Lúc 10 tuổi, Tống Minh Thành nói cho tôi biết: “Thẩm Miên, môn số học của em không đạt, hơn nữa còn là người duy nhất trong lớp không qua!” Tôi chỉ ném cho anh ấy một ánh mắt hờ hững, sau đó cười nham hiểm, hất tóc, nghêu ngao hát; lúc 12 tuổi, cô bé Tiểu Hồng nhà bên cạnh mặc một chiếc váy công chúa rất xinh đẹp, được mẹ dắt sang nhà tôi chất vấn: “Con gái nhà chị bắt nạt con gái nhà tôi!” Tôi chỉ lầm bầm một tiếng, còn làm kẻ xấu tố cáo trước đối phương nói xấu tôi béo mập, làm tổn thương trái tim non nớt của tôi, tôi mới bị ép phải tự vệ.
Đã nhiều năm như vậy, chỉ có một số chuyện là tôi không thể cười trừ cho qua chuyện. Sự kiện thứ nhất là khi 13 tuổi, năm ấy đối diện với lời đánh giá của tên con trai mới chuyển đến khu này liếc nhìn bằng nửa con mắt, giọng nói không gợn sóng, không sợ hãi: “Vừa béo vừa xấu xí, tướng mạo đã không xinh, tính tình lại còn không tốt.” Sự kiện thứ hai là hôn ước, sự kiện thứ ba là thẳng thắn với Hàn Tiềm.
Đối với chuyện thứ nhất, mặc dù bề ngoài tôi cậy mạnh tỏ vẻ hung tợn, nhưng khi về nhà lại nhào lên giường khóc cả buổi tối, thậm chí bỏ lỡ ly kem điểm tâm buổi chiều. Tống Minh Thành dỗ dành rất lâu tôi mới quệt nước mũi lên quần áo anh ấy nín khóc mỉm cười, sau đó đưa ra quyết định ngày chỉ ăn ba bữa cơm. Đối với sự kiện thứ hai, tôi thu vội một túi hành lý, vội vã trở về. Mà chuyện thứ ba kia, tôi cũng muốn dùng tốc độ nhanh nhất để thực hiện. Đêm dài lắm mộng, mà câu này lại khiến tôi nhớ tới quảng cáo thuốc bổ thận, đi tiểu nhiều lần, đi tiểu vội vã, suốt ngày đi tiểu, hãy dùng XXX hiệu XX, đêm dài lắm mộng không còn nữa, giúp phái mạnh tìm lại sự tự tin của mình. (Crystal: Cái này có giống “một người khỏe hai người vui” của mình không nhỉ? )
Tôi không phải cần tìm lại sự tự tin của phái mạnh, nhưng cũng rất bất an, mà loại bất an này không thể dùng thái độ dửng dưng trước mọi việc như trước đây, điều căn bản chính là bởi vì tôi quan tâm.
Thật ra thì mối quan tâm lớn nhất của tôi là thể trọng, quan tâm tới hôn nhân của tôi, còn có, quan tâm tới Hàn Tiềm.
Có rất nhiều người mắc phải tật, là chuyện càng coi trọng thì càng nóng vội, không giữ được tâm tình bình thản, vội vàng muốn đạt được kết quả tốt. Sau khi tôi và Hàn Tiềm xa nhau, tuy rằng trong lòng vui vẻ nhảy nhót, nhưng vẫn nằm trên giường ảo não, lăn lộn mấy vòng. Lần nào gọi cho Hàn Tiềm cũng đều tắt máy, sau khi tin tức Hàn Lam Lam mang thai người nhà sắp xếp cho cô ấy rời khỏi thành phố để tránh tai mắt cánh phóng viên. Chắc là Hàn Tiềm đang ở trên máy bay, lúc này đang xuyên qua những đám mây trên bầu trời, tôi chỉ nghe thấy giọng nói máy móc của tổng đài chuyển đến hộp thư thoại.
Nhưng nhớ tới những lời Hàn Tiềm nói với tôi trước khi đi, bảo tôi chú ý giữ gìn thân thể, anh đi một chuyến rồi sẽ trở về, hai ngày sau quay lại sẽ đến gặp tôi, sẽ cùng nhau thương lượng cách đối phó với truyền thông. Tôi cũng cảm thấy gọi điện thoại nhiều như vậy là có phần hơi nóng lòng, chỉ có hai ngày thôi mà.
Vì vậy chui vào trong chăn cuốn chặt người lại, lăn qua lăn lại mấy vòng rồi thiếp đi. Nhưng ngược lại điều này lại mang đến cảm giác thật ngọt ngào, tôi chìm vào mộng đẹp mặc bên ngoài gió nổi mây vần, gió lạnh mưa thâu.
Khi Tống nhị thiếu gia trở lại gặp tôi, tôi đang cầm trong tay máy chơi game, tóc tai toán loạn, trốn trong chăn chơi.
Anh ấy cười hì hì đi tới: “Đại Miên, tâm tình sao vậy? Nhìn em bây giờ mặc dù bề ngoài đứng đắn, đĩnh đạc nhưng bên trong đang rạo rực, nhộn nhạo không ngừng ấy.” Sau đó, anh ấy đổi thành vẻ mặt trái tim bị tổn thương, mặt mũi ưu thương, ôm ấp tình cảm: “Đáng tiếc quá, đáng tiếc quá, nhanh như vậy em đã phải xa anh và anh cả, nhớ lại những ngày chúng ta sống nương tựa vào nhau. Anh không chê em béo, em không chê anh đẹp trai, cũng là cùng nhau đi qua biết bao hoạn nạn trong đời! Không ngờ tới em lại nhanh như vậy phải gả cho người ta! Thật là…!”
Tôi trợn mắt hung hăng lườm anh ấy: “Cái gì mà rời đi với không rời đi? Anh lại định ba hoa cái gì đây?”
“Em không đọc báo sao? Đã như vậy rồi còn không chịu tiến bộ, cũng không chịu chú ý tới hướng phát triển của dư luận. Sáng sớm hôm nay, Hàn gia thông báo hỷ sự của Hàn Tiềm đấy.” Anh ấy lấy một tờ báo từ phía sau ném cho tôi, còn hảo tâm chỉ vị trí tin tức đó cho tôi.
Đọc xong tiêu đề, mí mắt tôi giật giật, đọc tiếp, tâm trạng tôi càng trầm xuống, rất đặc sắc, trái tim co rút so với tan nát còn kém xa.
《 Hàn thị công khai hỷ sự, ít ngày nữa sẽ cưới tiểu thư Tống gia thần bí về làm vợ》
Báo ngày hôm nay đưa tin rõ ràng, ngoại trừ đưa tin về đối tượng cưới hỏi của Hàn Tiềm và đăng một tấm hình khi còn bé, phía dưới đều là tin tức scandal của Hàn Tiềm đã được chỉnh sửa, mà tôi đương nhiên không thể thoát khỏi ngòi bút của họ được.
Tống Minh Thành nhìn vẻ mặt tôi có vẻ không đúng, cũng rất nhạy cảm: “Em đã nói cho anh ta biết em là người nhà của bọn anh chưa?”
Tôi lắc đầu: “Anh bảo em phải nói thế nào? Trong nhà Hàn Tiềm xảy ra chuyện, căn bản không có thới gian phong hoa tuyết nguyệt, chẳng lẽ trong trường hợp đó lại nói với anh ấy. Này, Hàn Tiềm, chúng ta làm quen lại nhé! Em là Thẩm Miên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra sẽ là đối tượng kết hôn của anh, xin hãy để cho em được sinh con trai cho anh nhé?”
Ngoài cửa sổ gió nhẹ nắng ấm, trong lòng tôi lại đang có sóng to gió lớn, không chỉ bởi vì tờ báo kia đăng bức hình Tống tam tiểu thư khi còn bé quá khó coi, mà lại lấy đúng cái ảnh ở thời kỳ béo nhất của tôi, khoảnh khắc ngoái đầu lại cười kia, mười năm sau tôi đây là người trong cuộc còn cảm giác được toàn bộ thịt trên người đang rung động, vậy mà Hàn Tiềm sau khi nhìn thấy bức ảnh này mà còn có thể công khai thừa nhận thì thật sự không thể tin nổi.
Tôi kéo Tống Minh Thành, đem tấm ảnh trên báo để cạnh mặt mình để so sánh: “Có giống không?”
Tống nhị thiếu gia chật vật lắc đầu rồi bình luận: “Xã hội mới đem quỷ biến thành người, xã hội cũ đem người biến thành quỷ. Ngày đêm đảo lộn.”
Tôi lại chỉ vào trong bức ảnh: “Ai đẹp hơn?”
Nhị thiếu gia dùng hành động để biểu thị, lấy lại tờ báo, anh ấy nghiêng đầu, không tình nguyện nhìn vào tấm hình khí phách của tôi năm đó, trong đôi mắt có phần ưu thương. Tôi quên không nói trước, đúng là anh ấy bị tôi nô dịch không ít, cả ngày như con chim nhỏ cụp đầu, ngoan ngoãn. Năm đó Tống nhị thiếu gia còn không được gọi là nhị thiếu gia mà bị người ta gọi là “đứa sinh đôi với con nhỏ béo mập đó.”
Mà ngày hôm nay, anh ấy cùng tôi trưởng thành, trên báo trí ngoại trừ khí phách, tướng mạo, được hâm mộ hơn tôi còn là một Tống nhị thiếu gia thành đạt, gió xuân đắc ý. Vị này còn có tài làm người ta khóc ra máu, trong từng câu chữ vừa khiêm tốn, vừa thâm sâu: “Cùng sinh ra từ một bào thai tiếc rằng lại là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhị thiếu gia hào hoa phong nhã hơn người, em gái anh ta lại hoa rơi nước chảy.”
Tôi cũng không để ý quá nhiều đến vấn đề này, chỉ quay đầu hỏi Tống Minh Thành.
“Vậy anh từ việc so sánh người thật ngay trước mặt và bức ảnh trong tin tức đám cưới của Hàn Tiềm có nhìn ra gì không?”
Tống Minh Thành rung đùi đắc ý, hỏi: “Hàn Tiềm có khẩu vị nặng vậy à? Thật sự thích em gái béo mập?” Anh ấy dừng lại một lúc: “Thật ra thì anh biết có một số đàn ông sau khi chịu áp lực lớn thì tâm sinh lý trở nên có chút đặc biệt… Hoặc là anh ta nhìn thấy được vẻ bề ngoài của em năm đó không kiềm chế được muốn chạm vào một viên thịt tròn tròn, mềm mại, tâm hồn đẹp đẽ, trong sáng?”
Sau đó, cuối cùng nhị thiếu gia cũng phải chịu thua: “Anh cũng không biết nữa… Mặc dù em chưa nói cho Hàn Tiềm biết, bọn anh vì muốn bảo vệ em mà làm ra bao nhiêu mưa bom bão đạn như vậy, cộng thêm em mặc dù lớn lên thay da đổi thịt, nhưng nội tâm bỉ ổi thì chẳng thay đổi gì… Có lẽ anh ta biết em chính là đối tượng của anh ta nên mới công khai như vậy… Nhưng anh cảm thấy, có thể anh ta sẽ hỏi em có phải đã từng sang Hàn làm phẫu thuật thẩm mỹ hay không, sau đó chắc sẽ lo lắng cho tương lai của đời sau.”
….
Tôi và Tống Minh Thành mặt đối mặt. Sau đó là trầm mặc không nói, thật ra thì trong lòng chúng tôi đều hiểu, nếu như trong tình huống không biết rõ thân phận, Hàn Tiềm công khai tin tức đám cưới, điều này có nghĩa là buông bỏ kẻ nghệ sĩ không có bối cảnh như Thẩm Miên, không muốn tiếp tục.
Mà tôi lại vừa Thẩm Miên vừa là Tống tam tiểu thư, vừa là tình nhân trong scandal của Hàn Tiềm vừa là vị hôn thê chính thức của anh. Tổ hợp này thực sự rất quái dị.
Khi sinh ra suýt chút nữa thì chết yểu, khi còn bé cũng uống không ít thuốc, thuốc thang chữa bệnh rồi thuốc tẩm bổ, đồ dinh dưỡng, nội lực, ngoại lực cùng rót vào người tôi khiến tôi trở thành một cô gái béo mập. Cũng may, khi sang Anh bệnh tình ổn định không còn phải uống thuốc nữa, cộng thêm ăn không quen đồ ăn của Anh, nên gầy đi trông thấy.
Có lẽ sống được đến khi lớn như thế này thực sự quá vất vả, trong nhà không hy vọng cô thiếu niên khí phách, béo mập như tôi trở thành đề tài trà dư tửu hậu, vì vậy sớm đưa tôi ra nước ngoài điều trị, vừa đúng lúc cặp vợ chồng người Mỹ – bạn làm ăn lâu năm của gia đình sang Anh định cư, tôi liền được họ nhận nuôi, mọi chuyện cứ thuận lợi diễn ra như vậy. Từ đó, cả trong nhà lẫn bên Anh, cả hai bên cùng ra tay xóa sạch hết nhưng tin tức về tôi, xóa sạch mọi dấu vết, tin tức trong nước chỉ còn lại một cái tên đơn giản, Terry Tống hiện đang sinh sống tại Anh,à, hiện tại xem ra còn có một tấm hình ngoái đầu lại nở nụ cười kia nữa.
Tôi tay chân rắn chắc được bố mẹ nuôi nuôi lớn khỏe mạnh, chờ sau khi lớn hơn hai mươi tuổi đầu mới nghe nói mình đã có vị hôn phu, thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ, ngã xuống cầu thang, đập đầu, gãy hai chiếc răng cửa.
Từ nhỏ tôi đã đọc nhiều thơ văn, bắt đầu nhận thức đã biết đến câu chuyện tình yêu đẹp nhưng buồn của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, cuối cùng hai người biến thành đôi bướm. Mặc dù có thể kề vai sát cánh đến thiên đường, nhưng nghĩ tới hai đời sau đều là những con sâu gói mình trong kén, cuối cùng tôi cũng có chút trở ngại tâm lý. Mà bi kịch này tạo thành chính là do hành động cực kỳ độc ác – ép duyên.
Chính vì nhận thức ngay từ tấm bé như vậy khiến tôi cực kỳ căm hận chuyện ép duyên. Lập tức quyết định quay về chỉnh chết vị hôn phu của tôi. Quyết định này mặc dù không nhận được nhiều ủng hộ, tôi trưng cái khuôn mặt thối hoắc gọi video về cho anh cả, anh ấy nhìn tôi nở nụ cười: “A Miên, anh đứng về phía em.” Lúc ấy anh ấy nói với tôi, trong lời nói cực lực thổi phồng vị hôn phu của tôi vừa vô sỉ, hạ lưu hơn nữa còn thực sự hay phá đám. Cho nên, tôi cảm thấy vô cùng khiếp sợ người đàn ông là tập hợp của hạ lưu lại còn chuyên phá đám kia nữa.
Người anh em thân thiết Tống Minh Thành của tôi lại còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cũng biểu thị sự ủng hộ ở cấp độ khác. Tôi lại vỗ ngực với ba mẹ ruột của tôi bày tỏ có thể để cho tôi vào giới giải trí xem nó vận hành ra sao, sau này tiếp nhận HT, để Tống Minh Thành quản lý bất động sản phía Tây thành phố, không để cho anh ấy cùng với những nữ minh tinh bình hoa di động kia làm chuyện xằng bậy. Ba mẹ tôi nghĩ rằng tôi lớn khôn, cũng bắt đầu hiểu chuyện, muốn gánh vác trách nhiệm nên cũng gật đầu cho phép. Mà ba mẹ nuôi của tôi thì luôn tôn trọng tự do yêu đương, dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo hát mấy câu dân ca: “Em gái, hãy dũng cảm mà bước về phía trước ~ bước về phía trước ~ chớ quay đầu lại ~ con đường rộng lớn, thênh thang ~ chín nghìn chín trăm ~ chín nghìn chín trăm à á a~~~”
Lý tưởng lúc ấy của tôi là, tôi đây còn có thể hạ lưu, vô sỉ, hay phá đám hơn cả vị hôn phu kia, vì vậy có thể dễ dàng tìm được chứng cứ đời sống cá nhân thối nát sa đọa của hắn ta. Vì mối quan hệ với bên kia nên gia đình tôi không thể nào chủ động xóa bỏ hôn ước trước được. Vậy thì cứ để tôi bôi xấu vị hôn phu kia, để cho gia tộc hắn ta không còn mặt mũi nào mà tiếp tục hôn ước, ba mẹ tôi cũng thừa nước đục thả câu xóa bỏ hôn ước. Sau đó tôi phủi mông rời đi, từ biệt đám mây nơi chân trời, phất ống tay áo, bước nhanh tới cuộc sống hạnh phúc của người tự do trong tương lai.
Vì vậy tôi bước về phía trước mà không quay đầu lại. Vừa đi đã gặp ngay phải ngã ba.
Bây giờ, vị hôn phu của tôi thông báo tin tức đám cưới, tôi lại đứng ngồi không yên. Gay go nhất chính là tôi lại thích người mà trước đây đã từng nghi ngờ là vừa hạ lưu, vô sỉ lại còn hay phá đám – vị hôn phu của tôi. Điều này thực sự khiến tôi khó có thể mở miệng.
Tống Minh Thành yên lặng ngồi nhìn sắc mặt biến đổi của tôi. Mà cuộc điện thoại vào buổi tối mới thực sự khiến tôi luống cuống, tin tức từ nước Anh xa xôi. Hàn Tiềm liên lạc với người nhà ở bên kia của tôi, nói là hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện với Tống tiểu thư một lần.
Quản gia nói chuyện này với tôi hơn nữa lại còn chúc mừng tôi, tôi lại giống như bị tạt một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân.
Thẩm Miên quay trở lại là “Terry Tống” nhưng vẫn còn đang ở Anh. Hàn Tiềm không thể biết nhiều hơn mọi người được, lúc này lựa chọn đi tìm Tống tam tiểu thư ở nước Anh xa xôi, chứng tỏ rằng anh cũng không biết tôi chính là cô ấy. Nhưng tôi đoán không ra, vì sao anh lại công bố tin tức sẽ cùng Tống gia kết thông gia, mọi chuyện thật rối rắm, khó giải.
Không công khai còn có một đường sống mà lui, hiện tại đã rơi vào tình cảnh cưỡi trên lưng hổ khó xuống. Không có một gia đình thế gia nào lại dễ dàng tha thứ cho việc con gái mình sau khi công bố tin tức đám cưới lại bị vị hôn phu cự tuyệt vứt bỏ, Hàn Tiềm cũng không phải người có thể làm chuyện như vậy. Mọi chuyện diễn biến như vậy, chẳng lẽ chỉ trong một đêm đột nhiên mang thân phận biến chính mình làm bia đỡ đạn cho cuộc hôn nhân của Hàn Tiềm? Hoảng hốt nhớ lại những chuyện xoay quanh Thẩm Miên trong thời gian qua, từ khi bước chân vào giới giải trí cho đến khi thực sự yêu thích nghề diễn viên này, là chưa bao giờ thực sự tồn tại? Tôi đã thực sự rất cố gắng, chỉ muốn phấn đấu gây dựng cho bản thân một sự nghiệp, không dựa dẫm vào thế lực bên ngoài nào, cố gắng tự khẳng định bản thân với mọi người, tất cả đều trở thành hư không sao?
Tôi không thể không suy nghĩ, bởi vì nếu Hàn Tiềm thực sự muốn chống chịu áp lực ở bên cạnh tôi, cũng sẽ không công bố tin tức đám cưới như vậy. Điều này ngoài việc khiến tôi và anh gặp càng nhiều trắc trở hơn còn khiến anh trong tương lai rơi vào tình cảnh trở thành người bất trung bất nghĩa với Tống gia.
Vốn anh hoàn toàn không cần công bố tin tức đám cưới, đến cuối cùng lại trở mặt với Tống gia. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết ở đây là anh còn dự định sẽ ở bên cạnh một người không có bối cảnh, gia thế là Thẩm Miên.
Nhưng nếu không phải … tôi không dám nghĩ.
Cuối cùng quả nhiên vẫn không kiềm chế được, trấn tĩnh lại, tôi liền bắt đầu gọi cho Hàn Tiềm, nhưng gọi mãi mà không ai nghe máy.
Đêm đó, trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn còn suy nghĩ miên man, việc công bố tin tức đám cưới lần này dù thế nà cũng đều như nghẹn ở trong cổ họng.
Nếu như Hàn Tiềm thực sự lựa chọn Tống tiểu thư, như vậy câu nói “Em chính là vị hôn thê của anh” có biết bao nhiêu xấu hổ.
Tôi nên là ai đi gặp Hàn Tiềm đây? Chẳng lẽ còn có thể xuất hiện với thân phận là Thẩm Miên, cười nói với Hàn Tiềm: “Mặc dù cuối cùng anh lựa chọn người mà anh không yêu, đối tượng cưới hỏi Tống tiểu thư, bỏ rơi em, nhưng cũng may, em chính là Tống tam, cho nên cho dù thế nào, chúng ta vẫn sẽ bên nhau.” Nếu thật sự như thế, còn có thể gọi là vừa có tình nhân vừa thành thân thuộc sao?
Mọi chuyện thay đổi như vậy khiến tôi mờ mịt, mà nói thẳng ra, ở chỗ này suy nghĩ lung tung cũng không có thể bỏ được vật đang đè nặng hay có thể không biết xấu hổ nói thẳng ra được.
Lord Byron (Lord George Gordon Noel Byron là nhà thơ lãng mạn Anh, một trong những nhà thơ lớn của thế giới thế kỷ 19) đã từng ngâm xướng câu thơ: “Sau chừng ấy năm dài, chào em thế nào đây? Trong im lặng và lệ trào.” (Trích bài Khi đôi ta chia ta – When we two parted, nguyên thơ: After long years, how should I greet thee? With silence with tears.)Nhưng tôi cũng không biết, khi tôi gặp lại anh, tôi nên chào anh thế nào? Là trầm mặc rơi lệ hay là nở nụ cười thật tươi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT