Sau khi lệnh tạm giam bị cởi bỏ, Trần Viện được cảnh sát thả ra ngoài, trên đường đi họ một mực hòa nhã và ân cần, muốn bao nhiêu cung kính có bấy nhiêu cung kính. Trần Viện chỉ nhếch miệng cười nhạt, không để tâm nhiều đến sự chuyển biến thái độ này. Tuy là bọn họ chụp sai mũ lên đầu cô, nhưng trong khoảng thời gian bị tạm giam cũng không hề có hành vi nào xúc phạm đến cô.

Chung quy không ai có thể quản được thành kiến của người khác đối với mình, họ muốn nghĩ sao thì nghĩ, chỉ cần cô không làm chuyện có lỗi với lương tâm thì chẳng sợ ai sờ gáy.

Bên ngoài sở cảnh sát, ba mẹ, người yêu cùng bạn thân đều dùng vẻ mặt trông ngóng để nhìn về phía Trần Viện. Nhìn thấy tình cảnh này, mũi cô không kiềm được có chút lên men. Mẹ Trần nhìn thấy Trần Viện ra ngoài, liền chạy đến ôm cô òa khóc, Trần Viện là đứa con gái bảo bối của bà, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu bất kỳ ủy khuất nào, thế mà bây giờ lại phải chịu thiệt lớn như vậy, thử hỏi bà không đau lòng làm sao được. Trần Viện bị mẹ Trần ôm chặt có chút ngạt thở, nhưng vẫn không có ý đẩy bà ra, trái lại còn nhẹ nhàng vỗ lên lưng an ủi bà. Cô rất muốn òa khóc, kể hết những ủy khuất mà mình đã chịu đựng, nhưng nếu làm như thế chỉ càng khiến người nhà thêm xót xa, vì vậy cô cố dằn lòng lại.

Ba Trần thấy vợ con thắm thiết trao đổi tình cảm, cũng không chịu thua kém, dang rộng tay ôm hai mẹ con vào lòng, khóe mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố kiềm không rơi lệ. Đứa con gái bảo bối của ông được ông cưng chiều cho đến lớn, với tình cảm của một người làm cha, không ai hiểu được sự mâu thuẫn của Trần Bằng, hơn ai hết ông luôn mong muốn đem Trần Viện bảo bọc, che chở thật cẩn thận, hận không thể biến cô trở thành một đóa hoa trong nhà kính, xa lánh tất cả dơ bẩn và hắc ám của thế gian, nhưng ông lại không thể bẻ gãy đôi cánh ước mơ của Trần Viện, ngược lại ông càng mong muốn cô có thể làm những điều mình thích, sống một cuộc khoái trá và tự do truy cầu điều bản thân mình mong muốn. Nhưng đáng giận một điều là bản thân ông không đủ cường đại, hết lần này đến lần khác khiến con gái bảo bối của mình rơi vào tình cảnh khốn cùng.

Trần Bằng hận người đứng sau bức màn này, càng giận bản thân mình vô dụng.

Lý Nhã Hân đứng một bên cũng nhốn nháo muốn chen vào giúp vui, cuối cùng trước cửa sở cảnh sát, bốn người ôm nhau thành một đoàn oa oa khóc, cảnh tượng kinh động khiến ai đi ngang cũng phải quay lại nhìn.

Lý Gia Thành cô linh một mình bị bỏ rơi, nhìn người yêu bị chiếm đoạt mà trong lòng không khỏi cảm thấy ganh tỵ, vị trí kia đáng lẽ là của anh mới đúng, anh cũng muốn ôm cô vào lòng, an ủi cô, xoa dịu đi những ủy khuất mà cô đã phải chịu đựng trong thời gian qua, anh là hôn phu của Trần Viện, là người tương lai đi cùng cô cả đời, vai trò quan trọng đến mức ba mẹ cô cũng không thể sánh đươc. Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Lý Gia Thành vẫn không nói ra miệng, ai bảo người chiếm đoạt Trần Viện hiện tại là những người anh không thể đắc tội được chứ.

Sau một màn thể hiện tình cảm lâm ly bi đát, đoàn người cùng nhau trở ra xe, dẹp đường hồi phủ. Lý Gia Thành nhìn Trần Viện, rồi quay sang người vẫn đang độc chiếm cô - mẹ Trần, mấp máy môi muốn nói gì đó, sau cùng anh lại chọn im lặng nhận mệnh làm tài xế. Thôi kệ, cứ nhường Trần Viện cho ba mẹ vợ đi, đêm nay anh giành lại là được.

Vừa về đến nhà, bạn bè, họ hàng, nhân viên hay được tin lần lượt kéo nhau đến thăm hỏi và an ủi Trần Viện cùng gia đình, đặc biệt là đám Nam Nhi, bọn họ thấy Trần Viện bình an, trong lòng vừa mừng vừa lo lắng, hò hét đòi quản lý xếp lịch để đưa cô đi làm tiệc tẩy trần.

"Mặc dù chưa bị thoát khỏi tình nghi, nhưng cậu yên tâm, bọn mình tin tưởng cậu. Nếu có nháo tới ra tòa, luật sư trong công ty nhà mình cậu cứ việc chỉ định, mình không tính phí đâu." Luân nắm lấy bàn tay Trần Viện thề son sắc.

Minh Vũ vỗ lên đầu của Luân, vẻ mặt dở khóc dở cười: "Cậu đang an ủi hay trù ẻo người khác vậy?"

Luân nhận ra mình nói sai, lập tức sửa lời: "Nhầm nhầm, nhất định sẽ không ra tòa, đây rõ ràng là vụ mưu sát, người ra tòa là hung thủ kia mới phải."

Trần Viện bật cười, không biết phải trả lời thế nào. Còn Luân dưới ánh mắt nóng bỏng của Lý Gia Thành, giật mình rụt tay về, trong lòng thầm cảm thán, da tay Trần Viện sờ thật tốt, về sau tìm bạn gái cũng phải tìm người có da mịn màng như thế mới được.

Mặc dù vừa về đến nhà, không có thời gian để nghỉ ngơi liền liên tục tiếp khách nhưng Trần Viện trong lòng lại ấm dào dạt, kể ra kiếp này cô làm người cũng có thể xem như thành công, ít nhất khi cô gặp hoạn nạn vẫn còn rất nhiều người đứng về phía mình.

Khách khứa từng lượt đến rồi từng lượt đi, đến tận chiều tối mới thực sự kết thúc. Ở nhà Mai Bảo Phưởng mở một buổi tiệc nho nhỏ xem như ăn mừng Trần Viện thoát ra khỏi chuyện xui xẻo. Hai anh em Lý Gia Thành nán lại cùng gia đình ăn tối. Ăn uống xong, mọi người cùng nhau quây quần bên bàn trà để thảo luận về sự kiện đã qua.

"Người của cháu mấy ngày trước đã lần được dấu vết của Đỗ Trọng Bình, nhưng có lẽ hắn đã cảnh giác được nên nhanh chóng trốn thoát." Lý Gia Thành nhìn Trần Bằng, vẻ mặt tiếc hận nói.

"Hừ, hồ ly giảo hoạt, cả công ty đều bị hắn xoay vòng vòng. Nhưng có khôn ngoan đến đâu, đã động vào con gái của bác, nhất định sẽ không khiến hắn sống yên ổn."

Lý Gia Thành siết chặt nắm tay, nghiêm trọng đồng ý với ba vợ của mình. Đã động đến Trần Viện của anh, có lật tung quả đất này lên cũng phải khiến hắn trả giá.

"Nhân thủ bên cháu có đủ hay không, bác bên này cũng có quen một số người?" Trần Bằng tiếp tục hỏi.

Lý Gia Thành muốn lắc đầu, nhưng nghĩ đến đây là tâm ý của Trần Bằng nên không tiện từ chối: "Dạ, bác cứ cho cháu cách thức liên lạc."

Trần Viện thấy hai người bàn bạc hăng say, liền chen vào: "Nói vậy ba và anh Gia Thành cũng nghi ngờ chuyện này là do Đỗ Trọng Bình gây ra?"

"Chín phần là như vậy." Lý Gia Thành mím môi, ánh mắt lạnh như băng.

Trần Viện cúi đầu, suy nghĩ của cô cùng mọi người không mưu mà hợp.

Mai Bảo Phượng cùng Lý Nhã Hân như lọt vào sương mù, mờ mịt nhìn hết người này đến người khác.

"Khoan đã, rốt cuộc mọi người đang nói chuyện gì vậy?" Mai Bảo Phượng rốt cuộc không chịu được lên tiếng.

Trần Bằng mình vẻ mặt mơ hồ của vợ, thở dài nói: "Vốn định không nói chuyện này ra sợ em lo lắng, nhưng sự việc đã đi đến nước này, mọi người cần phải hiểu rõ một chút để đề phòng."

Trần Bằng một hơi kể hết suy đoán của mọi người, cho rằng Đỗ Trọng Bình chính là hung thủ giết chết Trúc Quỳnh sau đó dàn dựng thành một vụ án mạng để đổ tội cho giải trí Ban Mai. Mai Bảo Phượng cùng Lý Nhã Hân chăm chú lắng nghe, thâm tâm không khỏi dậy lên sóng lớn. Diễn viên Trúc Quỳnh bị mưu sát mọi người đã ẩn ẩn đoán ra, nhưng không nghĩ đến hung thủ lại là người mình quen biết, hơn nữa người này lại luôn ngấm ngầm nhắm đến người thân của mình.

Mai Bảo Phượng vẻ mặt nhợt nhạt, thấp thỏm không yên, bà lo lắng Đỗ Trọng Bình một ngày còn lẫn trốn, nguy hiểm tiềm ẩn đe dọa chồng con sẽ còn tồn tại một ngày.

Thấy vợ như thế, Trần Bằng đau lòng không thôi: “Không dám nói ra chính là sợ em như thế đấy. Đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn mà.”

Lý Gia Thành không lạc quan như Trần Bằng, anh nhíu mày ngẫm nghĩ: “Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng nên cảnh giác, bác và Viện thời gian sắp tới đừng đi đâu một mình, cháu sẽ sắp xếp vệ sĩ cho hai người. Hai người chịu khó một thời gian.”

Mọi người đều gật gù đồng ý với sắp xếp này của Lý Gia Thành.

“Anh hai, em nữa, em cũng cần vệ sĩ.” Lý Nhã Hân xen vào góp vui. Cô là chị em tốt của Trần Viện, cũng rất có khả năng bị Đỗ Trọng Bình nhắm tới, tốt nhất nên cẩn thận một chút.

Lý Gia Thành trầm mặc một chút, sau đó gật đầu đồng ý.

Trái với tâm trạng hoảng sợ của mẹ Trần, Lý Nhã Hân ngoài lo lắng, không hiểu sao lại ân ẩn một chút hưng phấn khó tả. Chuyện này cứ như trong tiểu thuyết vậy, ân oán tình cừu, giết người vu hãm, cô chưa từng nghĩ những chuyện thế này sẽ xảy ra trên người thân của mình. Thật là mở rộng tầm mắt. Lý Nhã Hân đột nhiên có cảm giác mình trở thành một nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết, bị trùng trùng âm mưu vây quanh, chỉ có một thân một mình cô bơ vơ chống chọi, với nghị lực và kiên cường của mình, cô từng lớp từng lớp phá hủy những âm mưu, một đường trừ gian diệt ác, cuối cùng trở thành thần thoại của loài người.

Trời dần tối, hai anh em Lý Gia Thành trở về nhà, trước khi ra về, anh mặt dầy không biết xấu hổ kéo Trần Viện theo. Mẹ Trần xót con, muốn ngủ cùng con gái một đêm, nhưng khi thấy ánh mắt ‘tha thiết van xin’ của Lý Gia Thành thì mềm lòng buông tay. Hai đứa nhỏ tình cảm tốt, bậc làm cha làm mẹ sao có thể ngăn cản được.

Trần Viện cũng rất quyến luyến người yêu nhưng không nói ra miệng, chỉ yên lặng để Lý Gia Thành ra mặt làm người xấu, sau đó ngoan ngoãn đi theo anh.

Lý Gia Thành vốn muốn đưa Trần Viện đến căn biệt thự nhỏ lần trước, nơi chỉ thuộc về riêng hai người, nhưng trong tình huống hiện tại, anh cũng không an tâm để em gái ở một mình nên cuối cùng đành trở về nhà chính.

Lý Nhã Hân biết Trần Viện sẽ đến nhà mình ngủ, trong lòng rất vui vẻ nên liền đề nghị: “Tối nay cậu ngủ với mình đi, mình có nhiều chuyện muốn nói lắm.” Vừa dứt lời, nhiệt độ trong xe đột nhiên hạ thấp xuống vài độ.

Lý Nhã Hân phát hiện mình nói sai, liền nhanh chóng sửa lời: “Mà thôi, dạo này

cậu mập quá, giường mình nhỏ hai người ngủ không vừa đâu, cậu qua ngủ với anh hai đi.”

Trần Viện mím môi cười: “Cậu trở về soi gương xem ai mới là người mập ra.” Hai người trêu đùa một hồi, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Vào trong nhà, Lý Gia Thành ân cần dặn dò em gái tắm rửa ngủ sớm, sau đó một mạch kéo Trần Viện đi, có trời mới biết anh nhớ thương cô đến nhường nào. Lý Nhã Hân nhìn theo bóng dáng vội vã của anh hai nhà mình, thầm bĩu môi, có dùng đầu ngón chân cũng biết anh ấy đang muốn gì. Haizzz, phải chi người ấy của mình có được một phần mạnh dạn như anh hai thì tốt biết mấy.

Đóng sầm cửa phòng lại, Lý Gia Thành ôm chầm Trần Viện vào lòng, vùi mặt vào mái tóc dài của cô tham lam hít lấy. Anh ôm cô thật lâu, thật chặt, tựa như chỉ cần một chút nới lỏng tay, Trần Viện sẽ biến mất vậy. Hơn bao giờ hết anh thống hận sự bàng quang và tự tin mù quáng của mình, nếu như trước kia anh không xem thường Đỗ Trọng Bình, gắt gao nắm giữ hắn trong tay thì Trần Viện sẽ không phải chịu cực khổ như bây giờ. Cô gái mà anh yêu thương, hận không thể dâng hết tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này đến cho cô ấy, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Trần Viện cô độc ngồi trong phòng giam, Lý Gia Thành hận không thể giết chết bản thân mình.

“Anh xin lỗi.” Giọng Lý Gia Thành khàn đi, anh đang cực lực khắc chế xúc động. Thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng khi cất ra miệng lại chỉ có vỏn vẹn hai từ

xin lỗi.

Trần Viện chôn mặt trong ngực của Lý Gia Thành, nghe được những lời này, hai mắt không kiềm được mông lung đẫm lệ. Cô đã che dấu cảm xúc thật lâu, không dám để người khác thấy được sự yếu đuối của mình, chỉ vì sợ họ càng thêm lo lắng. Nay chỉ có người yêu bên cạnh, cô muốn để anh biết bản thân ủy khuất thế nào, trong khoảng thời gian bị tạm giam, cô đã vô cùng hoảng hốt và bất an, lo sợ mọi chuyện không thuận lợi, sự thật bị đổi trắng thay đen, cô không thể trở ra bên ngoài được nữa. Nay được ở trong lòng người yêu, Trần Viện đem hết nổi thống khổ biểu hiện ra, cô muốn được anh an ủi, muốn được anh che chở.

Thấy Trần Viện khóc, Lý Gia Thành lòng đau như cắt, anh không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô. Hai trái tim đồng điệu, không cần nhiều lời cũng biết được đối phương muốn gì, cần gì. Anh bao trùm lấy đôi môi Trần Viện, dịu dàng trằn trọc dây dưa. Trần Viện hôn đáp trả, chủ động tiến lên thăm dò vào khoang miệng Lý Gia Thành. Cả hai không một tiếng động, bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng nóng bỏng.

Lý Gia Thành rời khỏi đôi môi Trần Viện, nhanh chóng bế cô đến giường ngủ. Nằm lên tấm chăn ấm áp, Trần Viện cũng vội vã ôm chầm Lý Gia Thành, mềm mại quấn chặt lấy anh như con rắn nước, nhiệt tình đến mức khiến anh phải phát cuồng. Lý Gia Thành hơi thở gấp gáp, xé toang y phục trên người Trần Viện rồi ôm chặt cô vào lòng, da thịt tiếp xúc làm người ta phát sinh ra cảm giác an toàn khó tả.

Đêm nay đã được dự đoán trước là một đêm triền miên bất tận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play