Trần Viện vừa tung cửa bước vào, đập vào mắt chính là cảnh tưởng Lê Lan Mỹ tay cầm ly trà, đứng sát vào Lý Gia Thành, hai người thâm tình nhìn nhau, liếc mắt đưa tình, không khí tràn ngập ám muội màu hồng phấn.
Trần Viện từ xưa đến nay luôn là người không để bản thân chịu thiệt, huống hồ đứng trước tình cảnh như thế này, cô hùng hổ xông vào, cao giọng hỏi:
“Hai người đang làm cái gì vậy hả?”
Lý Gia Thành từ lúc nhìn thấy Trần Viện, nào còn có tâm trạng chú ý đến người khác, hai mắt anh gắt gai bắt lấy cô, trong lòng rạo rực vui sướng. Trần Viện hẳn là đến đây để trả lời anh, đúng là một chuyện đáng được ăn mừng, cuối cùng cách mạng cũng đã thành công. Anh đứng dậy, tiến về phía Trần Viện, bỏ lại Lê Lan Mỹ vẫn đang đứng như tượng phía sau.
“Em đến rồi, mau lại đây.” Lý Gia Thành mỉm cười, kéo tay Trần Viện đi về phía sô pha.
Trần Viện suýt nữa bị nụ cười vô tội của Lý Gia Thành đả bại, nhưng may mắn là cô vẫn còn giữ được ý chí của mình, rút tay ra khỏi tay của Lý Gia Thành, cô đến đây là để bắt gian, không phải đến bàn luận chuyện yêu đương.
“Hai người đang làm cái gì?” Trần Viện vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Lý Gia Thành cau mày, bất mãn liếc nhìn về phía Lê Lan Mỹ, cô gái này thật không biết lễ phép, thấy bạn gái anh đến gặp anh còn không biết tránh đi chỗ khác.
“Không làm gì cả.” Anh ngắn gọn trả lời.
Trần Viện làm sao chấp nhận được đáp án này: “Cô ấy đến đây để làm gì?” cô chỉ về phía Lê Lan Mỹ nói.
Ánh mắt Lý Gia Thành nhìn Lê Lan Mỹ càng thêm lạnh lẽo, thật là một cái bóng đèn lớn, còn dám đứng đây cản trở anh cùng Trần Viện bồi dưỡng tình cảm.
“Không biết.” Anh lại tiếp tục trả lời ngắn gọn.
Trần Viện mấp máy môi, muốn tiếp tục truy vấn chuyện này, nhưng lại bị Lý Gia Thành cắt ngang.
“Đừng quan tâm đến những người không liên quan, toàn chuyện bao đồng, đến đây nói chuyện với anh.” Tay Trần Viện một lần nữa lại bị anh kéo đi.
Trần Viện cau mày nhình Lý Gia Thành, trông anh lúc này ngây thơ vô tội đến mức khiến cho người ta phải ngỡ rằng nhân vật xuất hiện trong cảnh tượng ám muội vừa rồi là một người hoàn toàn khác, không liên quan gì đến anh. Bị anh kéo đi, Trần Viện trong lòng một mảnh hỗn loạn và rối rắm. Rốt cuộc là sao? Mình đến đây là để bắt gian mà, như thế nào qua miệng Lý Gia Thành lại trở thành lo chuyện bao đồng.
Ngay lúc Trần Viện còn đang bối rối, chưa kịp phác tác quyền uy của chính thất thì đã có người thay cô làm việc đó rồi.
“Đứng lại!” Lê Lan Mỹ nhìn chằm chằm vào hay bàn tay đang nắm chặt lấy nhau kia, khó chịu như bị kim đâm vào mắt.
“Hai người buông tay ra.” Cô lại tiếp tục bá đạo ra lệnh.
Lý Gia Thành có vẻ không hề để lời của Lê Lan Mỹ vào tai, chỉ dửng dưng nhìn cô ta một cái, hoàn toàn không có ý định buông tay Trần Viện ra.
Trần Viện thì ngược lại, không được bình tĩnh như anh. Lê Lan Mỹ không phải đang đùa với cô chứ? Bạn gái chính thức là cô đây vẫn chưa kịp phát uy mà cô ta lại dám phát uy ngược lại, đúng là chuyện nực cười mà. Trần Viện xem như là bị Lê Lan Mỹ chọc giận đến triệt để, cô nắm tay Lý Gia Thành chặt hơn, hất mặt khiêu khích nhìn về phía Lê Lan Mỹ.
“Mày có tư cách gì kêu người khác buông tay.” Trần Viện không nể mặt nói.
Lê Lan Mỹ vốn đang bị ánh mắt băng lãnh của Lý Gia Thành trấn trụ, nghe thấy Trần Viện khiêu khích liền phát điên như gà bị chọc tiết, cô giậm chân tức tối nói: “Người hỏi câu này phải là tao, mày có tư cách gì nắm tay anh Gia Thành.”
Trần Viện giận quá hóa cười, cô nhếch miệng nói: “Tư cách gì à? Đương nhiên là bạn gái, là người yêu đó.” Cô cố tình kéo dài âm cuối để chọc tức Lê Lan Mỹ.
“Hừ, đồ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nói khoác không biết ngượng, còn không mau buông tay anh Gia Thành ra.”
Trần Viện chớp chớp mắt, cảm thấy mình thật vô tội, rõ ràng Lý Gia Thành mới là người nắm tay cô.
“Không tin sao?” Trần Viện hỏi, giật tay ra khỏi gọng kiềm của Lý Gia Thành, ngay sau đó liền vòng hai tay lên cổ anh, rướn người đặt một nụ hôn thật kêu lên má Lý Gia Thành.
Trước ánh mắt sững sờ của mọi người, Trần Viện xoay người, nhướng mày đắc ý nhìn Lê Lan Mỹ: “Đã tin chưa.”
Lý Gia Thành bất ngờ bị tập kích có chút ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh sau đó, anh liền cong khóe miệng, trong lòng không tránh khỏi có điểm ngọt ngào. Trần Viện đối với anh nhiệt tình như vậy, anh không thể không biểu hiện một chút chân thành của mình đối với cô. Nhanh như chớp, Trần Viện lại bị Lý Gia Thành kéo vào lòng, ấn thật mạnh môi của mình lên môi cô.
Trần Viện giật mình, theo quán tính đẩy Lý Gia Thành ra, nhưng nghĩ đến ở đây vẫn còn một khán giả, cô thôi vùng vẫy, hợp tác với hành động của Lý Gia Thành.
Cảm nhận được cánh môi cô hé mở, Lý Gia Thành liền mạnh mẽ tiến công vào, khẽ mút lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, cùng nó chơi đùa đến quên trời đất, hoàn toàn không vì sự có mặt của người khác mà ngại ngùng.
Trần Viện ban đầu vốn chỉ muốn chọc tức Lê Lan Mỹ, nhưng ai ngờ về sau cô lại bị chính nụ hôn của Lý Gia Thành làm cho mê muội, hoàn toàn đắm chìm vào cảm xúc vừa xa lạ, vừa quen thuộc mà anh mang lại. Cô choàng tay ra phía sau cổ Lý Gia Thành, cả người mềm nhũn tựa vào anh, ngây ngô hôn đáp lại. Nhận thấy động tác nho nhỏ này của Trần Viện, Lý Gia Thành như mở cờ trong bụng, càng mạnh mẽ cường quét trong miệng cô.
Lê Lan Mỹ bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc: “Các người…”
Cảm thấy không thể nhìn thêm được nữa, cô bậm chặt môi, dậm chân xuống sàn rồi tức tối bỏ đi, lúc bước ra còn vô cùng lịch sự đóng sầm cửa phòng lại. Đám gián điệp bên ngoài thấy có động tĩnh lớn như vậy liền hưng phấn không thôi. Oa… Bạn gái của tổng giám đốc thật mạnh mẽ, vừa đến chưa được mười phút mà tiểu tam đã bị đánh bại đến tơi bời hoa lá, chỉ biết ôm mặt khóc bỏ chạy. Chậc chậc, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, trông cô bạn gái của tổng giám đốc xinh đẹp, yểu điệu như vậy, hóa ra lại là một nhân vật vô cùng lợi hại. Sau việc này, tại công ty của Lý Gia Thành, Trần Viện xem như là nổi tiếng sau một đêm, lời đồn đãi có đủ loại, nhưng chủ yếu người ta đều nói cô lợi hại như thế nào, bưu hãn như thế nào. Đợi đến lúc Trần Viện nghe được cũng không biết nên khóc hay nên cười, nhưng việc đó sau này lại giúp đỡ Trần Viện không ít, cụ thể là một vài cô gái trẻ không muốn yên phận trong công ty cũng trở nên ngoan ngoãn hẳn ra, cái này có thể xem như là việc vui đi?
Trần Viện hiển nhiên không biết mình lại sắp trở thành nhân vật phong vân. Nghe được tiếng cửa đóng sầm lại, cô mới choàng tỉnh khỏi cơn đê mê. Đẩy mạnh Lý Gia Thành ra, Trần Viện thầm mắng bản thân không có tiền đồ, cư nhiên bị nụ hôn của Lý Gia Thành mê hoặc.
Bất ngờ bị Trần Viện đẩy ra, Lý Gia Thành không khỏi có chút thất vọng. Bây giờ anh đã hoàn toàn thấu triệt câu nói lòng tham không đáy, trước kia chỉ cần được ở cạnh Trần Viện anh đã vô cùng thỏa mãn, nhưng hiện tại, mỗi lần gần gũi cô anh lại muốn được nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Anh ôm Trần Viện vào lòng, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của cô, khẽ hít thật sâu để áp chế sự xao động trong lòng. Anh không thể vội vàng được, nếu dọa Trần Viện sợ chạy mất thì biết tìm ai để bắt đền đây.
“Anh buông em ra.” Trần Viện cau màu, dùng sức thoát ra khỏi vòng ôm của Lý Gia Thành. Cô vẫn còn chưa thẩm vấn anh, vậy mà cái người này lại không có chút tự giác nào của một phạm nhân.
“Sao vậy.”
“Hừ, còn dám hỏi em như vậy sao, anh nói đi, lúc nãy hai người đang làm cái gì trong phòng?”
Lý Gia Thành nghe thấy Trần Viện lại nhắc đến chuyện vừa rồi, trong lòng có chút không thoải mái, thành kiến đối với Lê Lan Mỹ lại tăng thêm một tầng.
“Anh không làm gì cả.”
“Không làm gì mà đứng sát vào nhau như vậy, anh nói thật đi, đừng hòng qua mặt em.” Trần Viện tiếp tục hạch sách.
“Là cô ta chủ động đến gần anh, anh chẳng hề để ý đến cố ấy.” Lý Gia Thành rối rắm giải thích, anh thật sự lo lắng Trần Viện sẽ hiểu lầm mình.
“Người ta chủ động tiếp cận, còn anh thì bị động tiếp nhận đúng không, anh đang thầm trách em đến quá sớm, phá hỏng chuyện tốt của anh chứ gì. Em xuất hiện không đúng lúc, là lỗi của em, được thôi, vậy em sẽ đi về.”
Thật sự thì sau khi nói ra những lời đó, Trần Viện hận không thể vả vào miệng mình một cái ngay lập tức. Chính cô cũng nhận ra bản thân mình vô lý, chuyện chẳng có gì mà cô lại làm ầm ỉ như một người phụ nữ chanh chua. Lý trí của cô đâu, hình tượng của cô đâu, thật là mất mặt quá đi, Trần Viện hối hận không thể tả. Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, cô đành phối hợp với lời nói của mình, xoay người bước đi, trong lòng thầm niệm cho Lý Gia Thành giữ cô lại.
Lý Gia Thành không hề hay biết nội tâm đang tranh đấu gay gắt của Trần Viện, khi thấy cô định rời đi, anh liền cuống quýt giữ chặt tay cô lại: “Em đừng đi, chúng ta xem lại băng ghi hình đi.”
Hành động của Lý Gia Thành làm cho Trần Viện thở phào nhẹ nhõm , cuối cùng cũng có bậc thang cho mình leo xuống, nhưng lời anh nói khiến cô phải nhíu mày khó hiểu: “Băng ghi hình gì?”
Giải đáp thắc mắc của Trần Viện, Lý Gia Thành chỉ tay về một góc phòng, nơi được trang bị camera giám sát: “Băng ghi hình của camera này, anh và cô ta chẳng làm gì cả.”
Nhìn vẻ mặt trinh tiết liệt nữ của Lý Gia Thành, Trần Viện vừa chột dạ, vừa thấy có lỗi với anh. Cô đương nhiên biết hai người bọn họ không có làm gì, nhưng tại cái miệng nhanh hơn bộ não, cô biết làm sao được: “Không cần đâu, em tin anh rồi.”
Trần Viện không truy cứu chuyện này nữa, Lý Gia Thành thở phào một hơi, thật ra camera đó đã bị anh tắt từ lâu, ai lại tình nguyện bản thân thời thời khắc khắc bị theo dõi, cho nên nếu có lên hỏi thượng đế cũng không tìm được băng ghi hình.
“Nhưng chỉ lần này thôi đó, nếu có lần sau thì, hừ hừ.” Trần Viện khịt mũi nói.
Thấy vẻ mặt khoa trương của cô, Lý Gia Thành cong khóe miệng, ôn nhu cười. Trần Viện ngây người nhìn nụ cười của anh, một lúc sau mới hoàn hồn lại. Cô đưa tay lên sờ hai má nóng hổi của mình: “Cười cái gì, có gì buồn cười đâu.”
Khóe miệng Lý Gia Thành vẫn chưa có dấu hiệu buông xuống: “Em đang ghen.”
Trần Viện như con mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông: “Ai thèm ghen, con mắt nào của anh thấy em ghen, anh ghen thì có.”
Nụ cười của Lý Gia Thành ngày càng rực rỡ: “Ừm, là anh ghen.” Nói xong, anh cuối người xuống, một lần nữa in môi mình lên môi của cô.
Trần Viện bị tập kích bất ngờ, hoảng hốt đẩy anh ra: “Đừng mà, ở đây có camera giám sát đó.”
Lý Gia Thành đứng hình, cảm giác tự lấy đá đập chân mình thật khó chịu, nhưng ngay sau đó anh liền nhanh trí: “Vậy vào phòng nghỉ đi, ở đó không có lắp camera.”
Trần Viện không nể tình, đấm thật mạnh vào ngực anh: “Đầu óc anh suốt ngày chỉ nghĩ đến những chuyện đó thôi sao.”
Bị Trần Viện nói trúng tim đen, Lý Gia Thành ngượng ngùng sờ mũi: “Vậy em ở đây chơi với anh, một lát nữa cùng nhau ăn trưa, đợi buổi chiều tan sở thì đi xem phim, được không?” Lý Gia Thành hỏi, đây không phải là chuyện mà những đôi tình nhân hay làm sao, anh với Trần Viện nhất định phải trãi qua một buổi hẹn hò đúng nghĩa với Trần Viện.
“Buổi chiều không được, em phải đến phim trường.” Trần Viện rầu rĩ nói, thật ra đề nghị của Lý Gia Thành cũng khiến cô rất động tâm.
“Em lỡ nghỉ rồi thì nghỉ cả ngày luôn có sao đâu, xem như là đi bàn công việc với nhà đầu tư đi.” Lý Gia Thành ân cần hiến kế.
“Thôi được rồi, chỉ lần này thôi đó.” Trần Viện khoa trưởng thở dài nói, nể tình hôm nay hiểu lầm anh, cô liền chiều anh một lần, cũng chỉ có cô mới sủng anh như vậy thôi, Trần Viện thầm nghĩ.
Hai người đi đến nhận thức chung, liền hi ha cười nói, tựa như trước đó chưa từng xảy ra việc gì, cũng chẳng ai chủ động nhắc chuyện Trần Viện đáp ứng hay không đáp ứng làm bạn gái của Lý Gia Thành, bởi vì không cần nói, bọn họ cũng đều đã rõ tâm ý của đối phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT