Vừa vào tới phòng, Phong Diệc Thần đã đè Mạc Nhu Nhi vào tường,môi lưỡi mạnh mẽ cướp đoạt hương vị từ miệng cô coi như một sự trừng phạt .

" Ưm.."

Kết thúc nụ hôn, hắn còn thô lỗ cắn nàng một cái. Thật đau chết !

Mạc Nhu Nhi giận dỗi ko thèm ngó ngàng đến hắn, chạy vào phòng ngủ đóng khoá chặt cửa. Huhuu, rõ ràng hắn sai mà còn tỏ vẻ tức giận với nàng, chẳng lẽ nàng dễ để người khác bắt nạt lắm sao !

" Nhu Nhi, em mở của ra cho tôi !" Phong Diệc Thần tức giận rống to

" Huhuu, tôi đây ko mở"

" Tôi nhắc lại lần nữa, mở.cửa ! Ko em liền gánh hậu quả"

Mạc Nhu Nhi nghe vậy hoảng sợ phát run, chậm rãi bước tới mở cửa. Vẻ mặt vô cùng uỷ khuất .

Phong Diệc Thần nhìn thấy vẻ mặt đầm đìa nước mắt vô cùng tủi thân như cả thế giới đang quay lưng lại với mình của nàng mà lòng dịu đi đôi chút.

Đặt Mạc Nhu Nhi còn đang khóc đến ko biết trời đất gì kia ngồi lên đùi, bàn tay quấn lấy vài sợi tóc của nàng đùa nghịch

" Sao khóc ?"

" Anh khi dễ người ta "

" Tôi khi dễ em lúc nào ?"

" Anh cắn tôi "

Phong Diệc Thần nghe nàng nói mà nhếch môi cười, cắn nhẹ vào tai nàng

" Em là của tôi, tôi muốn cắn liền cắn "

Mạc Nhu Nhi nức nở càng lớn hơn nhìn hắn với đôi mắt như đang lên án ' anh là đang bắt nạt tôi'

Thấy nàng vẫn ko chịu nín, Phong Diệc Thần lạnh lùng nói

" Em mà còn khóc, tôi liền khâu miệng em lại, tin ko ?"

Mạc Nhu Nhi sợ hãi, ngậm chặt miệng lại nhưng nước mắt vẫn rơi. Vẻ mặt này muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu .

" Ngoan, nín khóc " Phong Diệc Thần bị vẻ mặt đó của nàng làm cho mềm lòng. Hắn biết rất rõ nàng ko thể dùng cứng để nói mà chỉ có thể dỗ mềm. Nhưng nếu cứ dỗ mềm mãi thì bao giờ nàng mới lớn được đây ? Đã 19 tuổi rồi mà tính tình chẳng khác nào trẻ con mầm non.

Đang lúc hắn suy nghĩ thì Mạc Nhu Nhi quay mặt đối mặt với hắn hỏi

" Thần, trong tất cả những người phụ nữ anh gặp qua có tôi là xấu nhất sao ?" Nàng nói với giọng vô cùng tủi thân

Phong Diệc Thần ngạc nhiên. Nàng xinh đẹp như vậy, từ nhỏ đến lớn trong mắt hắn ko có ai đủ đẹp bằng nàng. Vậy mà hiện tại trông vẻ mặt nàng tràn đầy tự ti. Nàng mà xấu thì trên thế giới còn có ai đẹp nữa chứ

" Sao lại hỏi vậy ?"

" Cô tiếp tân bên dưới bảo tôi vô cùng xấu "

"Cô ta nói bậy. Trong mắt tôi ko ai đẹp bằng em " Phong Diệc Thần cưng chiều vuốt ve gò má nàng.

Nghe câu nói này của hắn, Mạc Nhu Nhi mặt đỏ ửng lên.

" Muốn ăn đồ ngọt ko ? Toi bảo người mua cho em "

" Ừm" Mạc Nhu Nhi vui vẻ cười đến ngọt ngào để lộ ra má núm xinh xắn.

" Ngồi ngoan ngoãn trong phòng, tí sẽ có người mang lên cho em "

" Anh đi đâu ?"

" Tôi đi giải quyết công việc tí sẽ về "

Trước khi đi, Phong Diệc Thần còn hôn nhẹ vào trán Mạc Nhu Nhi

" Nhớ, đừng đi lung tung kẻo lạc "

"Người ta biết rồi, người ta ko phải trẻ con "

----

Từ thang máy đi xuống, Phong Diệc Thần mặt đầy sát khí lạnh đi đến bên cạnh cô tiếp tân.

" Tổng.. tổng thám đốc " Cô ta run sợ khúm núm nói

" Cô rảnh rỗi ?!" Phong Diệc Thần nhếch mép cười lạnh

" Ko.. ko có. Tôi.. tôi rất bận "

" Tôi trả lương để cô làm thương tổn người phụ nữ của tôi ?"

" Tôi.."

" Hàn Trạc. Đuổi cô ta ra khỏi công ty. Đưa ra tuyên bố bất kì chỗ nào dám thuê cô ta chính là muốn đối đầu với Phong thị "

" Tổng giám đốc, tôi sai rồi ." Cô ta khóc nóc nức nở khiến lớp phấn và mascara bị nhem nhuốc trông vô cùng kinh khủng.

Phong Diệc Thần ko một chút động tâm

" Đưa cô ta đi"

" Ko, tổng giám đốc, tôi sai rồi, tôi... "

" Tổng giám đốc, ngài Simon vẫn đang đợi ở cửa "

" Bảo ông ta hôm nay tôi ko tiếp khách, hẹn hôm khác đến. Tất cả các lịch trình ngày hôm nay huỷ hết cho tôi"

" Vâng"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play