≈≈≈≈≈≈≈
Demos lặng lẽ mà ngồi ở dưới bàn, đây là góc nó thích nhất, gần như sẽ không có người chú ý đến nó, điều này khiến cho nó cảm thấy rất an tâm.
“Á! Mày làm sao lại ngồi ở chỗ này nữa? Muốn dọa chết người à!”
Đáng tiếc hôm nay có chút xíu ngoài ý muốn, một người đàn ông vừa ngồi vào bàn liền duỗi chân, khiến nó không kịp né tránh liền bị đá phải, người đàn ông hết hồn chửi ầm lên, sau đó túm nó ra khỏi gầm bàn.
Đây là anh rể của nó, Janis.
Vừa nghe thấy tiếng chửi, chị gái Waris lập tức liền từ trong phòng bếp xông ra, cao giọng la: “Đừng mắng tiểu De! Anh dùng sức túm nó như thế làm gì? Nó sẽ đau đó!”
“Nó vừa lại trốn ở dưới bàn rồi!” Janis tức giận phừng phừng nói: “Dạy làm sao cũng dạy không được, kêu nó đi ra ngoài chơi với mọi người cũng không chịu, cả ngày cứ thích trốn ở dưới gầm bàn, thằng bé này làm sao chẳng hoạt bát gì hết, một chút cũng không khiến người thích!”
Mặc dù ngoài miệng chửi không ngừng, nhưng Janis lại buông Demos ra, thậm chí còn xem một chút cánh tay nó có bị nắm đau hay không.
Nghe thấy Janis phê bình Demos, Waris nhướng mày, lập tức liền muốn chửi ầm lên rồi, chỉ là đuôi mắt liếc thấy Demos, cô âm thầm nhẫn nhịn lửa giận, một phát túm lấy chồng liền lôi vào phòng bếp.
Hai người vừa tiến vào phòng bếp, Waris lập tức liền nổi giận nói: “Anh cũng không phải không biết, tiểu De lúc trước bị bọn cướp bắt cóc, ở trong ổ bọn cướp đợi đủ ba năm đấy! Anh muốn nó làm sao vui vẻ hoạt bát nổi?”
“Anh biết, cũng không trách nó, nhưng nó cứ như thế cũng không phải biện pháp à! Em chẳng lẽ muốn nhìn nó cả đời trốn ở dưới gầm bàn sao?”
Nghe vậy, Waris cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, cô và em trai từ nhỏ đã luôn gắn bó với nhau, nào biết một ngày nọ em trai lại có thể bị người bắt đi, mất tích ba năm rồi mới về được nhà, cũng thật may em trai cô lúc đó mặc dù nhỏ tuổi, nhưng lại nhớ được nhà mình ở đâu, đây mới có biện pháp về nhà.
Nhưng Waris về sau lại biết cảnh ngộ lận đận của em trai nhà mình ba năm qua, đầu tiên là bị bọn buôn người bắt đi, tiếp đến bọn buôn người đó ở trên đường vận chuyển bị bọn cướp trấn lột, cho nên em trai cô cứ như thế lạc đến ổ bọn cướp, liền ở suốt ba năm, cho đến khi ổ cướp đó bị Thần Điện Ánh Sáng phái kỵ sĩ công phá mới thôi.
Nghĩ đến em trai bị một đám cướp coi như người hầu sai tới sai lui, thật là tưởng tượng làm sao liền đau lòng như thế.
Janis kéo tay vợ, nói: “Waris, em nghe anh nói. Anh mới ở bên ngoài nghe thấy Thần Điện Ánh Sáng gần đây đang trưng tuyển Mười Hai Thánh kỵ sĩ kế nhiệm, không bằng để cho Demos đi thử xem đi?”
Waris ngẩn người, do dự nói: “Nhưng mà, Demos như thế…”
“Ôi, thử một tí cũng đâu sao mà! Ít nhất để cho nó ra ngoài, dù sao trong đó đang trưng tuyển tiểu kỵ sĩ, trẻ con chắc chắn rất nhiều, coi như đi chơi cùng bọn trẻ khác cũng không sao.”
Waris trong lòng vừa nghĩ, đây cũng phải.
◊◊◊◊
“Demos, thử đi trưng tuyển Mười Hai Thánh kỵ sĩ được không?”
Mười Hai Thánh kỵ sĩ? Demos ngẩng đầu lên, tươi cười của chị gái hết sức sáng chói, nhưng càng sáng chói, nó liền càng muốn né tránh cô, thà rằng ở cùng chỗ với anh rể luôn là mắng nó còn hơn, bởi vì chị gái thực sự quá tốt đẹp… cũng quá chói mắt rồi.
Mặc dù giọng điệu chị gái là dò hỏi, nhưng trong ba năm ở ổ cướp, Demos lúc nào cũng không được cho phép nói không, thế là nó gật đầu nói: “Được.”
Nghe thấy trả lời, chị gái nó lộ ra tươi cười vô cùng sáng chói, thật là sáng quá…
◊◊◊◊
“… Sáng quá!”
Grisia ngồi xổm trước mặt Demos, vừa nghe thấy cái từ này liền trợn lớn mắt, khó hiểu hỏi: “Sáng? Chỗ nào sáng chứ?”
Demos ngồi xổm phía sau khôi giáp trang sức ở chỗ lõm hành lang, đây là chỗ âm u nó vất vả lắm mới tìm được, hai bên khôi giáp còn có rèm buông lớn màu đỏ, chỉ cần trốn ở phía sau rèm buông, ai cũng tìm không được.
Càng ở cùng với những người quá sáng này, Demos càng cảm thấy mình càng thêm âm u, vì sao mình lại lên làm Mười Hai tiểu Thánh kỵ sĩ? Nó nghĩ làm sao cũng không hiểu, mình rõ ràng đã rất nỗ lực mà luôn tránh ở phía sau rồi… chẳng qua lão sư Cloud hình như rất ghét những đứa trẻ cố gắng chen ở trước mặt ông ấy.
Đừng quấn ta, tự sang bên cạnh chơi đi.
Kiếm thuật chỉ biểu diễn một lần cho ngươi xem, tiếp đến tự mình luyện.
Xem xong quy tắc Cloud knight rồi chiêm nghiệm.
Hmm, xem ra không phiêu dật lắm… quên đi, dù sao đây cũng coi như là một loại phiêu đi!
Lão sư luôn là nói xong những lời này liền quay đầu đi mất, chẳng qua, Demos vẫn rất thích tính cách như thế của lão sư Cloud, chính là bởi vì tính cách thế này của lão sư, cho nên ngoại trừ lên lớp, nó mới có thể luôn trốn ở đây, trốn hơn ba năm, trước giờ cũng không có người tìm được nó….
Ngoại trừ Grisia hiện tại đang ngồi trước mặt nó, Grisia sáng đến chói mắt, cười lên còn muốn sáng hơn chị gái, lúc trước Demos luôn là cố ý né tránh Grisia.
“Hê! Demos, cho dù tôi là tiểu Sun knight, trên người cũng sẽ không phát quang à… trừ khi tôi cố ý tụ tập Thánh quang.” Grisia vươn tay kéo tay của Cloud, nói: “Cậu nhìn tay cậu rõ ràng còn muốn trắng hơn tôi! Tôi đã rất trắng rồi đây!”
“Đừng!” Demos mãnh liệt rút tay lại, nhìn thấy thần sắc ngạc nhiên của Grisia, nó nhỏ giọng giải thích: “Cậu sẽ bị tôi nhiễm tối…”
Grisia nhíu mày, nói: “Cậu có tối làm sao cũng không tối bằng Lesus đi?”
“Lesus không tối.” Demos nói không ra vì sao Lesus không tối, mặc dù Lesus tóc đen mắt đen vừa lại áo đen, nhưng tối cũng không phải phụ thuộc vào bề ngoài, Lesus luôn là đi ở trước mặt mọi người, Lesus rất mạnh vừa lại rất có năng lực, mọi người đều rất nghe lời Lesus… Lesus căn bản đã không tối!
Grisia suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như Lesus thoạt nhìn rất tối lại không tối, vậy tôi thoạt nhìn rất sáng thì nhất định rất sáng sao?”
Demos ngẩn người, nó không quá hiểu Grisia rốt cuộc muốn nói cái gì.
Lúc này, Grisia đột nhiên vươn tay nhéo mặt Demos, nhưng người sau chỉ là ngơ ngác nhìn Grisia, không hiểu cậu ta nhéo má mình làm cái gì?
Nhéo đủ một phút, Grisia cuối cùng cũng buông tay, còn hài lòng gật đầu nói: “Điểm số dễ bắt nạt là một trăm điểm! Mặc dù mọi người đều nói cậu rất khó thân thiện, chẳng qua kỳ thực mọi người chỉ là không quen cậu thôi! Điểm số dễ bắt nạt của cậu so với Elmairy còn cao hơn đây!”
“… Cậu bắt nạt Elmairy?”
Grisia vội vàng một mực bác bỏ: “Nói bậy, tôi làm gì có bắt nạt Strawberry!”
… Strawberry?
“Tôi chỉ là đôi khi sẽ tìm cậu ấy giúp tôi làm một chút chuyện mà thôi, như là đuổi chó nè! Mượn gia vị nè! Sửa công văn nè! Tuyệt đối không có bắt nạt cậu ấy.” Nói đến đây, Grisia như nghĩ tới cái gì lẩm bẩm: “Chẳng qua giúp sửa công văn vẫn là “Chết” dễ dùng hơn, mình thấy sau này tốt hơn vẫn là chuyên môn tìm cậu ta giúp sửa công văn.”
“ “Chết” là cái gì?”
“Oh, là Ceo đó!”
“…”
Cho dù Demos một câu cũng không có trả lời, Grisia vẫn là tự mình tự nói: “Nhưng mức độ dễ bắt nạt của Chết chỉ có năm mươi điểm, không đạt! Chẳng qua vẫn là bị tôi phát hiện chỉ cần đặt công văn ở trước mặt cậu ta, cậu ta liền sẽ không nhịn được muốn đem công văn sửa cho xong! Siêu buồn cười! Thuận tiện nói nhỏ với cậu, đừng nhìn bộ dạng hung dữ như thế của Lesus, kỳ thực điểm số dễ bắt nạt của cậu ta đạt tới tám mươi điểm, giúp tôi mua bánh việt quất, cậu ấy đều sẽ không từ chối.”
Ngay cả Lesus cũng… Demos không nhịn được nói: “Cậu, cậu thật tối…”
“Nào có! Tôi thế nhưng là Sun knight tương lai, siêu cấp sáng đó!”
“Grisia, ngươi bây giờ đang ở đâu đắm chìm ánh sáng đây? Bây giờ, lập tức, nhanh chóng đi ra, nếu không lão sư ta sẽ phải đi tìm ngươi rồi.”
Nghe thấy giọng nói ưu nhã nhưng âm điệu rõ ràng thấp hơn bình thường rất nhiều này, Grisia không nói nhiều lời liền lập tức vén rèm buông trốn vào, sau đó một phát kéo rèm buông lại.
Demos đầu đầy mờ mịt nhìn Grisia, ngay tiếp theo liền nghe thấy tiếng bước chân đi tới… nhưng tiếng bước chân lại ở lúc tới gần nhất đột nhiên ngừng lại.
“Ai ở trong đó?”
Demos giật mình, không ngờ nó trong một ngày ngắn ngủi đã bị hai người phát hiện, nó nhìn Grisia ở cách vách, người sau rõ ràng không định trả lời.
Demos đành phải kéo rèm ra một chút xíu, chỉ ló đầu ra nói: “Là Demos.”
Sun knight nhíu mày, hỏi: “Có nhìn thấy Grisia không?”
Khi Demos đang có chút khổ não nên làm sao trả lời, sau lưng liền bị nhéo nhẹ một chút, nó đành trả lời: “Không có.”
Nghe thấy trả lời này, Neo cũng không ngó ngàng tới nó nữa, quay đầu liền đi, thấp thoáng còn truyền đến lẩm bẩm: “Rốt cuộc chạy đi đâu rồi, có mấy phần công văn ngày mai nhất định phải giao…”
Vừa đợi đến khi Neo rời khỏi, Demos liền muốn tiếp tục rúc về thế giới nhỏ của mình, nhưng Grisia lại đã từ phía sau rèm buông ló đầu ra, nói: “Cám ơn nhé! Đúng rồi, có thể giúp tôi một cái việc nhỏ không?”
Vì sao vừa nghe thấy hai chữ “giúp tôi”, nó lập tức liền cảm giác chuyện có một chút không ổn? Demos hết sức khó hiểu, chẳng qua giúp một chút việc nhỏ trái lại không có vấn đề, thế là nó gật đầu.
“Vậy giúp tôi tới chỗ lão sư Neo lấy công văn, sau đó đưa đi cho “Chết”, nói với cậu ta đó là công văn ngày mai nhất định phải giao.” Grisia ngừng lại một chút, nói: “Làm gì mà dùng biểu tình nghi hoặc như thế nhìn tôi? Tôi không tự mình đi làm là bởi vì phải bận việc khác mà! Nếu để cho lão sư tìm được tôi, ông ấy chắc chắn vừa lại muốn cho tôi một đống bài tập bổ sung để làm.”
Thì ra như thế. Demos gật đầu, có chút không tình nguyện mà bước ra khỏi tiểu thế giới, định giúp cái việc nhỏ, dù sao chỉ là lấy cái công văn, tốn không bao nhiêu thời gian, nhưng lúc này, góc áo lại đột nhiên bị người một phát túm lấy, nó nghi hoặc mà quay đầu nhìn, Grisia đang lộ ra một cái tươi cười sáng chói rực rỡ, cười thỉnh cầu: “Nếu đã giúp một cái việc nhỏ, vậy không bằng cứ giúp thêm mấy việc nhỏ nhé? Yên tâm, chỉ là chuyển lời mà thôi.”
Dù sao chỉ là chuyển cái lời, tốn không bao nhiêu thời gian. Demos gật đầu
◊◊◊◊
Mắt thấy Ceo tiếp lấy công văn, Demos trong lòng có chút cao hứng, chỉ cần chuyển thêm cái lời là có thể trở về thế giới nhỏ của mình rồi, ít nhất tốt hơn nhiều so với Ceo tiếp đến phải sửa một đống công văn.
Nhưng, Ceo người phải sửa một đống công văn lại lộ ra thần sắc đồng cảm nói: “Grisia có phải là nói: “Giúp tôi cái việc nhỏ”?”
Demos gật đầu.
Ceo nhàn nhạt nói: “Cậu ta lúc mới đầu bảo tôi giúp cậu ta sửa công văn cũng là nói như thế.”
Nói xong, Ceo vỗ vai Demos nói: “Hoan nghênh gia nhập hàng ngũ “giúp cái việc nhỏ”.”
Giúp cái việc nhỏ có khổ sở như thế sao? Biểu tình của Ceo thoạt nhìn giống như gia nhập đội cảm tử giết rồng gì đó. Demos vô cùng khó hiểu.
◊◊◊◊
“Grisia kêu cậu tới mượn gia vị?”
Elmairy hết sức tò mò nhìn Demos, mặc dù cùng là Mười Hai tiểu kỵ sĩ, hơn nữa còn cùng là phái người tốt ấm áp, nhưng Elmairy rất ít khi tiếp xúc với Demos, người sau thực sự không phải người dễ dàng nhìn thấy lắm.
Demos gật đầu rồi nói: “Còn có mấy vụ án muốn cậu điều tra một chút, cậu ấy còn nói: “Đối tượng điều tra đều là tầng lớp bà mẹ, cho nên phải ăn mặc đáng yêu một chút, thuận tiện gây lên bản năng làm mẹ của đối phương”.” Mặc dù Demos thực sự không quá hiểu Grisia rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng dù sao nó chỉ phụ trách chuyển nguyên văn lời nói.
Elmairy sửng sốt, thấp giọng lẩm bẩm: “Đã mười sáu tuổi rồi, nào còn đáng yêu nổi…”
Lúc lần nữa nhìn về phía Demos, ánh mắt của Elmairy đột nhiên trở nên tràn đầy đồng cảm, còn dùng giọng thương xót nói: “Khổ cho cậu rồi, chẳng qua cũng đành vậy, xin cứ nhẫn nại nhiều một chút, nếu như thật sự làm không nổi, tôi sẽ giúp cậu, dù sao tôi cũng thường thường giúp Ceo.”
…?
◊◊◊◊
“Grisia nói, trên cái pháp trường xa nhất xuất hiện rất nhiều oán linh, muốn cậu đi trừ linh.”
Nghe vậy, Chikus ngẩn người, thành thật mà nói, Chikus là sau khi Demos mở miệng nói chuyện mới chú ý đến tồn tại của người này.
Chikus trên dưới đánh giá Demos, người sau cho rằng Chikus không nghe rõ, thế là nói lại một lần.
“Oh, tôi biết rồi.” Chikus gật đầu, nó không giống người khác dùng giọng đồng cảm an ủi Demos, trái lại dùng giọng bội phục nói: “Grisia thật là quá lợi hại, lại có thể ngay cả đứa khó thân thiện nhất vừa lại khó tìm được nhất cũng có thể đối phó! Tôi thấy chỉ có Georgo sẽ không giúp việc của Grisia thôi. Đúng rồi, cậu ta gọi cậu làm sao?”
“Gọi tôi?”
“Grisia hẳn là không phải dùng tên cậu gọi cậu chứ?”
Demos khó hiểu trả lời: “Cậu ấy là gọi tên của tôi.”
“Oh…” Chikus suy nghĩ một chút, nói: “Đó đại khái là quen biết chưa đủ lâu, dù sao cậu qua một hồi sẽ biết thôi.”
…?
◊◊◊◊
Làm xong mọi chuyện, Demos mang theo đầy lòng mừng rỡ, bắt đầu đi về thế giới nhỏ của mình…
“Đệ Đệ!”
Demos tiếp tục đi.
“Đệ Đệ!”
Tiếng gọi đệ đệ càng lúc càng lớn, nhưng Demos vẫn tiếp tục đi đường của mình, dù sao nó vừa lại không có anh trai, không có người sẽ gọi nó là đệ đệ… nhưng nó đột nhiên bị người túm lại.
Xoay đầu nhìn, là Grisia, Grisia còn mang giọng không hài lòng oán giận: “Tôi đang gọi cậu đó! Cậu làm sao đều phớt lờ tôi?”
Gọi nó? Demos nghiêng đầu, nhưng nó rõ ràng nghe thấy Grisia gọi chính là Đệ Đệ… chẳng lẽ là “Dede”?
Grisia túm chặt Demos, vạn phần hối hả nói: “Dede, cậu nhất định phải giúp tôi một cái việc nhỏ!”
Chẳng phải đã giúp rồi sao?
“Tôi vẫn là bị lão sư bắt được rồi! Ông ấy ra một cái bài tập, muốn tôi đi rừng rậm ngoài thành bắt một con sói cho ông ấy, nhưng Ceo đang giúp tôi sửa công văn, Leaf đi giúp tôi điều tra vụ án, Blaze đi pháp trường trừ linh rồi, cho nên cậu theo tôi cùng đi, giúp tôi đánh sói nhé!”
Vậy cậu phụ trách làm cái gì? Demos thực tại không hiểu, nhưng nó cũng không quen phản kháng, cho nên vẫn là ngoan ngoãn theo Grisia đi.
Dù sao chỉ là đánh một con sói, tốn không bao nhiêu thời gian.
◊◊◊◊
Lấy cái công văn tốn không bao nhiêu thời gian.
Chuyển cái lời cũng tốn không bao nhiêu thời gian.
Đánh một con sói vẫn là tốn không bao nhiêu thời gian…
Nhưng trong bất tri bất giác, Demos đột nhiên nhìn lại, phát hiện mình chẳng những lấy công văn, chuyển lời, đánh sói, chinh phạt sinh vật undead, giúp mua nguyên liệu bánh ngọt, xử lý công văn, âm thầm điều tra, nghe ngóng đủ loại tin tức, dạy dỗ tên xui xẻo chọc phải Grisia, len lén bỏ thuốc xổ trong đồ ăn của quốc vương… Thế nhưng cả ngày đến tối đều là nghe thấy…
“Đệ Đệ! Giúp tôi cái việc nhỏ ~~”
Có lẽ lúc đầu thà rằng gia nhập đội cảm tử giết rồng cũng không nên giúp Grisia một cái việc nhỏ.
Demos vừa giúp việc nhỏ, vừa nghĩ như thế.
◊◊◊◊
Chikus ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha! Đệ… Đệ Đệ? Ha ha ha!”
Ceo lông mày nhướn lên, nói: ““Kỳ Cục”, tôi cảm thấy cậu hình như không có tư cách cười người ta?”
Tươi cười của Chikus khựng lại, không chịu yếu thế gào lại: ““Kỳ Cục” chung quy tốt hơn so với “chết”! Cẩn thận cậu ta cứ hô như thế, cậu ngày nào đó sẽ chết thật đó!”
Elmairy vỗ ngực may mắn: “Còn may, Strawberry còn coi là dễ nghe… không biết Grisia đều gọi Georgo làm sao đây?”
Ceo khó chịu nói: “Georgo cũng đâu chịu giúp Grisia, Grisia căn bản không thấy thích giúp cậu ta đặt biệt danh quái dị, dù sao cũng không cần cả ngày đến tối đều kêu cậu ta giúp cái việc nhỏ.”
Nói xong, bao gồm cả người nói chuyện, bốn người đều trầm mặc.
Đáng giận! Sớm biết vậy lúc đó đã không nên giúp Grisia “một cái việc nhỏ” rồi.