Sau đó, cái tên Thẩm Miên bắt đầu xuất hiện thường xuyên trên các loại tạp chí. Nhờ buổi lễ ra mắt vô cùng long trọng và chuyên nghiệp mà Tống Minh Thành tổ chức, Thẩm Miên với tư thái kiêu ngạo đã áp đảo mọi người để trở thành nhân vật chiếm vị trí đứng đầu trong cuộc thống kê giới giải trí năm đó.

So với người bình thường, Thẩm Miên đã thành danh sau một đêm. Hàn Tiềm nhìn hình ảnh trên tạp chí, cô ấy mỉm cười xinh đẹp. Trên bức hình khổ lớn là hình ảnh cô và Tống Minh Thành đang ôm nhau, mặt kề mặt chụp lại trong buổi tiệc hôm trước của HT. Tống Minh Thành xác thực đi đâu cũng dẫn Thẩm Miên đi theo. Nhưng người trong giới đã mở đôi mắt thờ ơ của mình để đánh giá, ai ai cũng biết Tống Minh Thành thường dùng phương thức gì để dìu dắt người mới mà Thẩm Miên lại có gốc rễ thuộc giai cấp cỏ dại, có thể làm được như vậy đã là một chuyện không dễ dàng, chờ đợi cô ở phía trước là con đường không hề rộng rãi, thênh thang. Một người thông qua tuyển chọn chính thống mới được làm nghệ sĩ còn khó được giới giải trí chấp nhận mà không có thành kiến gì, huống chi là loại phương thức này để nổi tiếng.

Hàn Tiềm không biết hình dung thế nào về tâm tình mình lúc này, hình như cũng dùng con mắt bàng quan, nhưng thỉnh thoảng lại không kìm được cảm thấy thổn thức và cảm thán.

Hóa ra cô phóng viên đó cũng chỉ như thế, cũng chỉ vì muốn nổi tiếng mà thôi!

Xoa xoa khóe mắt, vừa liếc nhìn tấm hình Thẩm Miên cười không chút phiền lo, có lẽ mấy tháng sau ngay cả khóc cô ấy cũng không khóc nổi vì giới giải trí thay đổi quá nhanh, quyền thế, lợi ích, dục vọng. Trên báo chí, cái được gọi là yêu sách cũng chỉ là chỗ dựa của Thẩm Miên như một núi băng, không có tính lâu dài, muốn leo cao nhưng không có khả năng leo cao lên nữa, nhất định là muốn làm một con thuyền sắp chìm do đâm phải tảng băng chìm rồi, quá trình này nhất định sẽ rất lâm ly và tanh máu, hơn nữa trái tim của mỗi nghệ sĩ rồi cũng sẽ mục rữa, máu, nước mắt và đau đớn cũng chỉ có thể đích thân trải nghiệm qua mới hiểu được.

Muốn thành danh ắt sẽ phải trả một cái giá rất cao, ngay cả Liễu Sơ Lãng có bối cảnh, gia thế chống đỡ cũng sẽ không ngoại lệ.

Hàn Tiềm phản đối Liễu Sơ Lãng bước chân vào giới giải trí, nhưng cô ấy vẫn rất cố chấp, làm quen với không ít người có thâm niên trong ngành này. Đối với sự lựa chọn của cô ấy, Hàn Tiềm không thể can thiệp sâu, chỉ có thể dùng quyền hạn trong khả năng của mình để che chắn giúp cô ấy mưa gió trong cuộc đời sự nghiệp không biết quý trọng con người này. Với Hàn Tiềm, từ khi sinh ra đã gánh trên vai sự kỳ vọng của gia tộc và sự chú ý của người khác. Khi những người khác vẫn còn đang vô ưu vô lo ngồi trong tiệm McDonald gặm đùi gà thì anh đã đang ngồi trong phòng họp chủ trì hội nghị rồi.

Dường như trong tuổi thơ của Hàn Tiềm chỉ có cẩn thận, tỉ mỉ, nghiêm cẩn, hoàn cảnh trưởng thành như vậy khiến cuộc sống của anh quá nghiêm túc, không giống như cuộc sống bồng bột, xốc nổi của những đứa trẻ khác. Những năm tháng in dấu vết của Liễu Sơ Lãng có lẽ là khoảng thời gian hồn nhiên nhất của Hàn Tiềm, mà tình bạn của những người xuất sắc, nổi trội qua năm tháng càng trở nên trân quý. Thời gian qua đi, tương lai cuộc đời sẽ là bảng màu pha trộn ánh sáng, người bạn khi con trẻ như Liễu Sơ Lãng luôn là màu sắc ấm áp nhất tồn tại trong Hàn Tiềm.

Bản thân muốn Liễu Sơ Lãng nhận được vai nữ chính trong《 Scandal 》coi như là món quà sinh nhật sớm tặng cô ấy, nhưng vào thời khắc quyết định lại thay đổi chủ ý khi nhìn thấy một Thẩm Miên hoàn toàn khác, không trang điểm, khôi phục lại tư thái ban đầu, nhưng nhìn kỹ lại thì ánh mắt mỏi mệt, chân thực không giống với ánh mắt khi còn làm paparazzi khi xưa nữa. Làn da cũng không còn khỏe mạnh, trắng trẻo, hồng hào như trước, mà lại tái nhợt đến giật mình. Cô ấy đang đứng trò chuyện với đạo diễn ở phía sau sân khấu, trong giọng nói đã mang theo mùi vị của giới giải trí. Hàn Tiềm còn nhớ, khi đó cô ấy vẫn còn đang đi theo dõi đứng ở cửa hộp đêm, trên hành lang truyền đến mùi thuốc lá của người đàn ông mình đầy hình xăm đứng phía trước liền không hề che giấu lấy tay bịt mũi, bây giờ đứng trong vòng khói của người nghiện thuốc lá lâu năm như đạo diễn, chỉ mỉm cười, liên tiếp gật đầu, bị làn khói vây quanh chỉ cần chớp mắt mắt đã mờ hơi nước.

Từ khi nào trình độ của cô ấy đã được nâng cao? Cô ấy đã học được cách ẩn nhẫn, học được cách nhìn sắc mặt người khác?

Ở trong giới này nhất định phải học được những điều này, đều là được xã hội mãi dũa để trở nên thành thục, đây là con đường tất yếu mà Thẩm Miên phải đi nếu muốn trở thành một minh tinh. Điều này cũng không hẳn là chuyện không tốt nhưng Hàn Tiềm lại cảm thấy không vui vẻ chút nào.

Ngoài bữa tiệc Tống Minh Thành mới các biên kịch, nhà làm phim nổi tiếng ra, thật ra Thẩm Miên cũng không mấy thuận lợi. Con đường diễn xuất quá hẹp, có quá ít sự đột phá, kịch bản hay thì lại không giành được vai diễn tốt, cô ấy thực sự cần có một kịch bản chất lượng để làm bàn đạp, không phải chỉ dựa vào sự nâng đỡ của Tống Minh Thành là có thể đạt được. Hàn Tiềm theo dõi từng cử chỉ của cô, cô đang giãy giụa cố gắng đột phá sự vay hãm của giới giải trí. Khi cô biểu diễn trên sân khấu, anh có thể nhìn thấy được nỗ lực của cô để giành được vai diễn này. Thẩm Miên tương đối hài lòng với diễn xuất của mình lần này. Hiện tại, dường như cô ấy đang chìm đắm trong suy nghĩ nhất định sẽ nhận được vai diễn này, vui vẻ chờ đợi mà không hề hay biết rằng casting chỉ mang tính hình thức mà thôi, những cố gắng của cô ấy chỉ trong nháy mắt đã trở nên vô nghĩa. Thậm chí Liễu Sơ Lãng còn không tham gia diễn thử nhưng cuối cùng lại đánh bại Nhan An An và Thẩm Miên, giành được vai diễn này, chỉ có thể nói bọn họ biểu diễn đặc sắc như thế chỉ là để cho họ thua một cách đẹp mắt mà thôi.

Vậy mà anh đột nhiên lại cảm thấy không đành lòng khi nhìn thấy nụ cười khiêu khích của Thẩm Miên khi biểu diễn xong, trong đôi mắt như có ánh sáng lung linh nhiều màu sắc. Mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt, tiều tụy, cảm giác trên người bị áp bức nhưng cô ấy lại rất hoạt bát, sinh động, mặc dù khổ cực nhưng vẫn cố chấp theo đuổi cuộc sống nhiều màu sắc. Hiện tại cô giống như một con khổng tước kiêu ngạo, thể hiện mình đã nhìn thấu giới này nhưng thật ra vẫn ngây thơ khiến người khác buồn cười như vậy.

Nhưng Hàn Tiềm nghĩ, vậy cứ để cô ấy làm một con khổng tước kiêu ngạo là được, cứ tươi cười như bây giờ sẽ ưa nhìn hơn, mình chỉ là thuận nước giong thuyền mà thôi. Vai diễn này cho cô ấy, để cho cô ấy tiếp tục tin rằng cố gắng sẽ đem lại thành công, như vậy nụ cười sẽ còn giữ trên môi lâu thêm nữa. Thẩm Miên không phải là niết bàn thì chính là rơi xuống, cho dù là loại nào, đều là huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh), một ngày kia chỉ là thoáng qua, nhưng bản thân vẫn có thể nhìn thấy cô ấy cười khi nhận thưởng, nụ cười khi đó sẽ là kết quả của việc ngày hôm này đã không bỏ lỡ phần ngốc nghếch, không sợ hãi, kiêu ngạo, dũng cảm này.

Cuối cùng Hàn Tiềm không để Liễu Sơ Lãng đảm nhận vai nữ chính mà giành nó cho Thẩm Miên, rồi cam chịu ánh mắt khiến người ta áy này của Liễu Sơ Lãng trước khi rời đi, dường như đang chất vấn. Lúc này, Hàn Tiềm mới phát giác ra làm như vậy đồng nghĩa với việc phá hỏng tình cảm thuần túy, quý giá giữa mình và Liễu Sơ Lãng, mà nghiêm về phía Thẩm Miên. Nhưng khi anh đi qua hậu trường, nhìn thấy ánh mắt lóe sáng, kích động của Thẩm Miên, anh lại cảm thấy làm như vậy là không hề sai.

Giữ lại nụ cười cho cô ấy coi như là phần nào bồi thường chuyện xảy ra đêm đó cho cô ấy.

Sau đó, bị loại suy nghĩ này chi phối, dẫn đường, chính là bao bọc, dung túng cho một người. Ban đầu đúng là bồi thường nhưng càng về sau thì lại không còn là bồi thường nữa, chỉ đơn giản là muốn cho, hơn nữa một khi đối phương đối với sự cho này lại không tiếp nhận cũng không đáp lại, trong thâm tâm sẽ nảy sinh tâm trạng u buồn. Thấy Thẩm Miên đối với mình vĩnh viễn bày ra bộ mặt lạnh lùng, hoặc giả ngôn giả ý, lá mặt lá trái, còn với Tống Minh Thành thì chuyện trò thoải mái, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện suy nghĩ muốn hủy hoại hình ảnh Thẩm Miên trong mắt người khác. Thẩm Miên cư xử với Tống Minh Thành vượt quá mức độ bình thường, nhưng Hàn Tiềm ngược lại lại mong đợi cô ấy cũng sẽ như vậy trước mặt mình.

Sau đó, Thẩm Miên bị đánh, vội vàng chạy tới hiện trường, nhìn thấy cô ấy che vết thương, rơi lệ, loại cảm giác tàn bạo như muốn hủy diệt thế giới lúc này Hàn Tiềm mới biết. Cho dù Thẩm Miên là dạng người như thế nào, sạch sẽ hay không sạch sẽ, anh cũng đều nguyện đồng hành cùng cô. Nếu như cô chỉ muốn bước lên cành cao trong giới giải trí, muốn có chỗ dựa, vậy thì anh sẽ như ý cô mong muốn, trở thành người dìu dắt cô.

Lúc ấy, Hàn Tiềm đã chuẩn bị xong xuôi để trở mặt với mọi người trong nhà, lần đầu tiên phản kháng lại những quy định, thể chế của gia tộc, cũng là lần đầu tiên từ khi trưởng thành cảm nhận thứ cảm xúc lạ kỳ muốn giữ lấy một người phụ nữ cho riêng mình. Mặc dù làm việc trong môi trường đầy sắc dục, nhưng anh luôn cảm thấy dơ bẩn, không tốt đẹp, tuổi thơ không đơn thuần như những đứa trẻ khác nên mỹ cảm càng phức tạp. Ví dụ như từ khi gặp Thẩm Miên, thân phận của cô ấy đều được xây dựng trên những lời nói dối, luôn giấu diếm anh, nhưng anh vẫn kìm lòng không được muốn thân cận cô.

Cuối cùng, khi biết được cô chính là đối tượng cưới hỏi của mình, niềm hạnh phúc lớn lao lấn át cả cảm giác kinh ngạc và sự tức giận khi bị lừa dối, sau khi tỉnh táo lại thì suy nghĩ đầu tiên của anh là đi giành lại quyền chủ động, có lẽ đây chính là bản năng trời sinh của anh.

Ngay từ khi còn niên thiếu, Hàn Tiềm đã được người lớn giáo dục phải đối xử với người khác như thế nào, giơ lên thật cao, nhẹ nhàng đặt xuống, có lúc phải bắt lấy điểm yếu của người bên cạnh, lợi dụng sự bất an trong thâm tâm của người khác, hơn nữa bản thân cũng không được dễ dàng bày tỏ thái độ, khiến cho đối phương phải mang tâm trạng áy này, khổ sở trằn trọc mấy ngày, chờ đến khi chạm đến giới hạn, khi người đó nghĩ rằng bản thân sẽ không nhận được sự tha thứ thì lại ra mặt nhẹ nhàng bày tỏ không để ý đến khuyết điểm nhỏ đó. Lúc này bắt tay giảng hòa mới có thể làm cho đối phương càng thêm cảm thấy sự nhân từ và xử sự hào phóng. Nhưng nếu bày tỏ thái độ sớm hơn, ngay lúc đó đối phương sẽ vô cùng cảm kích nhưng lâu dài mà nói, đối phương sẽ cảm thấy tư thái của bạn không thanh cao, tha thứ hay bắt tay giảng hòa quá dễ dàng.

Hàn Tiềm quá để ý đến Thẩm Miên. Khi cô ấy còn mang thân phận một minh tinh muốn quay đầu lại nhưng không thể, vì cô ấy mà quỹ đạo cuộc sống bắt đầu chệch khỏi đường ray. Hiện tại phát hiện cô ấy là người có tiền, có thế, cái gì cũng không thiếu, môn đăng hộ đối, trọng trách trên vai biến mất nhưng trong lòng lại bất an chính là vì cô ấy không thiếu thứ gì. Ban đầu cô ấy không thẳng thắn, không tín nhiệm anh, phải chăng đây là sự trả thù vì để lại bóng ma khi còn bé? Có phải đếnnmột lúc nào đó, cô ấy sẽ xoay người ra đi?

Cũng may, dưới áp lực lớn như vậy, Hàn Tiềm đều chưa từng có suy nghĩ buông tha cho Thẩm Miên. Đối với khoảng thời gian anh vì cô mà đối nghịch với cả gia tộc, hãy cứ để cô cảm động và áy này đi, bởi vì không sớm tiết lộ thân phận khiến anh phải sứt đầu mẻ trán. Vậy thì anh sẽ sử dụng khổ nhục kế, khiến bản thân càng thêm tiều tụy để cô ấy thương tiếc.

Vì vậy, anh nghĩ rằng phải nhanh chóng nắm bắt lấy tâm tình hổ thẹn của cô, đoạt lấy quyền chủ động.

Sự thật chứng minh, thất bại lớn nhất chính là tình cảm không giống thương trường, không thể dùng sự tính toán với con người không giống ai như Thẩm Miên, cũng không phải dùng thủ đoạn bình thường là có thể khiến cô ấy dựa theo nội dung vở kịch đã định trước.

Hiện tại thì, nhớ tới thời niên thiếu cũng là vào một buổi tối, Hàn Tiềm ôm Thẩm Miên, nhìn cô ấy giống như một con thú nhỏ cuộn mình trong lòng anh, vô cùng thân mật không hề ngăn cách, đột nhiên anh cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nhớ tới Thẩm Miên khi còn bé, vì giúp đứa bé nhà bên cạnh lấy con diều vướng trên cành cây xuống, mặc dù ngoài mặt thì tỏ ra anh dũng, nhưng khi trèo lên cây động tác lại run rẩy. Sau khi tháo con diều ném xuống đất cho đứa bé, nhìn mặt đất phía dưới chân tay liền trở nên mềm nhũn không dám trèo xuống, muốn đứa bé đó trợ giúp thì lại bị từ chối. Dù sao Thẩm Miên cũng là tiểu bá vương ở khu này, khi gặp rủi ro lại bị một đứa trẻ ức hiếp, nội tâm làm sao lại không rối loạn. Lúc ấy, cô ấy chỉ muốn trèo lên cây để diễu võ dương oai, nào có lòng tốt muốn giúp đỡ nào đâu.

Khi trời tối, Hàn Tiềm đi ngang qua mới phát hiện trên cây có người đang khe khẽ khóc sụt sùi, lúc ấy giang hai cánh tay nói với Thẩm Miên ở trên cây, cứ nhảy xuống sẽ có người đỡ.Thẩm Miên từ trên cây nhảy xuống, lao thẳng vào trong ngực, thiếu chút nữa răng cửa của cô đập vào ngực anh. Cô bé béo mập đó tủi thân ôm anh gào khóc, nước mắt nóng bỏng men theo cổ áo chảy vào trong cổ anh, nhiệt độ ấy lưu lại trên người anh một khoảng thời gian rất dài.

Sau đó mới biết, cô bé béo mập đó cũng không phải đứa bé khiến người ta sinh ra chán ghét. Thật ra cô ấy là người có bề ngoại mạnh mẽ nhưng bên trong lại tự ti. Bởi vì bị người khác cười nhạo thể trọng của mình, mới càng tạo cho mình vẻ ngoài bất cần, không thèm để ý. Kỳ thực, cô ấy đi lấy diều cũng chính là đang dùng một loại phương thức tầm thường nhất để lấy lòng đứa bé, hy vọng có thể hòa nhập với nó.

Khi đó, vì không chuẩn bị tốt nên khi đỡ lấy thể trọng của cô bé đó, lúc Thẩm Miên ào vào lòng anh khiến anh như bị một cú trời giáng, nổ đom đóm mắt. Bây giờ nhìn Thẩm Miên trong lòng mới biết, thế giới này có những mối liên kết thật kỳ diệu. Có những người, có những chuyện, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, đều rất trọn vẹn. Hôm nay chính là cần một người từ nhỏ đã tự ti về thể trọng như Thẩm Miên.

Crystal: Chương này tuy không dài nhưng mình làm rất lâu, không biết diễn đạt thế nào cho câu văn được chau chuốt, thực sự rất không hài lòng nhưng không biết phải sửa sao cho hay. Có lẽ trong lúc ốm đau tinh thần sa sút thế này sản phẩm làm ra sẽ không chất lượng mong cả nhà thông cảm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play