Ngày ghi hình phát sóng trực tiếp đầu tiên tiên của ‘Tài năng âm nhạc’ cuối cùng đã đến. Trần Viện ngồi phía sau hậu trường sân khấu, căng thẳng đến mức đứng ngồi không yên.
“Các cậu nói xem, Trần Viện đi qua đi lại được bao nhiêu vòng rồi.” Triệt rất không phúc hậu cười nói.
“Hai ba chục vòng gì đó, mình cũng không đếm nổi.” Luân rất nghiêm túc trả lời.
“Người thi là chúng ta, cậu ấy căng thẳng làm cái gì. Người không biết còn tưởng phần thi sắp tới là của cậu ấy.” Thức thắc mắt hỏi.
Minh Vũ rất có phong thái của một đội trưởng, liền trấn an mọi người: “Các cậu đừng nhìn cậu ấy nữa, nhìn một hồi chóng mặt lên hát không được đâu.”
Bốn chàng nam nhi còn lại rất nghe lời, đồng loạt xoay mặt đi hướng khác.
Huỳnh Tấn Phát thấy cảnh này thì phì cười, đi đến trấn an Trần Viện, kéo cô ngồi xuống.
Có người đến thông báo còn một tiết mục nữa là đến phần thi của Nam Nhi, bọn họ lục tục kéo nhau ra đứng sau cánh gà.
Tiết mục đang biểu diễn ngoài sân khấu là của một nhóm nhạc nhạc hip hop, họ trình diễn lại một bài nhạc dance quen thuộc của một nhóm nhạc đình đám hiện tại. Giọng hát họ không quá xuất sắc, tuy nhiên vũ đạo lại rất đẹp mắt, tạo hiệu ứng thị giác rất tốt, đặc biệt là các khán giả trẻ tuổi chắc chắn sẽ rất thích phần thi này. Kết quả của ‘Tài năng âm nhạc’ được xác định bằng số lượng tin nhắn bình chọn của khán giả, cho nên tạo ấn tượng tốt với khán giả đôi khi còn quan trọng hơn cả với ban giám khảo.
Tiết mục kết thúc, ban giám khảo đưa ra nhận xét về ưu và khuyết điểm của phần trình diễn này. Sau đó chính là phần thi của Nam Nhi. Trần Viện rất hồi hộp, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả hai tay.
“Phần thi tiếp theo sẽ là của những chàng trai trẻ đến từ nhóm nhạc Nam Nhi. Vâng, xin mời những chàng nam nhi bước ra sân khấu.” Âm thanh của MC vang lên, bọn Minh Vũ hít một hơi thật sâu, nối đuôi nhau bước ra khỏi cánh gà.
Năm chàng thanh niên trẻ trung tuấn tú, diện âu phục phẳng phiu, tóc đen tạo kiểu undercut được chải chuốt tỉ mỉ. Dưới sự kiên trì của những cậu nhỏ đáng thương, Huỳnh Tấn Phát mủi lòng, chuẩn cho mỗi người được giữ lại một chiếc bông tai. Đương nhiên kiểu dáng rườm rà nổi loạn như trước kia ngay tức khắc bị loại, thay vào đó là một viên kim cương đen huyền bí.
Năm người từ phía trong sân khấu vừa bước ra liền thu hút được sự chú ý của khán giả. Sau hàng loạt sự xuất hiện của những chàng trai nổi loạn và những cô gái hoặc ngây thơ hoặc quyến rũ của các phần thi trước, Nam Nhi bước ra như một làn gió mới, trong lành mà ấm áp. Bọn họ là những chàng trai anh tuấn, lịch thiệp mà không kém phần trẻ trung. Những cử chỉ giơ tay nhấc chân đều khiến người ta liên tưởng đến đây chính là những đứa trẻ được gia đình giáo dưỡng tốt. Ngay lập tức trong mắt các cô gái ngồi bên dưới đều xuất hiện tim hồng.
Khán phòng im lặng, đột nhiên xuất hiện âm thanh hô to: “Nam Nhi! Nam Nhi! Nam Nhi!” Một đoàn cổ động viên giơ cao băng rôn và hình ảnh lên, kích động khi thấy năm chàng trai bước ra.
Trần Viện đứng bên trong cánh gà, rướn nhìn ra ngoài, sau đó phì cười. Đó không phải là các thành viên trong lớp cô sao? Nhìn cái người buộc băng đỏ lên đầu, tay cầm loa dẫn đầu hô lớn tên nhóm, không phải Lý Nhã Hân thì là ai vào đây nữa.
“Ai chà! Nhìn năm chàng trai trẻ này, tôi thật sự cảm thấy mình già rồi.” MC hài hước nói, đổi lại một tràng cười của khán giả bên dưới.
“Được rồi, các chàng trai trẻ, giới thiệu đôi chút về các cậu và tiết mục các cậu sẽ đem đến cho khán giả bên dưới.”
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ biểu diễn trước đám đông, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ được đứng trên một sân khấu lớn như thế này, những chàng nam nhi có chút căng thẳng, nhưng nhiều hơn hết vẫn là hưng phấn.
Minh Vũ là nhóm trưởng, đại diện phát biểu: “Kính chào ban giám khảo cùng toàn thể khán giả đang ở trường quay cũng như những khán giả đang xem truyền hình, nhóm nhạc chúng tôi tên là Nam Nhi, đến với phần dự thi hôm nay, chúng tôi sẽ biểu diễn một bài hát tự sáng tác, có tên là ‘Nam nhi’.”
“Nam Nhi sẽ biểu diễn ‘Nam nhi’. Nào các bạn bây giờ chúng ta cùng nhau theo dõi những chàng trai này sẽ nam nhi đến mức nào nhé.” MC hài hước nói, sau đó bước vào bên trong sân khấu.
Nhóm Nam Nhi lần lược trở về vị trí của mình bên cạnh nhạc cụ. Tiếng ghi-ta của Minh Vũ mở đầu vang lên một khúc nhạc dạo. Năm chàng trai trẻ có niềm đam mê cháy bỏng với âm nhạc bắt đầu chìm đắm vào trong những giai điệu tuyệt vời mà bọn họ tạo ra. Tiết tấu bài hát dần trở nên sôi động và gấp rút, khán giả bên dưới nhanh chóng bị cuốn hút, cơ thể họ cũng bất giác lắc lư theo âm nhạc.
“………………
Tôi muốn đập bỏ hết lớp gông xiềng mang tên số phận.
Tôi muốn hóa thành một con diều đứt dây để bay đến muôn nơi.
Tôi muốn nói với gió, với mây, với trời cao, với biển rộng, tôi hoàn toàn là chính tôi.
Hey! Đừng chần chờ, hãy bước lên con đường mà ta đã chọn, bởi chúng ta là nam nhi!
Hey! Đừng ngại ngần, hãy thách thức với số phận, bởi chúng ta là nam nhi……..”
Giọng hát mạnh mẽ đầy nội lực của các chàng trai, như một lời tuyên bố hùng hồn trước công chúng, họ là những nam nhi chân chính, họ không muốn chấp nhận số phận, họ sẵn sàng đối đầu với thách thức và vượt qua nó, để có thể tự mình vững bước trên con đường mà mình đã chọn. Bài hát kết thúc, khán giả trong khán phòng đồng loạt đứng lên vỗ tay nhiệt liệt, họ hô to tên của những chàng trai này.
Nam Nhi đứng trên sân khấu, khán phòng trở nên vô cùng náo nhiệt với tiếng vỗ tay và âm thanh của mọi người, nhưng bọn họ không nghe thấy gì cả. Những chàng trai lúc này đây đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc mà trước giờ họ chưa từng trãi nghiệm, đó chính là niềm hạnh phúc khi có được sự công nhận từ người khác.
Phần biểu diễn của Nam Nhi đạt được nhận xét tích cực từ ban giám khảo, thậm chí có một giám khảo còn nói rằng: “Tôi không cần phải nhận xét gì nữa, bởi vì các khán giả bên dưới đã nhận xét thay tôi rồi.” Đáp trả chính là một tràng pháo tay vang dội của mọi người chung quanh.
Bước xuống sân khấu, các chàng trai trẻ cởi bỏ dáng vẻ lịch thiệp và nho nhã, nhào đến ôm lấy Trần Viện, tạo thành một đoàn hỗn loạn. Huỳnh Tấn Phát cũng bị bọn họ kéo vào làm cái nhân. Bọn họ giờ đây đã hiểu được lựa chọn trước đây của mình là sáng suốt như thế nào, cô gái nhỏ này chính là người mang lại kỳ tích cho bọn họ, giúp họ thay đổi số phận.
Trần Viện cũng bị phản ứng kịch liệt của khán giả làm cho ngất ngây, cô vui mừng vì thành công của bọn Minh Vũ. Thời gian qua ở bên cạnh, cô đã không còn coi bọn họ như những đồng sự, những người cộng tác bình thường, mà xem họ như những người bạn chân chính. Thấy bạn tốt của mình thành công, ai mà không vui mừng cho được, tuy nhiên, cô vẫn cố gắng duy trì sự tĩnh táo, lên tiếng trấn an mọi người: “Được rồi mấy chàng trai, hôm nay các cậu thể hiện rất tốt, tuy nhiên đây chỉ mới là vòng đầu tiên, con đường phía trước còn rất dài, không được để thắng lợi trước mắt làm mờ mắt, phải cố gắng hơn nữa, được chứ!” Trong lúc vô thức, Trần Viện toát ra một khí chất trầm ổn của một nữ cường nhân mà cô ngày đêm ao ước và tập luyện trước gương.
Các chàng trai trẻ đang kích động, nghe xong những lời này cũng trở nên bình tĩnh lại, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Được!”
Qua đêm hôm đó, cái tên Nam Nhi chính thức được mọi người biết đến, thậm chí fan nhóm cũng đã thành lập có tên là Windy, chủ yếu là những nhóm người hâm mộ trên mạng xã hội tụ thành, bọn họ lấy tên này, bởi vì trong mắt họ Nam Nhi chính là những làn gió trong lành và ấm áp. Trần Viện bắt đầu suy nghĩ về việc lập một trang web fanpage cho Nam Nhi. Chuyện này nên thảo luận kỹ với Huỳnh Tấn Phát một chút.
Tập đầu tiên của ‘Tài năng âm nhạc’ phát sóng, ba Trần cũng theo dõi, sau đó khen Trần Viện rất có mắt nhìn người. Nam Nhi quả thật là một hòn ngọc quý, nếu khai thác tốt sẽ mang lại những lợi ích bất ngờ. Đối với hiệu quả lần này, Trần Viện cũng cảm thấy vui mừng vô cùng. Những người trong công ty hay đá xoáy ba Trần chỉ biết Trần Viện đang học đòi bồi dưỡng một nhóm nhạc, nếu biết được nhóm nhạc này sắp trở thành ngôi sao hàng đầu giới giải trí này, thì bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ, hẳn là rất phong phú đi? Trần Viện thật trông đợi.
Cuộc thi ‘Tài năng âm nhạc’ chỉ còn lại hai tháng, vì vậy, Huỳnh Tấn Phát tạm thời đóng băng chương trình học văn hóa của Nam Nhi, chủ yếu tập trung vào việc luyện tập cho phần thi của họ. Sau khi Trần Viện bàn với anh về chuyện fanpage, Huỳnh Tấn Phát không đồng ý. Anh nói hiện tại Nam Nhi danh tiếng chưa đủ lớn, nếu làm khoa trương quá sẽ phản tác dụng, khéo quá hóa vụng, hiện tại cứ để các fan nhóm trên mạng xã hội hoạt động tự do đi, khi nào Nam Nhi chính thức ký hợp đồng với công ty giải trí Ban Mai, lúc đó lập cũng chưa muộn.
Trần Viện thấy anh nói cũng hợp lý, nên liền đồng ý. Ngay sau đó cô liền tạo một tài khoản ảo trên mạng xã hội, tham gia vào một fan nhóm có số lượng đông nhất của Nam Nhi. Cuộc thi đã phát sóng được ba tập, số lượng fan của Nam Nhi cũng theo đó tăng lên. Trần Viện hiện đang ở chỗ bọn Minh Vũ, cô quan sát xung quanh, thấy bọn họ đều đang tập, liền nhanh tay, thuần thục tạo một đề tài.
[Em là chú chim non] “Trong Nam Nhi ta đây thích nhất Luân, rất có tố chất tiểu thụ trong truyền thuyết. Các nàng thích ai? Nhanh cho ý kiến! nhanh cho ý kiến!”
Trần Viện biết trong nhóm fan hâm mộ, luôn có một bộ phận không nhỏ bị hủ hóa, đề tài này chắc chắn sẽ thu được nhiều sự chú ý. Quả nhiên như vậy, đúng ba phút sau liền liên tục nhận được phản hồi.
[Đánh chết cũng không khai] “Lời của chủ thớt cũng là lời của ta, ngây ngô đơn thuần thụ nha, quyến rủ chết người ~”
[Vì em là con gái] “Mình thích Minh Vũ hơn, đẹp trai, cao lớn, chơi ghi-ta cực đỉnh luôn. Ôi cha mẹ ơi, con biết yêu rồi.”
[Đại hiệp] “Thích Triệt nha, Triệt cực ngầu, a Triệt Triệt Triệt Triệt Triệt Triệt Triệt…..(lặp lại vô cùng vô tận lần)”
[Em thề em không phải hủ] “Thích hết, thích hết, đề nghị 5P, 1 thụ, 4 công đê….”
[Hiệp khách vô tình] “Một like cho lầu trên.”
[Người qua đường] “1000 like cho chủ thớt.”
…………………….
Trần Viện bụm miệng cười hi ha, máy tính thì liên tục vang lên âm thanh thông báo có người bình luận và bình chọn cho đề tài của cô.
“Làm gì mà thông báo liên tục vậy.” Năm chàng nam nhi vừa tập xong trở vào phòng khách, Luân thấy máy tính Trần Viện liên tục nhắc nhở, liền thò đầu vào nhìn màn hình hỏi.
Trần Viện giật mình, đẩy máy tính ra xa: “Không, nào có làm gì đâu.”
Triệt tiến lên phía trước, giành lấy máy tính: “Là fan nhóm của tụi mình sao. A, có người nói thích mình nè, còn khen mình cực ngầu nữa.”
Mấy nam nhi còn lại nghe mùi ngon, liền bu đến: “Đâu đâu, a, có người nói mình quyến rủ chết người nè, ha ha, ơ mà tiểu thụ là gì vậy?”
Năm chàng trai ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu: “Không biết nữa.”
Trần Viện cười giảo hoạt, xem ra năm chàng nam nhi của cô còn rất trong sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT