Bước xuống phòng ăn, Mạc Nhu Nhi vui vẻ ngồi vào ghế như đứa trẻ được cho kẹo. Nhìn vô số món ăn đẹp mắt xếp ngay ngắn trên bàn làm nàng ko khỏi nuốt nước miếng.
Phong Diệc Thần nhìn bộ dạng đó của nàng mà buồn cười vô cùng.
" Ăn từ từ thôi, ko ai cướp của em"
" Sao anh ko ăn ?"
" Tôi ko đói"
" Vậy anh xuống đây làm gì ?"
" Nhìn em ăn "
Mạc Nhu Nhi nghe đến đây, đồ ăn trong miệng cũng suýt chút nữa phun ra. Hắn có sở thích nhìn người ta ăn ? Thật quá biến thái đi.
Sau bữa ăn, Phong Diệc Thần còn bận một số việc cần giải quyết nên đã bỏ nàng ở phòng một mình. Thật chán chết !
Lật tung cả phòng cũng chẳng có gì chơi được, Mạc Nhu Nhi chợt nhớ tới Phong Diệc Thần có đưa cho nàng một chiếc điện thoại cảm ứng với đủ mọi chức năng. Miệng nàng khẽ lẩm bẩm
" Nhớ lại xem nào, mình để ở đâu ta"
" A, đây rồi"
Quả nhiên là một trong 5 tài phiệt của thế giới , đến chiếc điện thoại cũng thể hiện rõ đẳng cấp của hắn. Hiện tại thì nàng ko cần lo đêm dài chán ngủ rồi, thức chơi điện thoại cũng chẳng có gì ko tốt, nàng là ngủ gần hai ngày rồi nha, sao có thể chợp mắt tiếp đây!
Đến khoảng gần 12h, Phong Diệc Thần giải quyết xong công việc định trở về phòng. Bỗng đi qua thấy phòng của Mạc Nhu Nhi vẫn sáng đèn lên mở cửa đi vào.
" Chưa ngủ sao ?"
" A.. Thần "
Hắn nhẹ nhàng đi tới cạnh nàng ôn nhu vuốt tóc
" Đang làm gì ?"
" Tôi ko ngủ được nên đang nghịch điện thoại "
Phong Diệc Thần nhíu mày, vẻ mặt hiện rõ ko hài lòng, giựt lấy chiếc điện thoại từ tay nàng rồi lấy chiếc điều khiển trên giường tắt điện, bật đèn ngủ.
" Anh làm gì vậy ?"Mạc Nhu Nhi thấy hắn tự nhiên chui vào trong chăn ko khỏi giật mình. Mẹ có hay dặn là nam nữ thụ thụ bất tương thân nha.
" Ngủ cùng em " Phong Diệc Thần trả lời một cách vô cùng thản nhiên
" Mẹ tôi thường dặn, ko phải vợ chồng thì ko được ngủ chung" Mạc Nhu Nhi vẻ mặt ngây ngô đầy oán trách như đang dạy dỗ một đứa trẻ
" Em cùng cô Băng Ly đó đã ngủ chung bao giờ chưa ?"
" Rồi"
" Vậy cô ta là chồng em ?!"
" Ko có" Mạc Nhu Nhi bối rối gãi đầu, hình như kiến thức nàng truyền đạt cho hắn hơi sai sai.
" Vậy ngủ đi" Phong Diệc Thần mặc kệ nàng lải nhải bên tai cái gì, đôi tay rắn chắc vòng qua eo nàng tỏ vẻ chiếm hữu
Còn Mạc Nhu Nhi vẫn đang cố gắng nhớ xem rốt cuộc mình giảng sai ở đâu. Mãi đến lúc sau, khi cơn buồn ngủ kéo đến hai mí mắt mới nặng trĩu và đi vào giấc mộng.
Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, giờ đã ko còn là nắng sớm ban mai mà chính là nắng trưa gay gắt. Mạc Nhu Nhi khẽ rung mí mắt. Đập ngay trước mặt là vòng ngực rắn chắc của một người con trai. Ngước nhìn lên trên. Một khuôn mặt đẹp như điêu khắc. Mạc Nhu Nhi đưa tay lên khẽ sờ vào hàng mi dài và dầy, đôi môi mỏng khiêu gợi kia. A, thật sự thì hắn cũng quá đẹp đi! Chẳng khác nào nam chính trong đam mĩ nàng hay đọc.
" Có vẻ em rất thích khuôn mặt này" Phong Diệc Thần nhếch mép chêu chọc, ko hiểu sao hắn lại vô cùng thích biểu cảm này của nàng.
" Tôi ko có" Mạc Nhu Nhi ngại ngùng lấy chăn che kín mặt.
Phong Diệc Thần đâu dễ dàng cho nàng thoát như vậy. Hắn giật chăn nàng ra, hiện rõ bên trong là khuôn mặt thiếu nữ ngây thơ ngượng ngùng khiến hắn phải khựng lại mấy giây. Cảm giác khi đặt nàng dưới thân vô cùng đẹp. Đôi môi anh đào đỏ tươi tắn ko cần tô son, làn da mịn màng ko khuyết điểm như em bé đặc biệt là hàng mi như cánh bướm dài và dầy kia làm cho đôi mắt thêm sâu. Hắn quả thực đã bị nàng hớp hồn mất rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT