Để cấp cứu hình tượng đang bị suy giảm của mình, Lý Gia Thành lên tiếng đề nghị Trần Viện đến một nhà hàng Ý để ăn trưa.

“Không đi, ra đường giờ này nóng phát điên luôn, anh gọi thức ăn đến đây đi.”

Lý Gia Thành có chút thất vọng vì Trần Viện từ chối ý tốt của mình, nhưng anh vẫn rất phong độ hỏi ý của cô, sau đó gọi điện thoại đặt món. Thấy Trần Viện vẫn đang kêu gào than nóng, Lý Gia Thành rất tri kỷ, cầm điều khiển hạ nhiệt độ trong phòng xuống.

Sau khi ăn trưa xong, Lý Gia Thành muốn tiếp tục kế hoạch chung sống hòa hợp của mình, chỉ tiếc là người kia lại không chịu phối hợp. Lý Gia Thành bảo Trần Viện lấy sách ra học, Trần Viện thì la hét đòi nhân quyền, nói cô muốn nghỉ ngơi, không muốn học nữa.

Lý Gia Thành thấy Trần Viện đã học từ sáng đến giờ, cũng không nở ép cô nên ngồi xuống bên cạnh, hai người cùng nhau trò chuyện. Trần Viện lúc này ôm bụng no căng, tựa lưng lên ghế lim dim mắt như một con mèo lười biếng. Thấy bộ dạng đáng yêu và không hề phòng bị người khác của cô, Lý Gia Thành cảm thấy nội tâm vô cùng ngứa ngáy, hận không thể kéo cô vào lòng thân vài cái.

“Lý Gia Thành, anh làm việc xong chưa?” Trần Viện hỏi.

“Cũng tương đối, có gì không?” Lý Gia Thành trả lời.

“Lúc nào công ty anh cũng có nhiều công việc như vậy hay sao?”

Đương nhiên là không, anh bỏ tiền ra thuê người ta đến để làm việc chứ đâu phải để họ làm ông chủ, người bận rộn phải là bọn họ chứ không phải anh: “Ừm, do công ty có rất nhiều hạng mục phải đầu tư, lĩnh vực cũng rất đa dạng.”

Trần Viện gật đầu đồng ý, ai nói người giàu là sướng, muốn nhận được bao nhiêu thì phải bỏ ra bấy nhiêu. Cứ bình bình như nhà cô vẫn là tốt nhất, không phải chịu nhiều áp lực về kinh tế, cũng không mất thời gian dành cho gia đình và bản thân.

Lý Gia Thành thấy Trần Viện không nói gì nữa thì cũng im lặng ngồi cạnh cô, cảm giác hai người được ở gần nhau như thế này thật tốt. Mặc dù hôm qua anh mới phát hiện ra mình thích Trần Viện, nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, có lẽ anh đã có tình cảm với cô lâu rồi, chỉ tại bản thân anh không nhận ra. Trần Viện là một cô gái tốt, xinh đẹp, lương thiện, tính tình thì hoạt bát sáng sủa, người như cô bé chắc là được rất nhiều cậu nhóc thích. Vừa nghĩ đến đây, tâm tình của anh cũng bắt đầu trầm xuống. Phải hỏi kỹ Nhã Hân lại xem trong lớp có tên nào có suy nghĩ không an phận với vợ anh không. Lý Gia Thành càng nghĩ càng lo lắng, không biết Trần Viện có chê anh già hay không? Mặc dù anh chỉ hơn cô tám tuổi, nhưng so với đám trẻ choai choai kia, anh rõ ràng thiếu sức sống hơn nhiều. Hơn nữa Trần Viện là một người thích náo nhiệt, mà anh thì ngược lại, không thích ồn ào, lỡ đâu cô ấy không để anh vào mắt thì sao? Đắn đo một hồi, Lý Gia Thành lên tiếng nói.

“Trần Viện, em….thích mẫu đàn ông như thế nào?”

Trần Viện lim dim hai mắt, nghe thấy Lý Gia Thành nói xong thì trợn mắt há mồm.

Lý Gia Thành thấy phản ứng thái quá của Trần Viện, nghĩ là mình đã nói sai, liền sửa lời lại: “Ý tôi là… phụ nữ thích những người đàn ông như thế nào.”

Trần Viện lúc này mới vỡ lẽ, mỉm cười giảo hoạt. Lý Gia Thành hiện tại không có nhiều lợi thế như Albert Diệp, đến bây giờ anh mới chịu tìm hiểu điều này không phải là quá muộn rồi sao. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trần Viện vẫn cảm thấy có lỗi với Lý Gia Thành, để bù đắp lại lỗi lầm của mình, Trần Viện quyết định phải xuất hết vốn gốc của mình ra, lần này nhất quyết phải để Lý Gia Thành tu luyện thành công bí pháp theo đuổi nữ chính.

“Ừm…Thật ra điều này cũng rất mơ hồ, không thể định nghĩa được. Đa số phụ nữ đều nói là thích mẫu đàn ông tốt. Nhưng tốt là tốt như thế nào mới được chứ? Điều này phải phụ thuộc vào khẩu vị của từng người nha. Anh trước tiên phải xem đối tượng của mình là ai mới xác định được sở thích của cô ta.” Trần Viện giống như bị Lý Gia Thành bấm trúng công tắc nói, liên tục tung ra những lý luận cao thâm.

Trầm Viện ngẫm nghĩ một hồi, đang tìm từ ngữ để đúc kết lại tính cách của Albert Diệp. Đây chính là mẫu người tiêu biểu mà Lâm An An thích: “Nói thế nào nhỉ, phụ nữ bây giờ rất kỳ lạ, không thích người tốt, chỉ thích trai hư thôi. Càng hư hỏng càng thích. Hơn nữa còn phải là người bá đạo, có dục vọng độc chiếm mạnh mẽ. Ừm… phải có một chút ích kỷ, một chút nhỏ mọn, một chút độc ác.” Quả thật hình tượng của Albert Diệp trong lòng Trần Viện vô cùng nát bét, chỉ có thể tổng kết được bấy nhiêu đó, à mà còn một điểm nữa: “Nhất định phải là người chung tình, nếu đã thực sự yêu một người thì sẽ một mực chung thủy với người đó.” Đây chính là điểm sáng duy nhất trong tính cách của Albert Diệp.

Lý Gia Thành càng nghe càng si ngốc, chỉ có kẻ điên mới đi thích mẫu người biến thái như vậy, lời của Trần Viện thật sự khiến người khác nghi hoặc: “Khoan đã, đây thật sự là mẫu người mà em thích?”

Trần Viện Nhìn Lý Gia Thành, sau đó lắc lắc đầu: “Không phải, tôi đâu có điên.”

“Nhưng em vừa nói….”

“Đây là mẫu người Lâm An An thích, đâu phải tôi.”

Lý Gia Thành nghe đến đây, khóe miệng bắt đầu giật giật. Tại sao lúc nào Trần Viện cũng treo Lâm An An bên miệng, thật sự là biết cách phá hỏng bầu không khí. Lý Gia Thành quyết định không động đến chuyện này nữa, thời gian còn dài, anh sẽ tự mình tìm hiểu. Thế nhưng người bên cạnh thì không nghĩ vậy, càng nói càng hăng.

“Được rồi, hôm nay tôi sẽ dốc hết tâm huyết, chỉ anh sát chiêu để cưa đổ nữ chính.” Trần Viện đắn đo một hồi, quyết định nói ra bí mật của Lâm An An: “Ừm… nói khó không khó, dễ không dễ, chỉ cần anh kéo được Lâm An An lên giường, tiến hành cọ xát trao đổi tình cảm nhiều lần là ok. Chẳng phải trong tiểu thuyết thuyết đã nói ‘nếu không chiếm được trái tim em, tôi sẽ chiếm đoạt cơ thể của em’ sao, yên tâm đi, chỉ cần hai người ở bên cạnh nhau, tình cảm có thể từ từ bồi đắp. Việc này đối với người chưa có kinh nghiệm như anh thì hơi khó, trước hết anh nên tự bổ túc về phương diện đó đó, tôi không nói anh cũng tự hiểu mà, hí hí. Mấy lời thoại dạng như ‘cứ kêu đi, có kêu đến khan cổ cũng không ai đến cứu em đâu’, ‘cơ thể em vĩnh viễn thành thật hơn cái miệng của em’ gì gì đó là không thể thiếu, phải thể hiện sự bá đạo, độc tôn của mình. Một khi người đàn ông đã ở vị trí tối cao, sự bá đạo của họ sẽ không khiến phụ nữ chán ghét, ngược lại càng thêm hấp dẫn họ, Lâm An An không sớm thì muộn cũng mê mệt anh, hơn nữa….”

“Trần Viện!” Lý Gia Thành càng nghe càng thấy không được, trên trán cũng nổi đầy gân xanh, gằn giọng ngăn Trần Viện lại.

Những thứ Trần Viện vừa nói chính là lời thoại hàng thật giá thật của Albert Diệp cùng Lâm An An khi hai người tiến hành hoạt động trao đổi tình cảm trên giường. Cô tin chắc nếu Lý Gia Thành làm giống như vậy, thu phục Lâm An An sẽ là chuyện trong lòng bàn tay. Trần Viện đang hăng say chia sẻ kinh nghiệm của mình với Lý Gia Thành, đột nhiên bị anh lớn tiếng quát, cô giật mình ngậm miệng lại, phát hiện ra không khí xung quanh có gì đó không đúng. Nhìn thấy gương mặt như trứng thối của Lý Gia Thành, cô cũng không biết nguyên nhân vì đâu, chẳng phải mới vừa rồi còn rất vui vẻ sao?

“Em học mấy thứ đó ở đâu?”

“A…ở…trong tiểu thuyết.” Trần Viện có chút căng thẳng, hình như những lời vừa rồi của cô hơi đi quá giới hạn thì phải.

“Chẳng phải tôi đã nói em không nên đọc mấy thứ linh tinh đó nữa sao?” Nhiệt độ xung quanh Lý Gia Thành càng ngày càng thấp.

Trần Viện chột dạ, đưa tay lên sờ sờ mũi: “Hết…hết đọc lâu rồi. Anh làm gì hung dữ vậy.”

Câu nói của Trần Viện đã kéo lại sự trấn tĩnh của Lý Gia Thành. Có lẽ vừa rồi anh hơi lớn tiếng với cô, không biết có làm cô ấy giận không. Lúc nãy anh có chút mất bình tĩnh, chỉ tại Trần Viện nói ra những thứ không phù hợp với độ tuổi của mình, cô ấy vẫn chưa đủ mười tám tuổi mà. Quả nhiên mấy cái tiểu thuyết linh tinh kia không phải là thứ tốt đẹp gì.

“Em vẫn còn nhỏ, không nên đọc mấy thứ đó.” Lý Gia Thành hạ giọng nói, giống như đang dỗ ngọt trẻ em.

Trần Viện thấy Lý Gia Thành đã bình thường trở lại, cũng không nói nhiều, chỉ liếc anh một cái, nhìn anh ta hôm nay cứ như bị động kinh vậy, chắc là do vẫn còn chịu kích thích từ việc hôm qua. Cô cũng rất thông cảm với anh, yêu đơn phương không phải là chuyện dễ dàng gì a.

Hành động của cô trong mắt Lý Gia Thành chính là đang giận dỗi, trong lòng anh thầm cuống quýt không biết làm sao, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện trấn định như không có việc gì. Một lúc sau, Trần Viện mới nhích lại vỗ vỗ vai Lý Gia Thành: “Thôi không nói chuyện này nữa, sau này tôi sẽ cố gắng giúp anh.”

Lý Gia Thành không để ý đến lời nói của Trần Viện, thấy cô không giống như đang giận dỗi thì trong lòng thầm thở phào một hơi, xem ra anh vẫn chưa bị trừ điểm.

“Được rồi, anh còn làm việc không?” Trần Viện không hề hay biết tranh đấu trong nội tâm Lý Gia Thành, lơ đãng hỏi anh.

“Còn chứ, đến chiều mới xong.” Lý Gia Thành dứt khoát đáp, kế hoạch chung sống hòa hợp của anh vẫn đang tiến hành, đâu thể bỏ ngang được.

“Em tiếp tục học đi.” Anh tích cực nhắc nhở Trần Viện.

Trần Viện không chịu hợp tác, lắc đầu nguầy nguậy: “Không học đâu, buồn ngủ quá, đêm qua không ngủ được gì hết.”

“Chẳng phải em nói đêm qua ngủ sớm nên không nghe thấy điện thoại của tôi sao?” Lý Gia Thành nhanh chóng bắt được sơ hở trong lời nói của Trần Viện.

“Chẳng phải là vì sợ anh truy hỏi chuyện ăn tối với Albert Diệp nên mới nói dối sao.”

Trần Viện không chút để tâm trả lời, sau đó đưa tay lên che miệng ngáp dài một cái.

“Có muốn vào phòng nghỉ của tôi nằm một lát không?” Lý Gia Thành cũng đau lòng Trần Viện, không muốn ép cô tiếp tục học nữa.

“Không sao đâu, chợp mắt ở đây một lát là được, chút nữa thức dậy học tiếp.”

“Vậy…có muốn gối lên chân tôi không?” Lý Gia Thành chân thành đề nghị.

Trần Viện bị câu nói của anh chọc cho trừng to mắt, không hiểu nổi hôm nay Lý Gia Thành ăn trúng cái gì nữa.

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Trần Viện, anh tốt bụng lên tiếng giải thích: “Lúc nãy tôi gối lên chân em ngủ.”

“Cho nên.” Trần Viện lên tiếng.

“Bây giờ để em ngủ trên chân tôi, có qua có lại.”

Trần Viện suýt nữa bị cái lý luận có qua có lại của Lý Gia Thành làm cho sặc nước miếng, cô không nể mặt thẳng thừng từ chối: “Không cần, của anh cứng muốn chết, không thoải mái chút nào.”

Lý Gia Thành bị câu nói của Trần Viện kích thích máu xông tới não, anh tuyệt đối không thừa nhận mình đã suy nghĩ câu nói của Trần Viện theo chiều hướng khác. Anh có chút thất vọng khi Trần Viện không chấp nhận lời đề nghị thiện chí của mình, nhưng cũng không để ý nhiều lắm, dù sao thời gian vẫn còn dài.

Trần Viện lật người lên sô pha nhắm mắt lại ngủ, sau đó dường như nhớ ra điều gì, cô bật người ngồi dậy, hậm hực nhìn về phía Lý Gia Thành: “Cấm anh không được khoác áo lên người tôi nữa đó.” Nhận được cái gật đầu đồng ý của anh, lúc này cô mới an tâm chợp mắt.

Không lâu sau, Trần Viện đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Lý Gia Thành ngồi trên bàn làm việc, nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu khó nắm bắt. Trần Viện không hề có sự phòng bị đối với anh, có thể an tâm ngủ ngon lành trước mặt anh, chứng tỏ cô ấy rất tin tưởng anh không phải sao. Anh cũng không phải là không có hy vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play