn kêu hắn tự thi triển, nhưng, Chiến thần tế ti vô cùng không thiện trường trì dũ thuật, năng lực trì dũ thuật có thể nói so với Thánh kỵ sĩ cũng còn không bằng, đương nhiên, ta là nói Thánh kỵ sĩ bình thường, đừng so với ta, nếu so với ta, vậy thì ngay cả tế ti thần Ánh Sáng cũng so với “Thánh kỵ sĩ” còn không bằng.
Cái này có liên quan rất lớn với thần của tín ngưỡng, trì dũ thuật thuộc về thần thuật của quang thuộc tính, tế ti và Thánh kỵ sĩ của tín ngưỡng thần Ánh Sáng thì cả người đều là “quang”, đối với thi triển trì dũ thuật đương nhiên so với tín ngưỡng khác dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng ngoài thần của tín ngưỡng, năng lực tu luyện chủ yếu cũng không giống, bởi vì tín ngưỡng Chiến thần suy tôn kẻ mạnh, cho nên năng lực tu luyện chính của Chiến thần tế ti phần lớn là thần thuật tăng cường chiến sĩ, Thần dực thuật với Thánh quang hộ thể lúc trước ta từng dùng chính là loại thần thuật này.
Lúc nội tâm ta đang giải thích thì, ngoài miệng đã niệm một chuỗi dài lảm nhảm tán tụng thần Ánh Sáng: “…tình yêu thần Ánh Sáng buông xuống khiến cho con dân của Người có thể sinh sống trong ấm áp và sự quan tâm, càng có thể khiến cho con dân Người thoát khỏi đau đớn và bi ai, Ôi! Hỡi thần Ánh Sáng! Con dân của Người bây giờ đang cần quang huy của Người, xin lòng từ ái của Người buông xuống mặt đất, ban tặng con dân cao cấp trì dũ thuật!”
Một hào quang màu trắng bao lấy tay của Alston, sau đó trong nháy mắt tán đi.
“Hoàn toàn khỏi hẳn rồi, thật là cảm tạ ngài, Sun knight.” Sau khi Alston chuyển động bàn tay bị thương, lộ thần sắc có chút kinh ngạc, sau đó hết sức nhã nhặn cảm ơn ta.
Lúc này, Mike hừ lạnh một tiếng: “Sun knight thần thuật siêu cường trong truyền thuyết, thi triển cái trì dũ thuật cũng phiền toái như thế, nói nhảm liên hồi, chẳng mạnh như trong tưởng tượng!”
Nghe vậy, ta không phản ứng gì, chỉ mỉm cười đối lại, vừa niệm một chuỗi dài lảm nhảm tán tụng thần Ánh Sáng, khiến ta bây giờ thà làm lơ sự khinh thường của người khác, cũng không muốn lại lên tiếng nói nữa!
Leaf trái lại mà cười khổ lên.
Ann cười tủm tỉm nói: “Có Chiến Thần Chi Tử, có ta, có tế ti trẻ tuổi lợi hại nhất Chiến Thần Điện, có 2 Mười Hai Thánh kỵ sĩ, một cung tiễn thủ và một tế ti thần Ánh Sáng… Wow! Nói không chừng đội mạo hiểm này của chúng ta cũng có thể đi giết rồng rồi đó?”
Ta là Thánh kỵ sĩ!
Leaf cười khổ nói: “Này, này… Chúng ta là muốn đi cứu công chúa Alice, Ann, cô sẽ không quên rồi chứ? Cô không phải rất lo lắng chị của mình sao?”
Ann hình như giật mình, vội vàng phủ nhận: “Ta đương nhiên lo cho chị của ta, ta chỉ là nói đùa mà thôi, ngươi quá nghiêm túc đó, Elmy.”
“Thì ra như thế, thật sự là xin lỗi.” Leaf gãi đầu cười ngây ngô.
Ta nhíu mày, cô Ann này tối hôm qua thoạt nhìn dáng vẻ còn rất lo lắng cho chị gái, hôm nay lại hoàn toàn thay đổi, đây rốt cuộc là chuyện làm sao?
“Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi, hôm nay phải đạt tới bờ hồ như dự định mới được.”
Alston lên tiếng nói, mọi người gật đầu đồng ý, hắn thân là người lớn tuổi nhất, thấp thoáng có loại tư thái trầm ổn của đội trưởng, mặc dù tuổi của hắn xem ra cũng không già lắm, đoán chừng ba mươi mấy tuổi, nhưng ở trong nhóm người hai mươi mấy tuổi chúng ta, người lớn hơn mười tuổi như hắn cũng đủ tư cách làm trưởng bối rồi.
Bởi vì lộ trình tụt hậu, Mike cùng Alston liền quyết định tối nay không ngủ, trực tiếp liên tục rong ruổi hai ngày đường.
Khoan, khoan đã, rong ruổi suốt hai ngày đường? Sắc mặt ta vặn vẹo một chút.
Leaf sau khi liếc mắt nhìn ta một cái rồi vội vàng đề nghị: “Có lẽ tốt hơn vẫn nên ngủ một chút, dù sao nếu tinh thần tốt, mới có thể lực lên đường.”
“Cắm trại rất lãng phí thời gian, chúng ta tụt hậu rất nhiều rồi.” Mike không nhịn được nói: “Vẻn vẹn hai ngày mà thôi, đối với chúng ta mà nói hoàn toàn không coi là gì!”
Leaf suy nghĩ một chút, rất khéo léo nói: “Nhưng còn có Ann và Alston, họ là con gái với tế ti, sợ rằng không có thể lực có thể chống giữ liên tục hai ngày.”
Nghe vậy, Ann quắc mắt, Mike hừ lạnh một tiếng, nhìn Leaf như thể nhìn đứa trẻ không biết gì, nói: “Con gái thì sao? Ann thế nhưng là chiến sĩ số một số hai của Chiến Thần Điện, thể lực của cô ta chắc chắn không thấp hơn so với ngươi, nếu không ngươi tưởng rằng ta sẽ đồng ý mang một gánh nặng à?”
Alston cũng ôn hòa mỉm cười nói: “Elmairy, cậu đừng lo cho tế ti tôi, tôi bình thường đều có rèn luyện thể chất, hai ngày thì không sao cả.”
“Er…” Leaf lén liếc ta vài cái, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, bởi vì cậu ta là người tốt, sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu gì.
Ta càng không thể lên tiếng cự tuyệt, ngay cả con gái với tế ti đều nói được, ta cái Thánh kỵ sĩ này có thể nói ta không thể chống giữ nổi, nên đừng rong ruổi hai ngày sao?
Dưới đa số người đồng ý, thiểu số cũng không thể không thỏa hiệp, chúng ta bắt đầu bạt mạng đẩy nhanh hành trình, mặc dù dọc đường không phải dùng chạy, chẳng qua mọi người hình như chân đều quá dài, sải một bước chân gần như gấp rưỡi người bình thường, tốc độ cất bước lại nhanh, cho nên thật ra cũng bằng người bình thường chạy bộ.
Đây đúng là mệt chết ta rồi! Trên người ta mặc dù chỉ mặc khôi giáp nhẹ, nhưng dù là giáp nhẹ cũng tới mười mấy ký! Càng đừng nói đến sức nặng của hành lý.
Chúng ta từ buổi sáng chạy đến giữa trưa, vội vàng ăn qua thịt khô với bánh mì, sau khi thở hổn hển vài hơi, lại chạy cả buồi chiều, rồi sau ăn cái gì đó cho bữa tối, tiêu hóa một chút, lại bắt đầu chạy… Cả ngày như vậy, mồ hôi ta ướt đẫm cả bộ quần áo, gió lại thổi khô quần áo, sau đó mồ hôi lại lần nữa ướt đẫm toàn thân, quá trình này không ngừng lập lại, ta chỉ cảm thấy ta đã đạt đến lượng mồ hôi chảy cho cả một năm lúc trước rồi.
Lúc này, ta đã rớt xuống cuối cùng của đội ngũ, Leaf cố ý chậm lại bước chân, sóng vai cùng ta đi, sắc mặt cậu ta xem ra hết sức lo lắng, nhỏ giọng hỏi ta: “Sun, cậu còn ổn không?”
Ta thở hổn hển, toàn thân không chỗ nào không đau nhức, gần như là từ trong kẽ răng thở ra: “Không ổn.”
Nghe vậy, Leaf vừa lại đánh giá tình trạng thảm hại của ta, rồi sau đó thở nhẹ một hơi, đề nghị nói: “Vậy thì, tôi cõng cậu đi, cậu ở trên lưng tôi chợp mắt một chút, lát nữa chạy tiếp là được.”
“Leaf…” Ta vô cùng kích động cầm hai tay cậu ta, cảm động nói: “Cho dù bây giờ là buổi tối, không có sự chứng kiến của thần Ánh Sáng, cậu vẫn là người tốt!”
Leaf bất đắc dĩ cười, ngồi xổm xuống trước mặt ta, đem cái giường thoải mái… Không! Là lưng của mình hướng về phía ta, nói: “Lên đi.”
Ta sợ cậu ta đổi ý, lập tức nhảy lên lưng cậu ta, cố gắng điều chỉnh vị trí thoải mái, đây cũng không dễ, bởi vì Leaf gầy nhom, nằm thế nào cũng không thoải mái bằng giường của ta.
Sau đó, Leaf liền bắt đầu chạy, để đuổi kịp đội ngũ, cậu ta chạy rất nhanh, cho nên khá xóc, cái này làm ta có chút không hài lòng, nhưng, nếu như phàn nàn với Leaf, ta sợ ta sẽ chọc giận một người tốt, cho nên vẫn là nhẫn nại đi!
Khi Leaf đuổi kịp đến đội ngũ, ba người kia nhìn về phía chúng ta, phản ứng hết sức nhất trí, đều là sửng sốt trước, khó có thể tin, sau đó nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ, tiện thể tặng mấy ánh mắt đồng cảm cho Leaf.
“Hắn…” Ann có chút nhạ dị lên tiếng.
Leaf lại hiếm thấy mà kiên định cắt ngang mọi nghi vấn của ba người: “Chúng ta đi nhanh thôi, nếu không việc rong ruổi suốt cả đêm sẽ không còn ý nghĩa nữa.”
Ba người yên lặng một chút, trong khoảng thời gian đó không biết đã liếc ta bao nhiêu cái, ánh mắt phần lớn mang khinh bỉ.
Tất cả mọi người đều chạy bộ, ta lại để cho người khác cõng, cái này đúng là khiến cho ta có chút xấu hổ, nhưng nếu như muốn ta hạ xuống tiếp tục chạy không ngừng, ta thà chết vì xấu hổ, cũng tuyệt đối không muốn chạy bộ đến chết!
Dù sao cũng không ai quy định Sun knight nhất định phải biết chạy bộ, hay là Sun knight không thể để cho người khác cõng.
“Được, đi thôi.” Mike cười lạnh nói: “Chỉ là ngươi cần phải chống giữ, nếu như chống không được, bọn ta thế nhưng sẽ không ai giúp ngươi vác “cái thứ đó”.”
Xem ra, Mike hình như không cho rằng Leaf có thể cõng ta chạy một ngày, nhưng hắn đã sai rồi, mặc dù năng lực chiến đấu của chiến sĩ bọn hắn đúng là rất mạnh, nhưng nếu muốn nói đến lực duy trì, nghề nghiệp nào cũng không thể sánh bằng Thánh kỵ sĩ!
Cái gì? Ta đấy hả?
Ahem! Thánh kỵ sĩ cũng là có phân chủng loại, chủng loại của ta là loại duy trì lực kém hơn kia, nhưng lực duy trì phát ra Thánh quang của ta, thì không ai có thể sánh bằng, ngay cả lão già Giáo Hoàng cũng không thể so với ta… Không được nói ta là tế ti! Ta là Thánh kỵ sĩ!
Tóm lại, tiếp theo lại là chạy bộ nhàm chán muốn chết, tin rằng mọi người cũng không muốn nghe đoạn miêu tả này, hơn nữa ta cũng không thể miêu tả, bởi vì ta ngủ suốt hai mươi bốn giờ.
Đành phải vậy, Leaf nói tỉnh ngủ thì phải hạ xuống chạy bộ, ta đành cố gắng ngủ hai mươi bốn giờ, ngủ đến nỗi xương thắt lưng ta đau đớn, đúng là khổ cực chết ta rồi.
Khi ta tỉnh dậy thì, đội ngũ đã tới một bờ hồ, sắp bắt đầu cắm trại rồi.