Aizz! Đói quá.”

“Muốn ăn a!” Tiêu Văn lâm vào trạng thái phát điên.

Nhìn gói thức ăn to đùng trước mặt, Tiêu Văn cảm thấy cậu bây giờ tựa như Thao Thiết (*), rất muốn ăn a, nhưng ăn hết sẽ không còn cái mà ăn nữa! Không còn thì lần sau chỉ có thể nhìn đống vỏ mà chảy nước miếng, như vậy thực mất mặt!

(*)Thao Thiết là 1 trong 9 đứa con của rồng, tính tình tham lam, thích sưu tập báu vật.

Cố gắng không nhìn tới đống tràn ngập dụ hoặc kia nữa, kiên trì, phải kiên trì. Bất quá là kiên trì không ăn hay là kiên trì ăn luôn đây?

Lắc lắc đầu, ngô, như thế nào lại khó nghĩ như vậy. Bất quá nếu ăn luôn chắc cũng không có vấn đề gì đi? Nếu cậu ăn, vừa vặn lại có thể hủy diệt chứng cứ phạm tội, đến lúc đó sẽ vứt vỏ gói đi hoặc là đem thiêu hủy, như vậy sẽ không ai biết là tang thi huynh làm!

Tự an ủi chính mình một phen, Tiêu Văn thực bình tĩnh ăn mỹ vị của mình. Ăn so với không ăn có lợi nhiều hơn, vậy cớ sao phải nhịn chứ.

Ăn ăn, Tiêu Văn phát hiện mình ăn quá no rồi.

Sờ sờ bụng, tròn vo a, bây giờ ngay cả thở cũng không ra hơi, cũng không biết đồ ăn nguyên bản mùi vị như thế nào rồi, cậu ăn nhiều lắm hơn nữa còn là ăn tạp.

“Ợ!” Đánh một cái ợ dài, Tiêu Văn bất đắc dĩ nhìn nhóm lạp xườn tiên sinh vẫn chưa bị tiêu diệt. Không cần gấp, chờ trong bụng tiêu hóa xong rồi đến phiên các ngươi. “Ợ!” lại ợ một cái, Tiêu Văn đã biết đến thứ gọi là ăn no rồi.

Tiêu Văn bọc những thứ còn lại đặt ở sô pha, còn mình ở trong đại sảnh đi tới đi lui làm công tác tiêu cơm.

Đây có phải là ăn no rửng mỡ trong truyền thuyết không?

Không biết tang thi huynh làm sao lại tìm được, không đúng, là cướp đoạt được mấy thứ này. Aizz, thế đạo bây giờ chính là ngươi có thể lấy châu báu của ta; lấy phòng ở của ta; cướp lão bà của ta đôi khi cũng là có thể, nhưng tuyệt đối không thể lấy đồ ăn của ta! Ngươi lấy thứ khác còn không thèm so đo với ngươi, nhưng nếu lấy thức ăn? Ngượng ngùng rồi, ta sẽ liều mạng với ngươi.

Tiêu Văn ăn no rửng mỡ một bên miên man suy nghĩ, một bên tản bộ tiêu cơm. Ăn no thật khó chịu, nhưng cậu không hối hận đâu, bởi vì vừa rồi nếu không ăn thì thực là có lỗi với bản thân, hiện tại chính là cùng lắm thì ăn no quá bội thực thôi. Bất quá lại nói tiếp, vừa rồi thật sự ăn thiệt nhiều, một bọc đồ ăn to đùng giờ chỉ còn lại có một chút.

A?

Tiêu Văn đột nhiên nhớ tới cái gì, bước vài bước ra trước sô pha, cầm lấy gói thức ăn vừa rồi cẩn thận kiểm tra. Nếu cậu không nhìn lầm thì lúc lục đồ ăn hình như nhìn thấy súng ống, nhưng tại lúc ấy trong mắt cậu trừ bỏ ăn ra cái khác chỉ là phù vân, nên cũng không chú ý nhiều.

Súng ống a, kia nhưng là vũ khí sát thương của nhân loại, những thứ khác uy lực lớn hơn còn chưa xuất hiện.

Tiêu Văn lục lọi trong đống rác thật sự tìm được vài khẩu. Trước hết đặt một bên, lại tìm tìm xem còn nữa không, đây chính là vật bảo mệnh nha!

Khi tang thi huynh sửa sang lại mọi thứ trong không gian xong, thời điểm xuống lầu nhìn thấy chính là sủng vật nhà mình đang có hành vi bất nhã, ở trong đống rác đào bới. Trước mặc kệ cậu đang tìm cái gì, loại bộ dáng bất nhã này thật sự là sủng vật không nên làm đâu.

【 tang thi huynh, ngươi quá đề cao sủng vật nhà ngươi rồi.】

Nhìn sủng vật vui vẻ tìm thấy thứ gì đó từ đống rác.

Súng lục!

Không biết trong không gian có hay không?

Xoay người lên lầu, tang thi huynh cảm thấy mình lần này có thể làm như không phát hiện ra sủng vật nhà mình đang làm gì, ngẫu nhiên dung túng một chút cũng được.

Tiêu Văn tìm nhiều lần mới kiếm được 3 khẩu súng. Tuy chưa từ bỏ ý định, nhưng mà thật sự là tìm không ra trừ phi là tự nhiên từ trên trời rơi xuống.

Ôm súng lục vui vẻ lăn lộn, a ha, cái này thật sự rất vui vẻ, so với lúc trước được ăn nhiều ăn ngon còn vui vẻ hơn.

Cái này mà để bắn tang thi chính là nhất phát nhất thương.

Tưởng tượng mình bộ dáng uy phong lẫm lẫm, Tiêu Văn cười thành tiếng: “Ha ha! Ha ha!” “Thật uy vũ!”

Hình như Tiêu Văn cao hứng quá sớm, súng lục là loại vật phẩm bảo mệnh cỡ nào chứ, ai lại không cần mà đưa cho cậu đâu?

Chỉ có một khả năng, thì phải là không có đạn, nhưng sợ là lần sau kiếm được đạn rồi chắc cũng thành đồ ăn mà nằm cùng một chỗ với súng luôn. Cho nên bạn học Tiêu Văn à, cậu cao hứng quá sớm rồi đó, ‘vui quá hóa buồn’ thể hiện trên người cậu thật không sai.

Lăn lộn sung sướng, Tiêu Văn quyết định thử uy lực cây súng kia một chút, nếu công dụng không tốt lắm, cậu sẽ đào thải nó luôn.

Vui vẻ chọn một tư thế bắn, Tiêu Văn mô phỏng theo, “Bang!” Nhìn xem, thật sự rất ngu.

Tiêu Văn chỉ là một học sinh, cho nên cậu chỉ mới xem qua cách lắp ráp súng trên ti vi, đến thời điểm mình lên sân khấu, tả xoay hữu xoay nửa ngày mà cây súng này vấn không có một chút động tĩnh. Kiên trì không ngừng là bản tính tốt đẹp của Tiêu Văn, cho nên cậu vẫn tiếp tục ép buộc khẩu súng không đạn kia.

Nếu có đạn, phỏng chừng Tiêu Văn có khả năng tự giết chính mình.

Ít nhất thì vận khí của cậu cũng không tệ.

Tiêu Văn cũng không biết đã lật qua lật lại như thế nào, ban đầu sống chết phải tìm ra cách mở băng đạn, kết quả là tay sờ loạn lập tức tháo được ra. Đôi khi thành công đến trong tình cờ, Tiêu Văn nhìn vào nơi chứa đạn, trầm mặc.

“A! Hỗn đản ~~~~~~~~~~~ !” Tiêu Văn đột nhiên bạo phát.

Liên tục mở hai khẩu khác, ngay cả một viên viên đạn cũng không có.

“Có súng mà không có đạn thì khác gì có bánh xe lại không có thân xe!” Tiêu Văn cảm thấy cậu chính là người khổ nhất trên thế giới. “Làm ta cao hứng một hồi, súng không có đạn thì dùng để gõ sàn nhà hay là kê chân bàn đây!”

Tang thi huynh vừa đếm xong các loại súng lục vũ khí linh tinh trong không gian, thời điểm nhảy ra khỏi không gian chợt nghe thấy sủng vật kêu to bất đắc dĩ đầy thất vọng.

Khóe miệng nhếch lên, tang thi huynh quyết định vẫn là không nói cho sủng vật biết hắn có đạn. Chờ khi nào sủng vật thật ngoan sẽ thưởng cho.

Tang thi huynh chậm rãi tiêu sái xuống lầu, thấy sủng vật ngồi chồm hổm , tay vô lực cầm lấy một khẩu súng, trên mặt đất còn có hai khẩu bị phân thây, chính là bị Tiêu Văn phân thây để tìm viên đạn.

Đang đắm chìm trong mất mát, Tiêu Văn không chú ý tới tang thi huynh đã đi xuống lầu, cậu như trước vẫn còn mất hứng.

“Tâm thật lạnh thật lạnh. Lão thiên thật biết cách trêu cợt người mà!” Tiêu Văn theo thói quen tự lẩm bẩm.

“Cái gì …kêu …thật …lạnh… thật lạnh !” Tang thi huynh tuy rằng có thể nói, nhưng vẫn còn lắp bắp. Dù sao đối với tang thi huynh mà nói, lúc triệu hồi đám đồng bạn căn bản là không cần phải nói nha.

… Tiêu Văn rất muốn biết, vừa rồi lên tiếng không phải lão thiên nhỉ, bởi vì vừa rồi hình như cậu mắng lão thiên —— ở trong lòng!

Đứng dậy, Tiêu Văn chỉ thấy có mỗi tang thi huynh, ngoài ra không thấy yêu ma quỷ quái nào khác, vậy vừa rồi nói chuyện là ai?

Tang thi huynh không thấy sủng vật trả lời, trong nháy mắt có điểm mất mát. Bất quá cũng có khả năng vừa rồi sủng vật không nghe rõ ràng.

“Cái gì… kêu… thật lạnh… thật lạnh?” Lúc này giọng điệu của tang thi huynh hơi hơi mang theo một chút nghi vấn. Một câu lúc trước hoàn toàn chỉ là âm điệu trần thuật, xem ra tang thi huynh có tiến bộ.

Học không ngừng nghỉ a, tang thi huynh cố lên, dùng ngôn ngữ đến đùa giỡn bạn nhỏ Tiêu Văn đi.

Là… là tang thi huynh… đang nói chuyện!

Tiêu Văn cảm thấy cậu bây giờ có thể so sánh với đám binh mã đang đứng gác, toàn thân chỉ có mắt châu chuyển động.

“A ~~~~~~~~~~~~ !” Tiêu Văn kêu to tại chỗ! Thế giới này quá không khoa học, tang thi đều có thể nói chuyện còn cần nhân loại làm gì chứ!

Thấy sủng vật kêu thất kinh, tang thi huynh rất là vô tội. Hắn chưa có làm gì mà? Vì sao sủng vật bộ dáng lại kích động như vậy?

【 tang thi huynh, sủng vật nhà ngươi là bị ngươi dọa đó!】

“Tiêu Văn?” Tang thi huynh thử gọi sủng vật đang ở trạng thái thạch hóa một chút.

“Phanh!” Tiêu Văn cảm thấy cậu như đang tan vỡ, cậu vừa nghe thấy cái gì vậy?

Cậu nghe thấy tang thi huynh có thể nói, đang kêu tên của chính mình!!!

“Hi ~~~~~~” Tiêu Văn mặt giật mình, cố gắng nặn ra một nụ cười. Sau đó cố gắng bắt chuyện với tang thi huynh. Nhưng là kia ba tiếng biến chuyển âm rung như thế nào lại nghe thấy buồn cười như vậy!

Đầu năm nay tang thi đều có thể nói, đầu năm nay tang thi còn chào hỏi với cậu, đầu năm nay chính cậu bị một con tang thi dưỡng thật lâu!

Má ơi! Này không khoa học a!

“Ăn no sao?” Lần này nói chuyện lưu loát hơn, tang thi huynh thực vui vẻ trao đổi với sủng vật, nhớ rõ là hình như trao đổi nhiều hơn với sủng vật có thể bảo trì quan hệ thân mật giữa chủ nhân và sủng vật!

【 tang thi huynh, thiếu niên đó xem sổ tay BL nô lệ điều giáo. Ngươi xác định dưỡng Tiêu Văn như vậy không thành vấn đề?】

“Ăn…….” Tiêu Văn cảm thấy cậu chưa được yên ổn bao lâu thì sóng gió lại nổi lên. Lúc trước luôn bị tang thi huynh nhớ thương, không có việc gì thì lại sờ sờ xem có mập hay không. Hiện tại tang thi huynh trực tiếp có thể nói, nếu không thích trò chuyện với cậu nữa, đến lúc đó ăn thịt cũng ăn đến thống khoái!

Càng nghĩ càng méo lệch, Tiêu Văn nhìn tang thi huynh mặt không chút thay đổi, cảm thấy thế giới này càng ngày càng đáng sợ!

“Ừ!” Tang thi huynh kỳ thật rất muốn lại trao đổi trao đổi với sủng vật, nhưng là hắn chỉ biết nói vài từ này, những từ khác hắn vẫn không phát ra được âm tiết chính xác. Vậy lần sau luyện tập tốt hơn rồi lại trao đổi với sủng vật vậy, bây giờ vẫn là đi luyện tập đã.

Tang thi huynh tâm tình vui sướng.

Tiêu Văn cứng ngắc tại chỗ, câu ‘Ừ’ kia là ý tứ gì vậy? Là nói bộ dạng cậu đã đủ béo hay là tang thi huynh có thể hạ khẩu? Tang thi huynh a, ngươi nói chuyện có thể không cần tỉnh lược như vậy hay không, ta cũng không phải tang thi, nghe không hiểu ám chỉ bên trong đâu!

Thế giới này quả nhiên là tận thế.

Tiêu Văn rất muốn ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời thương cảm. Nhưng mà nếu bộ dáng ưu thương mà lại đẹp đẽ này hấp dẫn tang thi huynh lại đây thì làm sao bây giờ?

【tin tưởng ta, Tiêu Văn, ngươi tuyệt đối không có loại này này nọ đâu.】

Bình tĩnh trở lại, Tiêu Văn dùng một miếng vải bọc lại mấy khẩu súng, cho dù không thể dùng thì cũng có thể sưu tầm.

Tiêu Văn nằm ở sô pha lẳng lặng tự hỏi.

Chuyện tang thi huynh có thể nói không biết là từ khi nào, có phải là tất cả tang thi trên thế giới đều có khả năng tiến hóa đến loại trình độ của tang thi huynh không? Như vậy con người nên làm thế nào đây? Giống như bình thường chúng ta nuôi gà vịt, nhốt lại nuôi? Hay là nhốt vào lồng sắt để trưng bày?

Đều có khả năng a!

Bất quá tang thi huynh biết nói có lẽ là sinh vật biến dị nhỉ? Hay là biến dị vật lý? Thế giới này thật không thể nào hiểu nổi.

Xoay người nằm xuống, thế giới này thật sự càng ngày càng huyền huyễn, nếu ngày nào đó có người nói với cậu kỳ thật con người tên khoa học là【 tang thi 】, tang thi tên khoa học là 【 nhân loại 】, vậy cậu có lẽ chỉ biết “Nga!” một tiếng, vì vậy thế giới này không gì là không có khả năng!

【 nam nam sinh tử…. không có khả năng】

Ngao ngao ~~ rốt cuộc thế giới này làm sao vậy! Cậu cảm giác sau một buổi sáng không đi ra ngoài đánh tang thi thôi vậy mà thế giới đã trực tiếp đảo lộn rồi! Buổi sáng còn cảm thấy hôm nay tốt lắm, không cần đánh tang thi, có thể ngủ nướng.

Kết quả, nguyên lai hôm nay mới là tận thế!

Tang thi có thể nói, tang thi có thể nói.

“Ô! Ô!” Tiêu Văn nức nở hai tiếng xong liền im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play