Tiêu Văn cùng thiếu niên nhìn người đàn ông trung niên không còn tiếng động.
Trầm mặc quay đầu.
“A!” Tựa hồ muốn dùng toàn lực la lên, Tiêu Văn và thiếu niên la lên mang theo bi thương tiếp tục cận chiến với tang thi.
Nhóm tang thi cũng từng con từng con ngã xuống, chính là trước khi ngã xuống lưu lại trên người bọn họ vết thương thật lớn, nhưng là Tiêu Văn cùng thiếu niên cũng đã không thèm để ý.
Dù sao đánh cũng đủ rồi, Tiêu Văn cố sức hạ gục một con tang thi cuối cùng trước mắt, theo thanh âm tang thi ngã xuống đất, Tiêu Văn cũng lập tức té lên thi thể tang thi. Cũng không quản được nhiều như vậy, ngồi trên người tang thi cũng sẽ không mang thai.
Tay phải còn nắm chặt mộc côn, không biết là vì cương rớt hay là cầm không nổi nữa mà buông ra, tay trái chống lên đầu gối từ từ nhắm hai mắt thở hổn hển.
Đầu óc choáng váng, tứ chi giống như đã không còn cảm giác. Trạng thái hai người hiện tại thật không tốt, trải qua một quãng thời gian dài chiến đấu, thời gian dài tâm lý áp lực, còn có sợ hãi tử vong đều vừa mới một loạt xảy ra trên người, thực …….muốn ngã xuống rồi, liền như vậy nằm xuống đi ………
Thiếu niên là khi nhìn đến Tiêu Văn diệt xong một con tang thi cuối cùng trực tiếp ngã xuống nằm đè lên tang thi. Thiếu niên quay đầu nhìn Tiêu Văn ngồi nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng hơi hơi nhếch lên nụ cười khổ, chỉ còn hai người chúng ta.
Tiêu Văn khôi phục thể lực một chút lập tức đứng lên, mộc côn trong tay vẫn không buông ra, đứng lên còn hơi hơi lung lay một chút. Quay đầu nhìn thiếu niên trực tiếp té trên mặt đất, khóe miệng bất đắc dĩ cười chua xót.
“Chạy đi.” Bình tĩnh phun ra hai chữ, mặc cho số phận là tâm trạng của hai người.
Thiếu niên cắn răng chịu đau đứng lên, là thật đứng lên. Miễn cưỡng động thân, cũng không quản dưới đất thi thể tang thi là cỡ nào làm cho người ta muốn phun, từng chút từng chút dùng đầu và khuỷu tay khởi động thân mình, cứ nằm úp sấp thở dốc một hồi như vậy làm đứng lên có điểm loạng choạng, trong tay như trước chặt chẽ nắm thiết côn.
Tiêu Văn nhìn về địa phương tang thi vây lại, cứ như vậy đạm mạc nhìn. Yên lặng nghĩ vô luận ngươi là ai, ngươi xuất hiện tạm thời đã cứu chúng ta hai mạng, nơi này trước tiên nên nói cám ơn.
“Cám ơn !” Tiếng nỉ non rất khẽ không thể nghe thấy phiêu tán trong không khí.
Tiêu Văn lê cước bộ phù phiếm mau chóng đi về phía bắc. Cách tang thi xa một chút, đến lúc đó có thể chậm rãi khôi phục thể lực. Hiện tại nơi này không an toàn, ai cũng không biết tang thi có thể hay không đột nhiên không vây quanh thứ thần bí kia nữa, lại chạy về bên này.
Thiếu niên chạy nhanh đuổi theo phía sau Tiêu Văn, cước bộ lảo đảo.
Bên kia nhóm tang thi vẫn gầm rú một cách dị thường, nhưng là vẫn không nghe thấy thanh âm của ‘Sự vật’ giữa đám tang thi, chỉ nghe thấy thanh âm tang thi gầm rú cùng tang thi ngã xuống đất trầm đục.
Trái tim đập thật mạnh là vì trận chiến sinh tử kịch liệt vừa rồi, cũng là bởi vì hiện tại kích động vì còn sống sót, còn có lo lắng nhóm tang thi đuổi lại đây.
Đây là may mắn hay là bất hạnh đây? Nhiều người như vậy cùng nhau chạy trốn giờ chỉ còn lại có hai người là mình cùng thiếu niên, ha ha !
Vì sống sót cái gì cũng có thể làm, cho chính mình một lý do sống sót.
“Đại thúc!” Thiếu niên thanh âm lo lắng khàn khàn ở đằng sau truyền đến.
Tiêu Văn nghe được thanh âm đồng thời cước bộ dừng lại, xoay người nhìn thấy là thiếu niên kia khuôn mặt như trước non nớt lại bẩn hề hề, trên mặt tràn đầy thần sắc lo lắng, Tiêu Văn quay đầu đồng thời cũng thấy được một màn quỷ dị phía sau thiếu niên!
Nhóm tang thi điên cuồng!
Tang thi là đối với máu người cảm thấy hứng thú, nhưng là, đây là ảo giác sao! Tiêu Văn trừng lớn hai mắt, đó là giả đi! Y tứ liếc mắt nhìn thiếu niên tìm kiếm đáp án. Tuy rằng hai người đều không nói gì, nhưng là đều hiểu được ý tứ lẫn nhau.
“…………” Thiếu niên cười khổ lắc đầu, kia không phải giả.
Đàn tang thi đang công kích nhau, bọn chúng là đang cắn xé nhau, đánh nhau.
Nhìn đàn tang thi rụng chân tay, đầu dập nát, Tiêu Văn chỉ cảm thấy đến bất an. Là cái dạng lực lượng gì có thể làm cho đàn tang thi chỉ hứng thú đối với con người lại tàn sát nhau! Này rốt cuộc là cái gì!
Chạy mau, kia không phải thứ chúng ta muốn biết, cũng không phải thứ chúng ta nên biết! Tiêu Văn nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, “Mau……chạy!” Môi run rẩy nặn ra hai chữ.
Thiếu niên cũng bị dọa đến, đây là cái gì, không cần khủng bố như vậy được không! Bay nhanh về phía trước chạy tới.
Tiêu Văn không dám quay đầu xem, cậu sợ, sợ đàn tang thi đuổi theo. Ở trong mắt tang thi bọn họ chính là hai khối thực vật di động, vẫn là thực vật di động rất chậm.
Giữ chặt tay thiếu niên cùng nhau chạy, thiếu niên rốt cuộc tuổi còn nhỏ chút, thể lực không có tốt như vậy.
Hai người cùng nhau chạy nhưng mặt sau tang thi vẫn là có mấy con đuổi theo!
Vốn là không khôi phục bao nhiêu thể lực, hiện tại lại dùng lực chạy trốn, rất nhanh đã bị tang thi đuổi theo!
“Rống!” “Rống!” Tang thi rít gào đuổi theo thực vật trong mắt chúng. Khóe miệng là khối thịt đầy máu, không biết là của tang thi hay là từ trên người người sống, chính là nhìn liền cảm thấy một trận tâm lạnh.
Tiêu Văn biết không thể cứ thế chạy thoát, hiện tại bọn họ không còn sức thi chạy với tang thi, đó chỉ đưa mình lên cửa cho tang thi cắn. Lôi kéo thiếu niên dừng lại đem thiếu niên che ở phía sau, mộc côn trong tay vận sức chờ phát động, con kia chạy nhanh nhất liền đập nó một chút!
Thiếu niên đương nhiên không có khả năng cam nguyện tránh ở phía sau Tiêu Văn, hai người cũng không còn chút thể lực nào, cùng nhau đối mặt so với một người một mình đối mặt phần thắng lớn hơn cũng không phải là một chút. Đứng ở bên trái Tiêu Văn, đối với Tiêu Văn đang vận sức chờ phát động nhe răng. Không phải là chết sao, cùng lắm thì cùng nhau chết.
Tang thi đuổi lại đây, thiếu niên cùng Tiêu Văn chỉ có thể lựa chọn liều mạng với tang thi.
Hai người chuyên tâm cùng tang thi chiến đấu sinh tử, không có chú ý địa phương xa xa nguyên bản bị phần lớn tang thi vây quanh, một thanh niên mặc áo khoác đen quần đen lẳng lặng đứng, chung quanh là vô số thi thể tang thi không đầu, còn có tang thi tự giết lẫn nhau mà chết.
Liền lẳng lặng đứng như vậy tựa hồ hợp thể với không khí, thanh niên có tinh mục mày kiếm điển hình của người Trung Quốc, tóc cắt sửa cẩn thận, môi mím lại làm cho người ta có cảm giác nghiêm túc, ước chừng thân cao một thước tám, thân hình thon dài. Nếu không phải chung quanh toàn tang thi, thanh niên sẽ tựa như một quý tộc cao lớn anh tuấn, nho nhã lễ độ.
Thanh niên xuất hiện ở trong này toàn thân mang theo hơi thở quỷ dị.
Thanh niên không nhìn hai người Tiêu Văn phía trước đang chiến đấu với tang thi, hắn chính là cau mày, không có tiêu cự thất thần nhìn tiền phương.
Tiêu Văn cùng thiếu niên vốn là kiệt lực, hiện tại lại chiến đấu với tang thi căn bản chính là dữ nhiều lành ít.
“Ha ha ……..hắc………” dù cho có thở dồn dập phì phò, vũ khí trong tay cũng không dám thả lỏng.
Mộc côn sớm trở nên hoàn toàn thay đổi, bọn họ cũng không đếm được rốt cuộc giết bao nhiêu tang thi, bọn họ chính là đem tang thi trước mặt tiêu diệt hết.
Mộc côn chiếu theo miệng một con tang thi cứ như vậy cắm vào xuyên thấu qua đầu. Do quán tính, hơn nữa cậu cũng không còn khí lực duy trì tư thế đứng thẳng, trong tay nắm vũ khí đang xuyên qua đầu tang, Tiêu Văn cùng tang thi đồng thời ngã xuống đất, tang thi là chết ngã xuống còn Tiêu Văn là hết hơi ngã xuống.
Đồng thời cùng lúc đó thiếu niên cũng giải quyết xong một con tang thi cuối cùng, thiếu niên há mồm thở phì phò nhìn Tiêu Văn cùng tang thi ngã xuống đất, nở nụ cười.
Thiếu niên chậm rãi tiêu sái đến bên người Tiêu Văn, vươn tay, “Ha ha ……..Hắc………hắc…….”
Nhìn thiếu niên đang đi tới, Tiêu Văn khóe miệng cũng méo mó nở nụ cười, vẫn là còn sống sót đâu. Tay phải dùng lực chống mộc côn, tay trái nâng lên cầm bàn tay thiếu niên. Thiếu niên đồng thời lôi kéo đỡ Tiêu Văn chậm rãi đứng dậy.
Hai người giúp đỡ nhau, đánh giá đối phương, qua nửa ngày đều nở nụ cười, vẫn chưa chết, thật tốt.
Hai người hiện tại là muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu, trên người quần áo đã muốn nơi nơi rách nát, chỗ không rách thì bị nhiễm sắc, trên mặt là vết thương che kín máu đen với óc, hiện tại hai người cười đều đã đau, nhưng là vẫn vẫn ngây ngốc cười.
Nhìn quanh bốn phía tang thi toàn bộ đều giải quyết, hiện tại nơi này còn đứng chỉ có hai người bọn họ, không có những người khác.
Hai người đối diện nhau đều cảm thấy quỷ dị, không có người? Nhìn chung quanh cũng không thấy vật sống khác.
Chính là ảo giác sao? Thật sự không có những người khác sao?
Kia vì cái gì lại như vậy, tang thi lại bỏ qua thực vật không thèm để ý vây quanh nhau? Tang thi khác thường gầm rú là chuyện gì xảy ra? Nhóm tang thi tự giết lẫn nhau là vì cái gì?
Chẳng lẽ muốn an ủi mình này đều là ảo giác sao? Tiêu Văn cảm thấy thế giới này đúng là tận thế thật!
“Đại thúc, có gì ăn không? Ta rất đói bụng!” Thiếu niên thanh âm sâu kín vang lên.
Tiêu Văn phục hồi lại tinh thần thấy thiếu niên ngồi ôm bụng trên đám thi thể, ngẩng đầu nhìn chằm chằm ba lô mình. Tiêu Văn quay đầu nhìn thoáng qua ba lô trên lưng. Thật là như dự kiến, dùng móc treo quân dụng quấn ở trên người bằng không đã sớm không biết rơi đi đâu. Nhìn thoáng qua thiếu niên có điểm đáng thương hề hề, tuy rằng trên mặt thực bẩn hoàn toàn nhìn không ra cái gì gọi là thần thái đáng thương.
Tiêu Văn không có lập tức cởi ba lô lấy đồ ăn cho thiếu niên, mà là đối với thiếu niên chớp chớp mắt, “Trước đứng lên, nơi này không an toàn, ngươi nhịn một lúc nữa chúng ta đến địa phương tương đối an toàn lại ăn.” Nhìn nhìn thi thể tang thi đầy đất, Tiêu Văn không nghĩ là ở chỗ này thiếu niên sẽ ăn được này nọ.
“Cũng đúng, hơn nữa có thể ăn được ở đây hay không cũng là một vấn đề. Ngươi kéo…..” nghe được có ăn, thiếu niên vui vẻ hơn rất nhiều, chính là mới nói một chữ “kéo”, thiếu niên liền dừng lại.
Trên miệng thiếu niên máu tươi tràn ra, há miệng chậm rãi nói ra câu tiếp theo: “Ta ………..” thiếu niên kinh ngạc nhìn Tiêu Văn tựa hồ không rõ vì cái gì chính mình đột nhiên cảm thấy rất đau!
Tiêu Văn chính là nhìn đến thiếu niên đang nói chuyện đột nhiên miệng tràn đầy máu tươi lảo đảo ngồi xổm xuống, dùng ống tay áo lau khóe miệng máu tươi tràn ra. Nhưng là càng lau càng nhiều!
Bỗng nhiên Tiêu Văn chú ý tới sau lưng thiếu niên có một bàn tay, là tay của một con tang thi đâm xuyên qua trái tim!
Thiếu niên tựa hồ còn muốn nói cái gì nhưng là mở miệng chỉ có máu tươi! Sau đó liền như vậy bất động!
Tiêu Văn một tay ôm lấy thiếu niên đã chết, tay phải mộc côn hung hăng hướng phía sau thiếu niên hạ thủ.
Đầu tang thi hoàn toàn rớt khỏi thân thể!
Tiêu Văn hai tay gắt gao ôm lấy thiếu niên, liền cứ như vậy ôm. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống ướt đẫm một mảng quần áo ai đó.
Một trận mê muội, Tiêu Văn cảm thấy toàn thân có điểm như nhũn ra, đầu óc choáng váng, mở to mắt cũng thực khó khăn, thứ cuối cùng nhìn thấy chính là rừng cây xanh thẫm phía xa xa.
Tiêu Văn ngẹo đầu mất đi tri giác, dựa vào thiếu niên cứ như vậy ngồi trên thi thể tang thi sừng sững trên con đường này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT