Thật ra quay trailer không khó, chỉ quay bốn đoạn ngắn là xong.

Khi Thư Ngôn ở bên Trần Tẫn, lúc anh ta rời giường đi tắm thì cô sẽ ngồi lên bệ cửa sổ trong tòa biệt thự vừa ăn bánh mì vừa nhìn ra ngoài ngắm khoảng trời xa xăm. Lúc này, cây anh đào phía trước đang độ nở rộ, chỉ cần ngẩng đầu lên là nàng có thể thấy được màu sắc mê hoặc của nó. Một làn gió thổi qua, những cánh hoa nhè nhẹ rơi trên tóc cô.

Khi Trần Tẫn quay trở lại, liền nhìn thấy cô đang cười rắc những mẩu vụn bánh mì choc him sẻ ăn. Đó là buổi sáng sớm sau một đêm hoan lạc, cô để mặt mộc, không make-up, nhìn từ góc độ của Trần Tẫn có thể thấy chiếc cổ mảnh khảnh trắng mịn và gò má đang hơi cười, ngây thơ thậm chí còn có chút ngốc nghếch, không còn ánh mắt lấy lòng,nịnh bợ như ngày thường. Con chim sẻ đậu trên tay cô, cô cũng không tránh, chỉ có hang lồng mi hơi rung động, cười, lưng hơi khom xuống, bàn tay nhẹ nhàng đưa ra cẩn thận, khẽ khàng muốn vuốt ve bộ lông của chú chim sẻ kia.

Đây vốn là hình ảnh yên bình, an tĩnh nhất, nhưng bởi vì Trần Tẫn đến gần, khiến chú chim sẻ giật mình sợ hãi vỗ cánh bay đi, chỉ còn vương lại trên bệ cửa sổ thưa thớt những chiếc lông vũ. Thư Ngôn tựa hồ còn chưa thoát ra khỏi giây phút thoáng qua đó, khi xoay người lại, trên mặt vẫn còn lưu lại nụ cười. Sau đó, cô nhìn thấy Trần Tẫn, liền thu lại nụ cười ngay lập tức, như đeo lên mặt chiếc mặt nạ tươi cười, quyến rũ, lõi đời.

Trần Tẫn cũng sửng sốt, trong đầu anh ta còn hiện lên nụ cười chưa kịp thu lại của cô.

Cảnh thứ hai là lần đầu tiên Thư Ngôn gặp Trần Dương Dương – con trai Trần Tẫn, một bé trai nhưng lại mang vẻ mặt ấm ức, luôn tỏ ra lạnh lùng, đề phòng người khác. Thư Ngôn lại đối xử với nhóc rất tốt, cũng không hề làm bộ làm tịch, cô trời sinh cảm thấy đứa trẻ và người lớn là vô hại.

Trên màn hình, Thư Ngôn đang quỳ rạp trên mặt đất cùng Trần Dương Dương yên lặng gấp giấy, đầu ngón tay tung bay, ánh mắt sinh động mà nghiêm túc.

Trần Tẫn đẩy cửa vào, khó mới thấy được cảnh con trai lại có hứng thú cùng Thư Ngôn gấp giấy. Mặc dù ánh mắt vẫn còn phần không tình nguyện, nhưng phần lớn là cảm thấy không tự nhiên, Trần Tẫn thực sự mong muốn có thể chung sống vui vẻ với đứa con trai này, nhưng vì quan hệ với vợ trước không tốt dẫn với ly dị khiến đứa trẻ này không nhận được nhiều tình yêu thương và sự quan tâm nên tính tình có phần lặng lẽ, trầm tĩnh. Trước kia từng có biết bao tiểu thư danh môn vọng tộc cũng không thể khiến sắc mặt của Trần Dương Dương tốt hơn, nhưng Thư Ngôn lại khác.

Vì vậy, anh ta chỉ đứng ngoài nhìn rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Cảnh thứ ba là khi Thư Ngôn dính scandal, bị công ty chính thức hủy hợp đồng, nửa đời dựa vào quy tắc ngầm, tiền tài có được đều là do đóng quảng cáo và tham gia các chương trình truyền hình tất cả đều bị hủy, thiệt hại vô cùng nghiêm trọng.

Hiện tại trên người chỉ mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, khuôn mặt không trang điểm, ngồi xổm trước một quầy hàng, cũng không bận tâm váy quệt dưới nền đất đầy bụi bẩn, vẻ mặt chăm chú vui đùa với một chú thỏ bị què chân.

Trần Tẫn cùng một tiểu thư danh môn, khuê các đi dạo phố, đứng giữa đám đông nhìn thấy cô, thấy cô giơ tay lên vén tóc, lộ ra vòm trán đầy đặn, nhẵn mịn, trên cổ tay không đeo bất kỳ một món đồ nữ trang nào, kể cả chiếc vòng tay phiên bản hạn chế năm đó anh ta tặng cô, khi còn bên nhau kể cả khi tắm cũng chưa từng tháo xuống.

Thư Ngôn hình như đang cười nói với người bán thỏ, sau đó cô lục tìm trong chiếc túi thổ cẩm lớn đeo bên người, lấy ví ra trả tiền. Trần Tẫn nhìn cô nhận chú thỏ què chân đó, biểu cảm trong mắt phức tạp, tay nhẹ nhàng vuốt lưng nó.

Trên người cô không phỉa là bộ trang phục trị giá trên bốn con số, nhìn đôi giày kia, thậm chí là tiện tay mua trong đống đồ hạ giá ngoài vỉa hè, nhìn dáng vẻ thực sự rất quê mùa, ở trong cái vòng tròn luẩn quẩn vô cùng chói mắt kia, cô cũng không hề kêu than, đến khi bị đánh cho thua thảm hịa không còn một mảnh lại có thể đi lại, hồn nhiên cười nói. Hiện tại, với bộ trang phục này lại có chút hương vị giản dị, bình thường. Năm đó, khi Thư Ngôn mới bước chân vào vòng giải trí, cũng với bộ dáng như vậy. Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, không ngờ đều là cảnh tượng như vậy.

Trên màn hình, Trần Tẫn đứng giữa đám đông ồn ào, náo nhiệt, phảng phất như những tiếng rì rầm hay ầm ĩ, to nhỏ dường như biến mất, chỉ thấy trong ánh hoàng hôn hình ảnh phóng khoáng của Thư Ngôn.

Phân cảnh cuối cùng là đoạn cao trào kịch tính.

Mặc dù mấy tháng trước Thư Ngôn còn có thể kiên cường chống đỡ, hy vọng thời gian trôi qua, mọi chuyện sẽ lắng xuống, giới giải trí có nhiều tin tức như vậy, một ngày nào đó sẽ có sự kiện khác thế chỗ chuyện của cô, hiện tại cô chỉ mong muốn có thể tự bảo vệ bản than, sau khi mọi chuyện lắng xuống, sẽ đến một nơi nào đó yên bình sống qua ngày.

Nhưng là trời không chịu chiều lòng người. Lần này chuyện của Thư Ngôn vô tình tác động đến toàn bộ giới giải trí, cộng them dư luận xã hội mạnh mẽ yêu cầu chỉnh lý lại toàn bộ giới, vì vậy giết gà dọa khỉ, thành ra Thư Ngôn bị đẩy ra làm đối tượng bị treo đầu tường hứng chịu mọi mũi dùi.

Ra cửa là một đám ký giả bám riết không tha, lên mạng thì vô sô lời chửi rủa, công kích, lên án cô, điện thoại di động cũng không dám mở, sớm đã bị các tin nhắn tức giận, mắng chửi quấy rầy chiếm lĩnh. Thư Ngôn không thể không lấy ra chút tiền bạc tích góp được để tìm cách mong có thể giải quyết chuyện này, đem chuyện này đè xuống.

Mệt mỏi bôn ba, tiền cứ đội nón ra đi, kết quả vô vọng, không còn tiền trả tiền thuê nàh, phải đối mặt với tình cảnh bị đuổi ra ngoài đường.

Những đớn đau và áp lực này cùng ập đến vào một buổi tối, đẩy mọi chuyện lên đỉnh điểm giới hạn.

Cô lựa chọn tự tử trong bồn tắm, trong xương tủy là người hèn nhát, thậm chí không dám tìm một cách chết oanh oanh liệt liệt mà chỉ dám chết thế này.

Khi nước tràn qua đầu cô, cảnh vật trước mắt nhạt nhòa, cô lại cảm thấy hết sức bình tĩnh, mọi thứ bỗng trở nên thông suốt, cuộc sống hóa ra chỉ là một cuộc chơi, những việc làm trước đây mặc dù là sai, đẩy cô từng bước vào trong địa ngục tất cả là do quy tắc trong giới. Thậm chí cũng không cho cô một cơ hội sửa sai.

Điểm quan trọng là vào đêm nay, Trần Tẫn không đi hẹn hò với các vị tiểu thư khuê các. Mấy ngày nay anh ta cũng có chú ý tới tình hình chinh phạt của Thư Ngôn. Thật ra thì truyền thông chính là lạ lùng như vậy, rõ ràng biết Thư Ngôn dung quy tắc ngầm không sạch sẽ, đâu phải lỗi của một mình cô, dư luận lại hoàn toàn không truy cứu trách nhiệm anh ta, tất cả đều đổ hết lên đầu Thư Ngôn, thậm chí tất cả thói hư tật xấu của giới giải trí, Thư Ngôn xui xẻo trở thành kẻ hứng mũi chịu sào, gánh chịu tất cả.

Nhưng đôi vai cô gầy yếu như vậy, tính tình trong tận xương tủy lại rất nhát gan, sao có đủ dũng khí gánh chịu tất cả chứ!

Cho nên khi Trần Tẫn chạy đến nơi ở của Thư Ngôn, tìm chủ nhà mở cửa cho là khi Thư Ngôn dìm mình trong bồn tắm tuyệt vọng muốn tự tử, không nói hai lời vớt lên cho cô hai cái bạt tai, sau đó dung khăn tắm bọc cô lại, bế cô sang phòng bên cạnh.

Buổi tối hôm đó, Trần Tẫn vì Thư Ngôn mà nấu canh gừng, nhìn cô co rúm người ngồi trong góc tường, nhìn tấm chăn lông bị ngấm nước mà ngẩn người.

“Uống cạn nó đi.”

Một câu này như làm rung động tận sâu tâm hồn Thư Ngôn, cô đột nhiên nghẹn ngào, cuối cùng khóc òa lên, Trần Tẫn vuốt ve lưng cô, cảm nhận được sự khủng hoảng và bất an từ bên trong than thể truyền tới, trong lòng xuất hiện cảm xúc chua xót và mờ mịt chưa bao giờ có.

Người phụ nữ này, không vương một chút phồn hoa, thậm chí hiện tại không một mảnh vải che than, không quan tâm gì đến hình tượng, bọc chăn khóc lóc thảm thiết như vậy, ngược lại lại làm anh ta xúc động.

Lòng người là thứ vô cùng khó hiểu, chỉ một cử chỉ, đôi môi mấp máy muốn nói lại thôi, một ánh mắt, cũng có thể đánh thẳng vào tim. Mà tính tình con người lại càng khó hiểu hơn, một tâm hồn mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có khoảnh khắc tâm hồn trở nên mềm yếu, mà tâm hồn trở nên mềm yếu cũng sẻ trở nên bùng cháy sau cái chớp mắt. Không phải người xấu tận trong xương tủy, cũng không phải người tốt đến mức không nhiễm tạp chất.

Thư Ngôn cũng không hoàn toàn chìm đắm trong thói đời đen bạc, sâu trong nội tâm cô vẫn tồn tại một tòa thành nho nhỏ. Những điều sạch sẽ tốt đẹp trong những lúc lơ đãng lặng lẽ biểu lộ ra. Trần Tẫn thích cô, rốt cuộc thích đến mức không đành lòng để cô một mình rời đi.

Người đời cũng chỉ nhìn thấy cô luôn luôn cao ngạo, tự tin, hiện tại dính scandal, Trần Tẫn nhìn xuyên qua lớp mặt nạ phù hoa kia, thấy, cũng chỉ là một cô thiếu nữ bây thơ, mềm mại mới lên thành phố.

Ba ngày sau, Trần Tẫn mở một cuộc họp báo thông báo với đám ký giả, một tuần sau sẽ cử hành hôn lễ với Thư Ngôn.

Hướng bàn luận của truyền thông nhất thời biến chuyển, những tin tức công khai lên án Thư Ngôn dần dần cũng lắng xuống, trái lại lại lên tiếng tán dương Thư Ngôn vì cùng Trần Tẫn duy trì đoạn tình cảm này chịu biết bao lời đồn ác ý của người khác trong công việc và can đảm vượt qua, hang loạt tin chúc phúc cô đạt được hạnh phúc mà cô đã phải trả giá mới có được. Sinh ở truyền thông, chết cũng do truyền thông, sau lưng không bôi đen thì khoác vương bào lên than, tuy nhiên tất cả chỉ là một cái chớp mắt. Ở thời điểm Thư Ngôn khó khắn nhất bị nhấn chìm trong scandal, cô cảm thấy dường như cả thế giới đều vứt bỏ cô, nhưng giờ lại một bước lên trời, bị dồn vào đường cùng rồi sống lại.

Để quay những phân cảnh này tôi đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu, mà ước chừng trong thực tế tiếp xúc với Tô Dương Dương và Lý Khải Duệ càng ngày càng tốt. cả quá trình quay không hề gặp trục trặc gì, chúng tôi thuận lợi quay một mạch đến hết.

Để quá trình quay phim thuận lợi, đạo diễn tiến hành giải phóng mặt bằng. Không có bất kể một người tạp vụ nào la cà ở đó, không có châu đầu ghé tai bình luận, trong thời gian quay phim chỉ nghe thấy tiếng động rất nhỏ của camera chuyển động ghi hình.

“Thẩm Miên!” Chúng tôi vừa dừng quay, vị đạo diễn râu ria rậm rạp đột nhiên đi tới, ôm tôi thật mạnh, sau đó ông ta vỗ vai Lý Khải Duệ tiện xoa đầu Tô Dương Dương.

“Xem ra chúng ta diễn rất hợp ý râu ria rậm rạp!” Cuối cùng Lý Khải Duệ chốt một câu kết luận.

Đối với công việc, đạo diễn yêu cầu kỹ năng diễn xuất rất cao, rất khi khen ngợi diễn viên ở phim trường.

Mà khi lúc ông ta ôm tôi xong lại nhẹ giọng nói bên tai tôi mấy câu này.

“Tôi nghĩ rằng đoạn này sẽ phải quay rất lâu, Thẩm Miên, cô nhập vai rất tốt. Nếu cứ tiếp tục phát huy như vậy, tin tôi đi, không quá vài năm nữa, cô sẽ rất thành công, sẽ trở thành lá bài chủ chốt của HT, những tin tức không hay hiện tại khi đó cũng chỉ là mây khói thoáng qua.”

Chúng tôi làm việc liên tục gần như cả một ngày trời, thay trang phục, ăn cơm đi dạo một vòng rồi lại trở lại phim trường, lại nhìn thấy trên màn hình đang phát phân cảnh mà chúng tôi vừa quay.

Nhóm Hàn Lam Lam, còn có Hàn Tiềm và Tống Minh Thành cũng ở đó. Biểu cảm trên mặt bọn họ mỗi người một vẻ, nhưng phần lớn thần sắc là sự kinh ngạc. Tôi và Lý Khải Duệ nhẹ nhàng ngồi xuống cùng xem.

Trên màn hình ánh sáng lần lượt thay đổi, cảnh sắc rực rỡ, câu chuyện được tái hiện. Hình ảnh cuối cùng là hình ảnh Thư Ngôn đứng sau cây hoa nhìn ra bên ngoài, thần sắc trên mặt là thấp thỏm, hưng phấn cùng nóng lòng muốn thử.

Lúc nghỉ ngơi, Hàn Lam Lam chủ động đi tới trò chuyện cùng tôi, ánh mắt cô phức tạp: “Thẩm Miên, chị luôn khiến em phải bất ngờ, dù chị có tiến vào giới giải trí bằng cách nào nhưng chị thực sự có năng lực, cũng làm cho em thấy kinh ngạc. Mặc dù em không thể hoàn toàn chấp nhận chị, nhưng là em thực sự thích chị lúc chị diễn có thể dẻo dai, biểu hiện có lực.”

Hàn Tiềm cũng nhìn thấy em gái anh cùng tôi trò chuyện, cũng nhìn sang chỗ tôi, tuy nhiên chúng tôi khi ở ngoài cũng không thể biểu hiện quá than mật, tình cảm thầm kín và yêu đương vụng trộm cũng là một loại đạo lý. Hành động bí mật mới là vương đạo.

Lúc này anh đang nói chuyện với Liễu Sơ Lãng: “Cảm giác sau khi quay xong thế nào? Có vướng mắc gì không?” Sau đó, anh quay sang vị đạo diễn râu ria rậm rạp: “Có gì không hiểu em có thể xin đạo diễn chỉ bảo.”

“Nếu nói vướng mắc, thật ra thì cũng có, nhưng là khả năng diễn xuất của em còn hạn chế, nếu được như Thẩm Miên thì tốt.”

Đạo diễn quả nhiên đi an ủi Liễu Sơ Lãng: “ Trong đoạn trailer vừa rồi, Thẩm Miên quay rất tốt, nhưng cảnh giường chiếu thì còn kém lắm. Các cô đều là người mới, đều phải đi từ từ, không cần vội vàng.”

Liễu Sơ Lãng nghe xong liền nở nụ cười, còn Hàn Tiềm thì ánh mắt sáng rực như lửa quét đến chỗ tôi và Lý Khải Duệ.

“Tiêu chuẩn thế nào? Chính là chắc chắn phải thành công, dù sao cũng là công chiếu trong nước.” Anh nói như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play