Tiêu Văn gần đây đối với tang thi huynh toàn phao mị nhãn, thỉnh thoảng khóe mắt thoáng nhìn qua, một cái liếc mắt kia phong tình vạn chủng vô cùng quyến rũ!

Muội ngươi ấy! Đây là phản ứng của Tiêu Văn.

Đối với chuyện cậu quăng mị nhãn, Tiêu Văn cho rằng cậu là đang trừng mắt, đúng, chính là trừng mắt tang thi huynh. Nhưng là trong lúc đang đánh tang thi lại ‘trừng’ mắt một cái, thật sự không phải là phao mị nhãn sao?

Vẫn còn rối rắm bởi sự kiện vũ nhục lần trước, Tiêu Văn ba ngày nay mặt vẫn đỏ suốt, bởi vì trong ba ngày này, mông đít ‘được’ ăn no chà đạp còn chưa có lưu loát, thỉnh thoảng đau nhức hai cái nhắc nhở Tiêu Văn rằng mông cậu từng trải qua chà đạp tàn khốc!

Sau này tâm tư chạy trốn của Tiêu Văn cũng phai nhạt dần, đều chạy không được còn muốn chạy gì nữa, cũng không phải bị cuồng ngược, chẳng lẽ không biết sống chết chạy trốn rồi lại bị bắt về, sau đó lại trải qua một lần thảm sự ở mông? Nghĩ đến đây, Tiêu Văn liền cảm thấy mông có điểm đau. Tuy rằng ngày hôm qua khá hơn rồi, nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc đó vẫn là thực nghiến răng nghiến lợi a! Thân thể vì cái gì lại khôi phục thật nhanh, bình thường phải rất lâu miệng vết thương mới liền lại được, hiện tại mới vài ngày đã tốt rồi, này cũng là một loại tra tấn a!

Ngồi trên tấm ván gỗ, Tiêu Văn nghĩ đến đây khóe mắt tự động lại liếc liếc nhìn tang thi huynh một cái. Không đi ra ngoài đánh tang thi, tang thi huynh chỉ im lặng ngồi trên ghế gỗ chăm chú nhìn ra ngoài đại môn, biểu tình trên mặt hắn lại bị Tiêu Văn xem thành ‘muốn tìm bất mãn’, là đối với việc hôm nay không đi ra ngoài đánh tang thi bất mãn đây mà.

Hơi hơi co rúm khóe miệng, Tiêu Văn cảm thấy cậu hiện tại thực bi đát, đây là thói quen đi! Đều quen với việc tang thi huynh mỗi ngày buổi sáng mang theo cậu xuất môn đánh tang thi, buổi tối trở về nghỉ ngơi. Này cảm giác như người nông dân mặt trời mọc thì cày cuốc, mặt trời lặn thì về nhà, nếu không phải là xuất môn đánh tang thi, Tiêu Văn hội cảm thấy mình thực hạnh phúc, đương nhiên nếu tang thi huynh đổi thành mỹ nữ còn tốt hơn.

Nhớ tới hậu quả chạy trốn lần trước, một trận ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ lảm nhảm nghiến răng từ miệng Tiêu Văn bay ra. Được rồi, đối với việc đường đường là đàn ông con trai lại bị đánh mông là chuyện thực khuất nhục, bị một người đàn ông so với mình không sai biệt lắm đánh mông lại là chuyện khuất nhục đến quỷ dị!

Phiêu liếc mắt nhìn tang thi huynh vẻ mặt vẫn như trước nhìn đại môn tràn đầy biểu tình khát vọng một cái, Tiêu Văn liền cảm thấy cậu chính là người bi thảm nhất trên thế giới, cái người đánh mông cậu vẫn là một con tang thi đâu! Ngao ngao, nội tâm gào thét hai tiếng, Tiêu Văn cảm thấy cậu gần đây thực không thích hợp, mỗi ngày cùng tang thi huynh xuất môn – đánh tang thi – về nhà, quy luật nghỉ ngơi này thực không bình thường. Cùng với một con tang thi coi mình là đồ ăn sống một cuộc sống hài hòa có quy luật, này mới nghe qua như là đang nói nhảm mà thôi. Hiện tại cậu ngồi đây nói này nọ cũng vốn chỉ là nói nhảm mà thôi, là lão thiên động kinh hay là chính cậu động kinh đây?

Lại phiêu liếc mắt nhìn tang thi huynh một cái, “A …………..” thở dài một hơi, không tự nhiên dịch chuyển một chút. Tay chống cằm có chút rối rắm.

Tang thi huynh vốn hôm nay nhìn thời tiết không tồi, chuẩn bị xuất môn đánh tang thi, đương nhiên phải dẫn theo sủng vật. Từ sau khi hắn trừng phạt sủng vật, sủng vật liền ngoan hơn, nhưng là luôn không có việc gì sẽ quăng ra cái mị nhãn lại chỗ hắn, đây có phải là bị đánh đến hỏng đầu rồi không?

Lông mi cơ hồ nhíu chặt, tang thi huynh cũng là rất rối rắm nha. Sủng vật hành vi phao mị nhãn gần đây có phải dấu hiệu động dục phát tác hay không? Lần trước đánh mông không đánh đầu, không có khả năng là đầu bị đánh hỏng đi, kỳ động dục này khi nào mới có thể hết a, mỗi ngày bị sủng vật phao mị nhãn cho dù là tang thi không có cảm giác nhưng cũng sẽ rất kỳ quái. Tuy rằng không có cảm giác, nhưng không hiểu sao tang thi huynh cảm thấy cả người nổi da gà. Vẫn là sủng vật trước kia tốt hơn, tối thiểu sẽ không phao mị nhãn với hắn.

Mọi người xem, lại bắt đầu rồi, sủng vật cơ hồ cách một lúc lại ném ra một cái mị nhãn, tuy rằng không biết mị nhãn là có ý tứ gì, nhưng là sủng vật nhà mình hành động phao chính là mị nhãn, điểm này có thể khẳng định. Hôm nay vẫn là không ra ngoài đánh tang thi đi, nếu sủng vật đối với đồng loại ngốc ngốc của mình kia cũng phao mị nhãn thì làm sao bây giờ?

Tang thi huynh dùng ánh mắt lo lắng nhìn thoáng qua sủng vật rồi quay đi. Đến lúc đó tang thi bị sủng vật quyến rũ đến thì hắn nên đánh sủng vật hay là vẫn đánh tang thi bây giờ? Sủng vật từ lúc có lực lượng kia, tốc độ đánh tang thi cũng nhanh hơn, nhiều lần đều thấy sủng vật tụ tập năng lượng.

Đối với cái loại năng lượng phát ra quang mang này, tang thi huynh muốn tiếp cận nhưng theo bản năng biết rất nguy hiểm, tuy rằng hiện tại lấy thực lực của hắn hoàn toàn không sợ nhưng là trong lòng hắn lại có một phần sợ hãi. Đối với cảm giác sợ hãi khó hiểu kia, tang thi huynh không có một chút rõ ràng, loại tâm tình muốn tới gần lại sợ hãi này căn bản hắn lý giải không được, thực mâu thuẫn mà.

Quên đi, không nghĩ nữa, vẫn là nghĩ xem chữa khỏi chứng động dục cho sủng vật như thế nào đi, mị nhãn kia chỉ sợ là tang thi đều chịu không nổi a! Rất muốn cắn cho một cái.

Thời tiết hôm nay đánh tang thi thực thích hợp, nhưng là sủng vật của hắn sinh bệnh, hay là hôm nay ở nhà an ủi sủng vật đi. Đối với việc sủng vật vừa mới lại ném cái mị nhãn, tang thi huynh quyết định xem nhẹ, làm tang thi cũng rất khó a!

Mọi người nghĩ mà xem, tang thi đói bụng muốn tìm đồ ăn, hết lần này tới lần khác đồ ăn chạy so với cái gì cũng nhanh hơn, mà tang thi tranh giành đồ ăn lại nhiều như vậy, chính hắn dưỡng sủng vật không những phải quan tâm tới thân thể sức khỏe của sủng vật mà còn phải quan tâm đến tâm lý của sủng vật. Năng lực không cao sẽ bị đồng loại, còn có cả con mồi giết chết nữa, hắn với sủng vật giết chết đồng loại chính là tấm gương, muốn đề cao năng lực cần phải giết nhiều đồng loại.

Lại nhìn thoáng qua sủng vật vừa mới phao mị nhãn xong, tang thi huynh cảm thấy làm một con tang thi thật khó, làm một con tang thi nuôi sủng vật lại càng khó hơn!

Hôm nay sẽ không xuất môn nữa, vẫn là ở trong nhà đi, ngẫu nhiên không có việc gì sẽ bồi sủng vật nhiều hơn, sủng vật chẳng những phải nuôi bằng đồ vật này nọ mà còn phải bồi dưỡng về mặt tâm linh, bằng không không nghĩ cũng biết sủng vật sẽ cảm thấy chủ nhân không quan tâm, dưỡng sủng vật thật sự rất hao tâm. Híp mắt nhìn thoáng qua sủng vật không biết đang suy nghĩ cái gì, tuy rằng dưỡng sủng vật vất vả nhưng là sủng vật lại có thể mang đến một ít lạc thú.

Tiêu Văn cảm thấy cậu hiện tại chính là một đứa nhỏ không có tiết tháo đáng thương, cùng sống với một con tang còn béo lên, cư nhiên là béo lên! Đây là tận thế a, nhân loại ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn phải để ý sao cho không bị biến thành miếng ăn trong miệng tang thi a. Chính cậu như thế nào lại béo lên đâu, không phải là nên gầy như que củi, vàng vọt xanh xao hai mắt vô thần tiều tụy sao? Cậu rõ ràng không có mấy lượng thịt, mặt hiện tại nhéo nhéo lại có điểm bụ bẫm, này không khoa học!

Xoa bóp thịt trên mặt, Tiêu Văn rất muốn nói, tang thi huynh này, ngươi trước kia nhất định là làm nghề nuôi heo! Nhất định!

Mấy ngày nay tuy rằng lo lắng đề phòng, nhưng là thời điểm có tang thi huynh, chỉ cần tang thi huynh tản mát ra một loại khí thế, tang thi khác cũng không dám tới gần nên giấc ngủ vẫn là tốt lắm. Về phần ăn uống, hai người cướp bóc nhiều như vậy, mà mọi người cũng đã chết dần hoặc là biến thành tang thi, đồ ăn hiện tại hoàn toàn không cần nhọc lòng, có thể ăn đến thật lâu, không cần lo lắng thức ăn bị hư.

Gần đây tang thi huynh tốc độ đánh tang thi có điều giảm xuống, ấn theo tốc độ trước kia thì tang thi chung quanh không sai biệt lắm đều bị giải quyết. Tang thi huynh gần đây tốc độ có giảm xuống không nói làm gì, nhưng mà tựa hồ thái độ đuổi tận giết tuyệt đối với tang thi cũng không như trước. Chỉ cần tang thi không du đãng đến phụ cận biệt thự này, tang thi huynh sẽ không chủ động đi công kích, cảm giác như tang thi huynh dưỡng tang thi làm gác cổng vậy.

Gác cổng? Này cũng không phải môn phái tu chân nha, còn gác cổng! Tiêu Văn cảm thấy cậu nhất định là gần đây đầu có vấn đề, luôn nghĩ một ít chuyện loạn thất bát tao gì đó.

Lắc lắc đầu, Tiêu Văn cảm thấy mình nhất định là nhàn rỗi đến suy nghĩ lung tung rồi.

Nghiêng đầu, ánh mắt tan rã suy nghĩ phiêu xa.

Theo tình huống của tang thi huynh mà nói, hắn càng giống sơn đại vương, tang thi du đãng ở ngoài tựa như tiểu lâu la. Còn cậu thì sao? Là dự trữ lương của đại vương? Hay là giống trong ngôn tình tiểu thuyết viết, là trại chủ phu nhân bị cướp đi?

“Bịch!”

Đây là tiếng Tiêu Văn đột nhiên đứng lên không đứng vững hoặc là chân tê rần lảo đảo ngã xuống. Nghiêng người nằm trên mặt đất, vẻ mặt cậu kinh hách rồi, thời điểm bị ngã tay chống lung tung vẫn chưa ngồi dậy.

Tang thi huynh nhìn qua chính là sủng vật nhà mình vốn đang bình thường lại phát ngốc, đột nhiên đứng dậy, sau đó ngã sấp xuống. Bây giờ vẻ mặt của sủng vật là biểu tình kinh hách, ngây ngốc duy trì động tác ngã sấp xuống không đứng lên.

Nhíu mày, đây là chờ chủ nhân đỡ sao?

Nếu là sủng vật làm nũng, vậy chủ nhân sẽ thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này của sủng vật, tang thi huynh thực vừa lòng nha.

Tang thi huynh từ trước đến nay đều thuộc trường phái hành động, hai ba bước đi đến bên người sủng vật, thân thể cong xuống, hai tay xuyên qua nách sủng vật dùng một chút lực liền cứ như vậy đem sủng vật ôm dậy. Đem sủng vật ôm đến trên giường ngồi, trong lúc đó sủng vật đều thực ngoan ngoãn.

Nở nụ cười, sờ sờ đầu sủng vật, tang thi huynh nhìn sủng vật đang ngồi ngẩn người cảm thấy thực khả ái, có thể ngã đến đáng yêu như vậy cũng chỉ có sủng vật nhà mình.

Đi đến vị trí vừa rồi, tang thi huynh tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa. Kỳ thật vẫn là muốn ra ngoài đánh tang thi, một ngày không đánh thực không quen a.

“Ông trời a! Mau cứ con đi, con hết thuốc chữa rồi a!” Thanh âm rất thấp mang theo bi thương từ miệng Tiêu Văn truyền ra. Tiêu Văn đối với một loạt động tác ôm lấy của tang thi huynh tất cả đều không nhìn. Bởi vì này cũng không phải là việc bi thảm nhất, tối bi thảm chính là vừa rồi cậu mơ mộng a.

‘Phu nhân!’ Cậu nhất định là đầu bị hỏng rồi, nhất định là gần đây đạt được dị năng khiến cho thân thể cậu biến dị, làm đầu cậu cũng biến dị. Cũng có khả năng là do quy luật cuộc sống ‘ăn cơm xong đi đánh tang thi’ làm cho cậu biến dị đi.

Muội ngươi a! Lão tử là nam! Như thế nào lại thành phu nhân a!

Không đúng, như thế nào cũng không có khả năng biến thành phu nhân a! Là cuộc sống rất an nhàn mới có thể miên man suy nghĩ? Lão tử là một thanh niên bình thường, so với học sinh cấp ba tốt hơn nhiều, như thế nào liền tư tưởng sai lệch đâu? Như thế nào nghĩ đến sơn trại lại không nghĩ tới chính mình là sơn đại vương đâu? Như thế nào lại nghĩ đến từ ‘phu nhân’ này a!

Này không khoa học!

Nhất định gần đây được tang thi huynh bảo hộ quá tốt, cho nên cảm thấy mình được bảo hộ là chuyện đương nhiên, xem ra dị năng chẳng những phải có mà còn phải luyện càng cường đại mới được, ở mạt thế này ai cũng không dựa vào được, chỉ có thể dựa vào chính mình, hiện tại cậu dưới sự bảo vệ của tang thi huynh nên cuộc sống mới an dật thế này, mà tang thi huynh nhất thời cũng sẽ không ăn cậu. Nhưng là tương lai thì sao? Có thể cam đoan cậu sẽ không bị ăn sao? Chính là tang thi huynh không ăn cậu, chẳng lẽ sẽ không có tang thi so với tang thi huynh cường đại hơn, sau khi đả bại tang thi huynh sẽ ăn luôn một cái thực vật không có năng lực bảo vệ bản thân là cậu?

Tiêu Văn là người may mắn, may mắn làm cho cậu trở nên thiên chân, quá ngây thơ rồi!




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play