Những lời này giống như là một loại hình thức cẩu huyết tiêu chuẩn trong cuộc sống.
Ví dụ như người bị đánh đến bán thân bất toại, phải nằm liệt trên giường bệnh nhìn người gây ra họa tâm tình, thành thực cam kết như thế. Ví dụ như đối phương là kẻ mặt dạn mày dày, không biết thương hoa tiếc ngọc như Mã Văn Tài kéo vai bạn đảm bảo, ví dụ như… ví dụ như tôi.
Lúc này tôi đang ngây ngốc nhìn Hàn Tiềm bán nude (để trần thân trên) đứng trước mặt. Thực sự khi anh cởi quần áo so với khi ăn mặc quần áo chỉnh tề nhìn càng đẹp trai, càng đàn ông hơn.
Thế nhưng người đàn ông đẹp trai này muốn đá tôi xuống nước thì lại là chuyện khác.
Hàn Tiềm không mặc áo choàng tắm. Anh đi tới đưa cho tôi một chiếc kính bơi, đem chiếc khăn bông tôi quấn lung tung trên người kéo ra, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt tôi: “Sao lại bị dọa đến nỗi mặt biến sắc ra thế này? Người lên án anh là em, hiện tại lương tâm anh trỗi dậy muốn chịu trách nhiệm, ngược lại em lại mềm nhũn không có chút ý chí chiến đấu nào.”
Tôi cảm tưởng đầu mình phình ra gấp đôi. Tự Hàn Tiềm nói phải chịu trách nhiệm với tôi. Sauk hi tôi ra viện không lâu thì kéo tôi đến chỗ này, chính là nơi lần đầu tiên tôi và anh giao chiến trực diện bị ném vào cái hồ đó.
Anh quay đầu lại nhìn tôi: “Thế nào, sợ sao? Cởi chuông phải do người buộc chuông, anh sẽ dạy em bơi, chịu trách nhiệm với em. Chỉ hy vọng em có thể để cho anh chịu trách nhiệm tới cùng. Dĩ nhiên, nếu hiện tại em thấy sợ, chúng ta sẽ quay về với phương án cũ, anh giúp em nói với đạo diễn. Hai chọn một. Thẩm Miên, lựa chọn thế nào là do em.”
Nhìn về phía hồ bơi, nhất là hồ bơi ban đêm, tôi còn có khúc mắc rất lớn, nhưng khi đón nhận ánh mắt như nhìn thấu tất cả của Hàn Tiềm, tôi lại không cam lòng. Quên đi, liều mạng vậy, tôi đá văng dép, khởi động khớp cổ và khớp gối.
“Em có thể làm được! Tài năng bơi lội của Thẩm Miên sẽ được lưu truyền mãi mãi!” Sau khi tôi hét to lên, cảm thấy khí thế kia tương đối oanh liệt, theo hướng phát triển này, hẳn là tôi sẽ hít thở sâu rồi nhảy xuống nước, tự tin như chim sải cánh bay lượn, như cá lặn ngụp dưới bể bơi. Đáng tiếc, thực tế lại là tôi dùng tứ chi bò vào trong bể, tư thái hiện tại không thể gọi là nhãn nhặn được, sau khi xuống nước rồi cũng không dám lơ đễnh, bám chặt vào thành bể không buông tay, cả người treo ngược trên thành hồ bơi.
Hàn Tiềm đứng trên bờ, mới vừa rồi khi tôi vung cánh tay lên hô hào đầy khí thế anh chỉ mỉm cười, bây giờ cũng đã khôi phục lại dáng vẻ ung dung lãnh đạm. Sau đó, anh bơi một vòng cho tôi xem: “Thẩm Miên, buông tay ra, bám vào anh, nhích người ra ngoài phía sâu kia đi cảm nhận thử xem, nước không đáng sợ đâu.”
Tôi hoàn toàn bị sự khẩn trương bao vây, cũng không nhớ Hàn Tiềm xuống nước lúc nào, chẳng qua bị anh kéo thẳng ra giữa hồ bơi. Lúc này, anh kéo tôi ra xa, càng ngày càng cách xa thành bể, bốn phía xung quanh không đụng tới thành bể, chỉ có Hàn Tiềm ở bên cạnh mang lại cho tôi cảm giác có thể bám víu, dựa dẫm vào.
Sau đó, cái phao cứu sinh này kéo tay tôi ra khỏi người anh, giọng nói vừa khuyên bảo, vừa dụ dỗ: “Thẩm Miên, buông tay ra, thử nín thở lặn xuống. Thật ra thì em cũng không cần phải học bơi cho bằng được, chỉ cần vượt qua nỗi sợ hãi và cản trở tâm lý, có thể ở dưới nước một lúc là được.”
Tôi hít thở sâu, lặn xuống thở ra bọt khí ùng ục, giọng nói của Hàn Tiềm từ phía trên mặt nước truyền xuống: “Đúng rồi, xuống sâu hơn chút nữa, em đừng sợ, anh ở ngay bên cạnh, lúc nào cũng có thể bám lấy anh.”
Tôi nhìn Hàn Tiềm ở ngay cạnh sát tay tôi, đánh bạo lặn thật sâu xuống, nín thở một lúc, còn thử khùa tay quẫy đạp vài cái, chờ đến khi tôi cảm thấy khó chịu gần như ngạt thở, sờ soạng xung quanh, người mới vừa rồi còn ở ngay cạnh tôi giờ đã không thấy đâu. Lúc này trong lòng tôi không phải là muốn mắng cho Hàn Tiềm một trận mà là sợ hãi. Ở dưới nước rất tối, vì để cho tôi có thể dung nhập vào tình cảnh mà phim yêu cầu tốt hơn, ngay cả đèn cũng không bật.
Cái loại cảm giác sợ hãi đó vậy mà lại không chiếm thế thượng phong, nhiều hơn lại là sự khuất nhục, phẫn hận và không tín nhiệm.
Sau đó, một đôi tay từ phía sau lưng ôm tôi lên khỏi mặt nước, lồng ngực của Hàn Tiềm dán vào tôi. Anh lấy tay ngăn lại sự giãy giụa của tôi, giúp tôi thuận ngực, ho khan, đem nước dốc ra ngoài: “Vừa rồi em bơi ra ngoài, anh đi theo phía sau em.”
Tôi lau nước trên mặt, cảm thấy mình có chút thất thố, trong tiềm thức hình như tin chắc Hàn Tiềm sẽ xuất hiện, nhưng anh đâu phải Ultraman, có tiểu quái thú tiệu hồi là sẽ lập tức xuất hiện chiến đấu.
“Thẩm Miên, đây chỉ là quay phim, em phải đối mặt với khó khăn, anh có thể giúp em vượt qua, nhưng sau này có thể em sẽ còn gặp phải rất nhiều khó khăn nữa.”
Đây chính là những lới tôi nói với anh ở trong bệnh viện, hiện tại trả lại tôi không thiếu một chữ. Đáng tiếc, hiện tại tôi được anh ôm, cộng thêm lúc này còn đang sợ nước đến chết, nên quyết định nhịn một chút, sau khi lên bờ sẽ lý luận với anh sau.
“Thật ra thì em không nên tức giận với anh, tình cảnh khó khăn trước mắt anh có thể giúp em vượt qua, thậm chí sau này em có gặp phải hoàn cảnh khó khăn hơn thế này gấp nhiều lần anh cũng có thể giúp em vượt qua.”
Tôi có chút ngây ngốc, khó khăn sau này? Anh sẽ giúp tôi vượt qua từng việc một, là muốn sau này vẫn sẽ ở bên cạnh tôi sao?
Câu nói tiếp theo lại càng có sức công phá mạnh, anh dán sát lỗ tai tôi hỏi: “Người đêm đó là em phải không?”
Cơ thể tôi lạnh băng, trong lòng kinh hãi, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì, theo thói quen nói dối: “Đêm đó cái gì? Cái đêm anh ném em xuống nước đó sao? Đương nhiên là em rồi, Hàn tiên sinh đúng là người hay quên.” Tôi biết Hàn Tiềm vẫn còn hoài nghi cùng không cam lòng với người đêm đó đã xâm phạm anh, nhưng lại không ngờ tới lúc này anh đột nhiên làm khó dễ.
“Em không muốn trả lời sao? Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, có nhớ lầm hay không?”
Tôi ngang ngạnh trả lời không có, nhưng trong nội tâm lại khiếp sợ, chỉ hy vọng thái độ chuyển biến của Hàn Tiềm trong thời gian này thực sự không phải là sự áy náy đối cới người con gái trong sự kiện ngoài ý muốn đêm đó. Lúc ấy, ngày hôm sau anh tới tìm tôi, tôi cẩn thận tìm từ ngữ phủ nhận, anh cũng không nghĩ rằng có người phụ nữ nào sau khi phát sinh quan hệ với anh mà lại không vội vàng xác lập quan hệ. Cho nên, sau này khi chúng tôi gặp mặt biểu hiện không khác gì người xa lạ. hiện tại anh có thể hỏi tôi như vậy, tuyệt đối đã khẳng định đến 80% người đêm đó là tôi, chỉ mở nắp chờ tôi chui vào trong.
Sau đó thì sao? Bồi thường cho tôi? Cho nên chuyện với Lý Khải Duệ mới ra tay giúp tôi, thái độ với tôi cũng mềm mỏng hơn, nói chuyện cũng khách khí hơn?
Đây chính là nguyên nhân khiến tôi không muốn thừa nhận chuyện đêm đó. Ở tình cảnh trước mặt, hai người phát sinh quan hệ, lại không phải vợ chồng, tóm lại trong tương laic hung sống sẽ có nhiều điểm phiền phức, cái này quá phức tạp. Rất nhiều tình cảm cso thể biến chuyển thành tình yêu. Căm hận, chán ghét, thành kiến, ngưỡng mộ, khâm phục, những thứ này cũng có thể biến chuyển thành tình yêu, duy chỉ có áy náy là không thể. Bởi vì cảm thấy áy náy và mắc nợ nên mới đối tốt với một người, ngay cảm giác ban đầu đã không phải là hướng đi của tình yêu.
Mà khi đối phương nhận được bồi thường kia trầm luân với loại bồi thường này, ngộ nhận đó là biểu hiện của tình yêu, vậy đại khái mới là bị kịch lớn nhất.
Tống Minh Thành dạy tôi, có cắn phải rừng xanh cũng không được buông lơi, cái gì mà thẳng thắn thì tha, chống cự thì nghiêm, cũng đừng lấy trứng chọi đá. Trực giác nhắc nhở nhất định phải cân nhắc quan hệ giữa tôi và Hàn Tiềm một lần nữa, nhưng hiện tại tuyệt đối không thể thừa nhận được. Loại phản ứng bản năng này, coi như là cơ chế tự bảo vệ của tôi được kích hoạt.
Đáng tiếc, tôi tính sai một bước, đạo cao một thước ma cao mười trượng, Hàn Tiềm nhìn tôi không thừa nhận ngược lạ rất sảng khoái, không nói hai lời liền đem tôi ném vào trong nước: “Nói dối anh sẽ phải trả một cái giá đắt đó. Thẩm Miên, thành thực một chút, anh không có ác ý.”
Tôi ở trong nước sặc nước, anh còn không có ác ý? Ném một người không biết bơi xuống nước? Tôi bắt đầu cảm thấy những chuyện gần đây đều là cái bẫy, Hàn Tiềm nào có tốt bụng như vậy, đêm tối dẫn tôi đi tập bơi.
Toàn bộ kế hoạch của Hàn Tiềm rất tuyệt, đáng tiếc anh hơi sai lầm một chút. Phải biết rằng trên thế giới này, luôn có tức giận sinh thi nhân, nghịch cảnh bức bách một người thành tài nhanh hơn bình thường. Cái gọi là không cẩn thận gặp phải tình cảnh thê thảm nhất chính là bạn có khe ngực sâu hun hút nhưng lại không có sữa và vũ trụ nhỏ!
Chờ tới khi tôi trong màn nước mắt nước mũi giàn giụa lại học được kiểu bơi chó bơi tới bên bờ thì chắc chắn sắc mặt Hàn Tiềm so với tôi còn thú vị hơn.
Đáng tiếc, tôi lại quên mất, một người thành công sẽ không ngã trên cùng một chỗ ba lần, giống như, một người đàn ông thành công sẽ không bị một người phụ nữ làm kinh ngạc ba lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT