◊◊◊◊
“Eci, không được cười!”
Ecilan nhất thời cứng đơ tươi cười, nó đang mỉm cười chào hỏi với một Thánh kỵ sĩ tập sự đi ngang qua, đó là đứa trẻ đã quen biết lúc trước, nó thường thường đưa bánh mì đến nhà của đối phương.
Không sai, Ecilan là con trai của một thợ làm bánh mì, từ nhỏ đã lập chí muốn thành thợ bánh mì giỏi nhất Diệp Nha thành, ước mơ lớn nhất ngoại trừ làm bánh mì, còn muốn phát triển hàng loạt đồ ngọt… Nhưng bây giờ nó là Ice knight tập sự, mọi người bình thường đều gọi nó là tiểu Ice knight.
Tiểu kỵ sĩ tập sự trước mặt mang theo bộ mặt hoảng sợ, hành lễ với người phía sau nó, hành lễ xong liền vội vàng chạy mất, như thể người phía sau Ecilan là mãnh thú hồng thủy nào đó… Ice knight nói không chừng so với mãnh thú hồng thủy đáng sợ hơn nhiều?
Ecilan thu hồi tươi cười, thu lại toàn bộ biểu tình trên khuôn mặt, biến thành một bộ mặt vô biểu tình, lúc này mới dám quay đầu đối diện người phía sau, hành lễ: “Chào lão sư!”
Ice knight Eller có chút nóng lòng nói: “Eci, ngươi làm sao vẫn không sửa đổi được mỉm cười? Không cười có khó như thế sao?”
Ecilan cảm giác rất uất ức, khi trước lúc nó đưa bánh mì, mọi người đều sẽ khen tươi cười của nó, bây giờ lại ngay cả cười cũng không thể rồi.
Vì sao nó lại trở thành Ice knight? Nó chẳng qua chỉ là tới Thánh Điện đưa bánh mì, mà lúc đó Thánh Điện đang trưng tuyển tiểu kỵ sĩ, mà nó cũng đâu có tham tuyển, chỉ là đi qua mà thôi, không biết vì sao Ice knight cứ một mực nhìn trúng mình… Mười Hai Thánh kỵ sĩ ngoan cố nhất không phải Stone knight sao?
Nhưng lúc đó Stone knight lại nói với nó: “Ngươi hay là ngoan ngoãn gật đầu đồng ý làm tiểu Ice knight đi! Ice knight của bọn ta rất cố chấp vừa lại không nghe lời người ta nói, hắn căn bản sẽ không cho phép ngươi nói không.”
Eller nhíu mày, quát khẽ: “Cũng không được lộ ra biểu tình ai oán!”
Nghe thấy lời này, Ecilan lập tức cố gắng khiến cho trên mặt mình một chút biểu tình cũng không có.
Eller không vui quở trách: “Chỉ là bảo ngươi không được cười mà thôi, có khó như thế sao? Ngươi ngó tiểu Judge knight xem, nó còn phải giả vờ một bộ dạng rất lãnh khốc đây! Ta cũng không có yêu cầu ngươi như thế rồi, chỉ là muốn ngươi phù hợp với yêu cầu thấp nhất của Ice knight mà thôi, làm không được lạnh lùng, ít nhất mặt cũng phải vô biểu tình chứ?”
Ecilan thừa nhận Lesus đúng là khổ cực hơn nó nhiều, chẳng qua nó cũng rất muốn nói với lão sư Eller: kiểu dáng vẻ quát tháo này của ngài bây giờ cũng chẳng giống Ice knight lạnh lùng ít nói tí nào!
“Tóm lại ngươi từ hôm nay trở đi bảo trì mặt vô biểu tình cùng trầm mặc ít nói cho ta! Nếu lại để ta nghe thấy những lời như “thằng bé Ecilan này thật là chu đáo có lễ phép lại luôn tươi cười” gì gì đó, ta sẽ… sẽ không cho ngươi vào nhà bếp nữa!”
Nhưng ba và mẹ từ nhỏ đã nói cư xử với người khác phải có lễ phép, không được dùng mặt khó coi đối với người khác… Ecilan cảm giác càng ủy khuất rồi, nhưng vừa nghe thấy không cho nó vào nhà bếp, đây đúng là sét đánh giữa trời quang! Trong cả tòa Thánh Điện, nó thích nhất chính là nhà bếp, đó là nơi duy nhất có thể nấu nướng!
Eller lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận rồi, không cho Ecilan vào nhà bếp, ai giúp hắn nướng bánh mì? Chẳng qua muốn uy hiếp Ecilan tuyệt đối là cái hữu hiệu nhất rồi… Quên đi, đợi đến khi nó thật sự vi phạm rồi tính sau!
“Eci, ta đói rồi, bánh mì làm xong chưa?”
Ecilan khôn khéo trả lời: “Con đang muốn đến nhà bếp xem thử nướng xong hay chưa. Nướng xong sẽ đi lấy cho lão sư ngài.”
Eller gật đầu, mặc dù nuôi dưỡng tính cách Ice knight của Ecilan luôn đều có chút vấn đề, không giống thằng bé Lesus kia, đúng là một đứa vạn năng, Chasel thật là nhặt được của quý rồi, đáng ghét! Chẳng qua nói đi thì nói lại, Lesus thế nhưng không biết nướng bánh mì, hơn nữa còn là loại bánh mì siêu ngon này!
“Ta về phòng chờ ngươi, ngoài bánh mì, tiện thể xin Neo chút rượu nho.”
“Vâng.”
Ecilan thở phào một hơi, so với đặc huấn mặt vô biểu tình, nó vẫn thích vào nhà bếp nướng bánh mì hơn, hận lão sư một ngày không thể ăn sáu bữa, để cho nó có thể cả ngày ở trong nhà bếp!
Bưng theo cả một khay bánh mì, Ecilan còn thử nướng bánh ngọt, là vị việt quất! Đáng tiếc lần đầu tiên làm thử, phân lượng không có cân đong tốt, đường bỏ vào quá nhiều, bánh ngọt làm ra thực sự quá ngọt rồi.
Ecilan cảm thấy có chút đáng tiếc, còn định mang về phòng, ăn kèm với nước nóng, để tránh lãng phí thực phẩm.
Trên đường trở về phòng lại gặp phải người không ngờ, đó là Grisia, nó đầy mặt mang theo tươi cười xán lạn, trong miệng hình như đang lẩm nhẩm, không biết đang nói cái gì? Có lẽ là đang đọc quy tắc của thần Ánh Sáng chăng? Nghe nói Sun knight là Thánh kỵ sĩ trung thành tận tâm nhất của thần Ánh Sáng, đồng thời cũng là người phát ngôn của thần Ánh Sáng…
Cho đến khi Grisia đi đến cự ly chỉ cách vài bước, Ecilan đột nhiên nhớ tới đối phương là Sun knight, mà mình thuộc về Ice knight, cho nên, cho nên chúng phải cư xử không tốt!
Ecilan vội vàng bày ra bộ mặt vô biểu tình, nhưng không ngờ, Grisia lại đột nhiên dừng chân, sau đó nhìn… cái khay trên tay nó.
“Ah là bánh ngọt!” Nó kinh hô một tiếng hơn nữa còn trực tiếp vươn tay cầm lấy một cái.
“Cái đó, cái đó là tôi nướng thử… Không được!” Ecilan dưới cuống quýt quát to, nhưng quát xong lại phát hiện giọng điệu của mình thực sự rất tệ, gần như là đang mắng chửi rồi.
Grisia ngừng tay, cúi đầu nhìn bánh ngọt, có chút tiếc nuối hỏi: “Không được ăn sao?”
Ecilan cuống lên, mặc dù muốn giải thích nhiều thêm một chút, nhưng lão sư vừa mới nói từ hôm nay trở đi phải mặt vô biểu tình trầm mặc ít nói, nếu không thì sẽ không được vào nhà bếp nữa… làm sao đây?
Nhìn Ecilan vẫn là bộ dạng mặt vô biểu tình, Grisia cúi đầu, trước xin lỗi: “Vậy… thật sự xin lỗi, tự tiện lấy bánh ngọt của cậu, đừng giận tôi nhé!”
Không phải… Nó không có tức giận! Ecilan cuống đến độ sắp khóc đến nơi.
“Chẳng qua dù sao miếng này cũng đã bị tôi cầm lên rồi, vậy cứ cho tôi ăn đi!” Grisia vừa nói xong, như thể sợ bánh ngọt sẽ phải trả về, lập tức nhanh như chớp bỏ chạy mất.
Ecilan sửng sốt, hoàn toàn không kịp phản ứng, đầu tiên là nghĩ đến Grisia hình như không có tức giận, thật là tốt quá, nhưng lập tức vừa lại nghĩ đến bánh ngọt bị lấy đi rồi, đó là bánh ngọt làm quá ngọt, nếu Grisia ăn… Quên đi, ăn một miếng biết quá ngọt hẳn là sẽ phun ra rồi đi?
Nói không chừng Grisia sẽ thích cái bánh ngọt việt quất đó? Có lẽ sau này có thể làm một chút bánh ngọt cho cậu ta ăn, cậu ta thoạt nhìn rất thích đồ ngọt, đúng lúc mình cũng rất muốn thử làm đồ ngọt. Ecilan càng nghĩ càng vui vẻ, không nhịn được nhoẻn một nụ cười, trong đầu tràn đầy đồ ngọt và bánh mì đủ loại…
“Eci!”
Ecilan giật nảy mình một cái, hồi thần lại mới phát hiện lão sư đang bừng bừng nổi giận đi nhanh tới, đây khiến nó hoảng loạn cùng cực, nghĩ cũng biết, nó vừa rồi nhất định đã không bảo trì mặt vô biểu tình, nói không chừng còn cười một cách rất minh hiển!
Eller giận dữ đi tới, lập tức bắt đầu mắng: “Vừa mới bảo ngươi không được cười, ngươi liền vi phạm ngay lập tức! Ngươi cái thằng nhóc này làm sao lại không nghe lời như thế? Không cười có khó như vậy sao? Từ hôm nay trở đi ngươi không được vào nhà bếp cho ta! Cho đến khi ngươi học được không cười mới thôi!”
“Vì sao không được cười?” Ecilan cuối cùng không nhịn được kích động nói: “Nếu con dùng sắc mặt đáng ghét xử sự với người ta, khiến người khác không vui thì làm sao? Có lẽ người đó sẽ ghét con thôi! Có lẽ con liền ít đi một người bạn rồi!”
Nhìn thấy Ecilan hiếm hoi kích động phản bác, Eller có chút á khẩu không nói gì, đứa trẻ này luôn luôn sẽ không ngỗ nghịch sư trưởng, hôm nay làm sao kích động như thế, hơn nữa lời nó nói thực sự khiến người không thể phản bác…
Ecilan trong mắt ứ nước, cố gắng muốn nhẫn nhịn không chảy xuống, nhưng thực sự nhịn không nổi rồi, vội vàng để khay lên bàn, nói câu “Lão sư, mời dùng bữa”, sau đó vội vội vàng vàng xoay người chạy đi.
“Eci!”
Nghe thấy tiếng gọi, bước chân Ecilan khựng lại, nhưng nó không có quay đầu, mà là tăng tốc chạy đi, bởi vì trên khuôn mặt nó sớm đã chảy đầy nước mắt.
Lão sư đã không cho nó cười, huống chi là khóc?
Hức hức… hức…
Thật, thật muốn về nhà làm thợ bánh mì…
“Cậu đang khóc cái gì vậy? Khóc một cách thương tâm như thế…”
Ecilan giật mình từ trên giường nhảy dựng lên, nó vốn đang nhoài người trên giường, lại bị tiếng gọi bất thình lình dọa đến suýt nữa té xuống giường.
“Grisia?”
Grisia trợn to mắt nhìn nó, đây khiến cho mặt Ecilan đỏ lên, vội vàng lau mắt, chùi hết nước mắt đi.
“Cậu còn không?”
“Huh?” Ecilan ngẩn người.
Grisia mang biểu tình vô cùng mong đợi hỏi: “Còn bánh ngọt không?”
“… Tất cả ở chỗ lão sư rồi.”
“Không phải chứ! Cái bánh ngọt vừa rồi rất lớn đó! Ông ấy định xơi hết sao?”
Ecilan có chút không hiểu tình huống lắm, nhưng vẫn trả lời: “Không, cái bánh ngọt đó quá ngọt, lão sư có thể sẽ không ăn.”
“Không ăn?” Grisia giật mình một cái: “Bánh ngọt đó ăn ngon như thế, ông ấy không ăn chẳng lẽ muốn vứt đi sao? Thật đáng tiếc quá đi! Không được không được, làm sao có thể vứt đi chứ!”
Ecilan vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, lại bị Grisia một phát túm lấy, sau đó liền lôi nó ra khỏi căn phòng.
“Đi chúng ta đi tìm Ice knight, đòi bánh ngọt lại!”
Cái gì! Ecilan giật mình, vội vàng ngăn cản: “Chờ, chờ một chút…”
“Chờ cái gì chứ? Còn chờ nữa, bánh ngọt sẽ bị vứt mất thôi!”
“Chỗ tôi có bánh mì ăn, cũng là vị việt quất giống bánh ngọt! Cậu làm ơn đừng tìm lão sư nữa!”
Grisia dừng chân lại, quay đầu nhìn Ecilan, người sau vội vàng từ trong tủ móc ra bánh mì, sau đó phết mứt việt quất lên, rồi đưa cho Grisia.
Grisia nhận lấy bánh mì lập tức liền không khách khí cắn một miếng, thấy vậy, Ecilan cũng thở phào một hơi.
“Cái này không đủ ngọt, đi, đi tìm bánh ngọt!”
Ơ?
Hai tiểu kỵ sĩ đi cùng nhau khiến cho không ít người liếc nhìn, Grisia trên đường đều là cười, nhưng Ecilan ở bên cạnh lại dọc đường mặt vô biểu tình…
Grisia vừa cười vừa nhỏ tiếng: “Ah, đáng ghét, lại có người tới rồi, lại phải cười, mặt của mình cũng sắp đơ rồi! Siêu không muốn cười, nhưng không cười sẽ bị lão sư đánh chết… ta cười!”
Ecilan trợn to mắt nhìn Grisia. Cậu, cậu ta bình thường trong miệng lúc nào cũng lẩm nhẩm chính là đang đọc những cái này?
Dọc đường nhìn thấy Grisia chỉ cần có người đi ngang qua liền phải lộ ra tươi cười xán lạn nhất, không có ai liền buông lỏng da mặt, nhưng vừa có người liền lập tức phải cười, Ecilan đột nhiên phát hiện thì ra cười hình như cũng không phải là một việc nhẹ nhàng cho lắm.
Phía trước đi tới rất nhiều người, Grisia vừa thấy mặt liền xám ngoét, nhưng đuôi mắt nó đột nhiên liếc thấy Ecilan, lập tức liền quyết định cùng nó nói chuyện, để mình khỏi phải cười không ngừng, chẳng qua vừa nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của Ecilan, hứng trò chuyện của nó tới thật rồi, không nhịn được hỏi: “Ecilan, cậu vừa rồi khóc cái gì vậy?”
“Tôi… tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy mình không quá thích hợp làm Ice knight.”
“Oh? Vậy cậu muốn làm cái gì?”
“Tôi ban đầu là muốn làm thợ bánh mì giỏi nhất trong thành.”
“Oh oh! Hèn gì cậu biết làm bánh mì với bánh ngọt như thế!”
“Không có đâu, bánh ngọt vẫn là lần đầu tiên làm, còn làm quá ngọt…” Ecilan không nhịn được hỏi: “Cậu thật sự không cảm thấy bánh ngọt quá ngọt sao?”
“Đâu có à! Còn có thể ngọt thêm một chút đây… Huh? Đó hình như là lão sư của cậu đi?”
Ecilan quay đầu nhìn, quả thật không sai, Ice knight đang đứng ở trên ban công của hành lang, hơn nữa hắn còn không phải một mình, Judge knight cũng ở đó.
Grisia dắt tay Ecilan, mang nó len lén đi tới cửa sổ gần ban công nhất.
Ecilan có chút không hiểu gì hỏi: “Cậu không phải muốn tìm lão sư sao?”
“Đúng thế! Chẳng qua nghe trộm một chút bọn họ đang nói cái gì trước đi!”
Tại sao phải nghe trộm trước đây… nghe trộm hẳn là không đúng đi. Đang muốn sửa đúng Grisia thì trên ban công đột nhiên truyền xuống một câu.
“Thật sự là tôi sai rồi sao? Thật ra không nên tuyển Ecilan, nó vốn đã không phải đứa trẻ tới tham tuyển.”
Ecilan giật nảy mình một cái. Lão sư… hối hận vì tuyển nó rồi sao?
Nhưng, nhưng, nó đã rất cố gắng thích ứng thân phận mới của mình, cũng rất cố gắng muốn làm Ice knight, thậm chí cảm thấy luyện kiếm là chuyện rất vui thích, cũng quen thuộc với rất nhiều Thánh kỵ sĩ rồi…
Cảm giác hốc mắt lại có chút nóng lên, Ecilan quay đầu liền đi, nhưng lúc này, Grisia lại đột nhiên cầm tay nó, mặc kệ nó có vùng vằng thế nào, đối phương cũng không bỏ ra.
Trên ban công lại truyền đến tiếng của Ice knight: “Nhưng tôi thì không muốn chọn những đứa trẻ thoạt nhìn rất lạnh nhạt kia! Ecilan tốt biết bao! Vừa chu đáo lại tôn kính sư trưởng còn biết nướng bánh mì!”
Ecilan ngẩn người, không vùng vẫy kiên trì bỏ đi nữa.
Tiếng nói trầm thấp của Judge knight truyền tới: “Cậu không có sai, nếu là tôi cũng tuyển nó, nó là đứa trẻ tốt. Nhưng cậu cũng không cần nôn nóng huấn luyện Ecilan thành tính cách Ice knight nên có, nó làm tiểu Ice knight cũng chẳng qua mới hai năm mà thôi.”
“Nhưng là…” Giọng của Ice knight tràn đầy khổ não: “Cậu cũng không phải không biết gần đây rất nhiều người nói việc muốn thay đổi tiểu Stone knight, thậm chí ngay cả tiếng nói phản đối tiểu Sun knight cũng có rồi, nếu như Ecilan không học được mặt vô biểu tình, đến lúc đó cũng xuất hiện làn sóng thay đổi nó, vậy nên làm sao đây?”
Chasel nhàn nhạt nói: “Đừng lo lắng, Neo sẽ không để cho người cậu ta tuyển bị đổi, cậu cũng biết tính cách của cậu ta, cậu ta nếu không chịu đổi, không ai có thể ép cậu ta.”
Eller vẫn có chút lo lắng nói: “Vậy tiểu Stone knight thì sao?”
“Nếu thay đổi một đứa, vậy đứa thứ hai muốn đổi sẽ có tiền lệ để theo rồi, cho nên Neo tuyệt đối sẽ không để cho tiểu Stone knight bị đổi, bởi vì cái này sẽ mang đến phiền toái cho cậu ta.”
Nghe vậy, Eller cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều, nếu Neo sẽ không để cho tiểu Stone knight bị đổi, vậy cũng tuyệt đối sẽ không để cho Ecilan bị đổi. Có ủng hộ của Neo, vậy làm chuyện gì đều nắm chắc hơn nhiều, bởi vì mọi người đều biết, Neo chỉ cần hạ quyết tâm, vậy cho dù là đúng hay sai, hắn luôn kiên trì đến cùng… cưỡng bách người khác cũng phải kiên trì đến cùng.
“Vậy tôi an tâm rồi, có thể tiếp tục chậm rãi huấn luyện Ecilan, tiện thể cho nó thời gian vào nhà bếp nhiều hơn một chút… Bánh ngọt làm lần này cũng quá ngọt rồi đi! Tài bếp núc của nó còn có rất nhiều không gian cần tiến bộ! Thật là, hại tôi muốn ăn lại ngọt đến ăn không nổi…”
Cho đến khi đàm thoại của hai người ngừng rất lâu, Ecilan vẫn chưa hồi thần lại, nó lúc này mới phát hiện, thì ra lão sư gần đây luôn ép nó phải mặt vô biểu tình, vậy mà là bởi vì sợ nó bị đổi sao?
“Cậu rốt cuộc muốn làm Ice knight, hay là muốn làm thợ bánh mì đây?”
Ecilan sửng sốt, ngẩng đầu đối vào cặp mắt rất nghiêm túc của Grisia, nó suy nghĩ câu hỏi của đối phương, có phần ấp úng giải thích: “Tôi, tôi muốn… tôi muốn làm Ice knight! Ngoại trừ không thích điểm không thể cười này, cái khác đều rất thích, hơn nữa cho dù không làm thợ bánh mì, tôi vẫn có thể nướng bánh mì, nhưng không làm Ice knight, hình như sẽ, sẽ mất đi rất nhiều thứ!” Như là lão sư, như là Thánh kỵ sĩ khác, nó còn đã hẹn với Lesus muốn cùng luyện kiếm!
“Cậu thích cười?” Grisia có chút kinh ngạc nói: “Cười rất mệt đó!”
Ecilan suy nghĩ một chút, nếu cả ngày đều cười giống như Grisia, ngẫm lại vẫn thật là rất mệt. Nó thành thật nói: “Nhưng tôi sợ nếu không cười, có lẽ sẽ bị người khác ghét.”
Nghe vậy, Grisia lắc mạnh đầu, nói: “Ai nói? Cậu cũng đâu có cười với tôi, nhưng tôi lại cực kỳ thích cậu! Nhất là bánh ngọt của cậu!”
Ecilan chớp mắt, phát hiện Grisia nói đúng, Ecilan căn bản chưa từng cười với nó lần nào, nhưng đối phương hình như cũng không vì thế mà ghét nó… Nó đột nhiên có chút hiểu ra rồi.
Cho dù trên mặt không cười, nếu như đưa đồ ngọt qua, vậy đối phương cũng sẽ không cảm thấy nó rất đáng ghét chứ?
Đồ ngọt… thì ra có thể thay thế tươi cười sao?