Phùng Tông Anh mang theo Lê Tử Hà đi đến Long Hoàn cung. Thứ nhất bởi vì đúng như lời của Lê Tử Hà, sau khi tỉnh lại Vân Tấn Ngôn tinh thần bất ổn, ngày nào cũng có một hai canh giờ vô cùng đau đớn. Ông đã bắt mạch, nhưng không tìm ra thứ bệnh gì. Thứ hai bởi vì Lê Tử Hà nhiều lần gặp nạn vì nét chữ của mình, ông thông báo một chút thì tốt hơn. Vừa mới vào Long Hoàn cung đã nghe thấy tiếng cười to của Vân Tấn Ngôn và tiếng cười duyên của Diêu phi, Phùng Tông Anh cau mày, Ngụy công công xướng tên xong liền dẫn Lê Tử Hà vào trong.

"Y đồng Lê Tử Hà tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Tham kiến Diêu phi nương nương, Nghiên phi nương nương, nương nương vạn an."

Vân Tấn Ngôn ngồi trên chiếc ghế dài vàng óng giữa điện, hai bên trái phải chính là Diêu phi và Nghiên phi. Diêu phi ăn vận đẹp đẽ, quần áo vẫn xa hoa cao quý như mọi ngày, bụng hơi nhô ra, thân thể cũng hơi mập lên, lộ vẻ phúc hậu hơn lúc trước. Nghiên phi thùy mị cũng không kém, đeo trang sức đơn giản, hoa văn tự nhiên, thân thể hiển nhiên yếu ớt hơn Diêu phi rất nhiều, cứ như chỉ vừa chạm nhẹ cũng có thể vỡ, vừa đẩy liền đổ, hàng mày còn lộ vẻ u buồn.

Lê Tử Hà vừa mới tiếp chỉ đứng dậy, đã thấy nàng cười nhạt với mình.

"Nên bắt mạch rồi." Phùng Tông Anh vừa thấy hai sủng phi tề tựu thì sa sầm mặt, cầm lấy hòm thuốc trên vai Lê Tử Hà, dằn mạnh lên bàn.

Diêu phi cầm khăn che miệng cười, khẽ nói: "Phùng gia gia càng ngày càng dễ nổi cáu, Bổn cung trở về là được."

Nói xong nở nụ cười tươi sáng nói với Vân Tấn Ngôn: "Diêu nhi về trước. Hoàng thượng đừng quên đêm nay đến Đào Yểu điện của thiếp đó." Dứt lời đứng dậy quỳ gối thi lễ với Vân Tấn Ngôn, thuận đường hài lòng liếc nhìn Nghiên phi, trâm vàng trên đầu vang tiếng leng keng, khoan thai bước đi.

"Đợi chút." Phùng Tông Anh đột nhiên lên tiếng, gọi Diêu phi đã bước một chân ra ngoài cửa.

Diêu phi cũng không quay đầu lại, nhưng cả người lại run lên, liền dừng bước, Duyệt nhi ở bên cạnh lại quay đầu tò mò nhìn Phùng Tông Anh.

"Chữ của Lê Tử Hà là ta dạy, về sau chớ tìm hắn gây phiền toái." Giọng nói già nua của Phùng Tông Anh mang vẻ mờ ám hiếm hoi, nói về phía bóng lưng cứng đờ.

Diêu phi không nhúc nhích, cũng không trả lời, một hồi lâu bước cái chân còn lại ra cửa, theo tiếng leng keng dần dần đi xa.

"Nghiên nhi cũng xin được cáo lui trước." Nghiên phi thức thời hành lễ rời đi.

Sắc mặt Phùng Tông Anh lúc này mới tốt hơn một chút, kêu: "Tử Hà, ngươi bắt mạch cho hoàng thượng, xem có cách gì giải độc hoa Túc Dung không."

Lê Tử Hà gật đầu tiến lên, đang định quỳ xuống, cổ tay Vân Tấn Ngôn đã duỗi đến trước mắt, lên tiếng: "Thưởng ngồi."

Lê Tử Hà cũng không ngẩng đầu, đưa tay bắt mạch, tâm tư đã sớm bay xa. Lúc đầu dùng hoa Túc Dung vốn muốn Vân Tấn Ngôn ít nhất cũng phải chịu nỗi khổ giày vò thể xác mấy tháng, chưa từng nghĩ tới phải giải độc ngay cho hắn. Nhưng vừa vặn Thẩm Mặc cho mình một túi cánh hoa Túc Dung phơi khô, nếu giải độc vào lúc này…..

"Hoàng thượng trúng độc không nặng, lúc vào cung sư phụ có mang theo chút dược liệu, có thể giải độc cho hoàng thượng." Lê Tử Hà bỏ tay khỏi mạch Vân Tấn Ngôn, trầm giọng nói.

"Giải độc thế nào?" Vân Tấn Ngôn nhướng mày, trước khi Phùng Tông Anh lên tiếng đã hỏi chuyện.

Lê Tử Hà lấy đồ Thẩm Mặc giao cho nàng ra, còn chưa mở đã có thể ngửi thấy mùi hoa Túc Dung thoang thoảng, chậm rãi nói: "Chỉ cần ngâm thuốc này một canh giờ, tiếp đó châm cứu, khai thông độc tố trong cơ thể, hai ba ngày như vậy là khỏi hẳn."

"Đơn giản như vậy?" Phùng Tông Anh có chút nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào túi thuốc nhỏ trong tay Lê Tử Hà.

"Người đâu, chuẩn bị nước tắm." Không chờ Lê Tử Hà trả lời, Vân Tấn Ngôn đã sai bảo.

"Đại nhân." Lê Tử Hà khom lưng, hai tay dâng cánh hoa Túc Dung cho Phùng Tông Anh.

Phùng Tông Anh nhận lấy, mở ra xem, cánh hoa đỏ tươi đã được phơi khô, màu đỏ sậm, dài nhỏ, mùi thơm thoang thoảng tỏa ra khắp nơi, cũng không có gì khác thường, vuốt cằm nói: "Vậy lập tức giải độc được rồi."

"Lê y đồng giải độc cho trẫm."

Vân Tấn Ngôn đột nhiên lên tiếng, giọng điệu chân thành, khiến Lê Tử Hà đang định lấy châm từ hòm thuốc ra sắp xếp bỗng dừng lại, quay đầu đúng lúc nhìn thẳng vào hai mắt Vân Tấn Ngôn. Vẫn đen bóng như ngày nào, lung linh mờ ảo như viên đá màu đen, nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.

Ngày trước, nàng vẫn luôn cảm thấy ánh mắt Vân Tấn Ngôn nhìn mình rất chân thành, bao hàm tình yêu không chứa một tia tạp chất. Nhưng hôm nay, từ khi trọng sinh tới nay lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn, đột nhiên phát hiện, cặp mắt kia rõ ràng tĩnh mịch khó lường, đen tối khó phân biệt.

Ái dục làm mờ mắt người. Kẻ bị tình yêu che mờ mắt, vẫn luôn là mình.

Bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt sau đó Lê Tử Hà đã rũ mắt xuống, lại nhìn Phùng Tông Anh, để cho một y đồng như nàng châm cứu giải độc cho hoàng thượng sao?

Phùng Tông Anh cũng khó hiểu liếc nhìn Vân Tấn Ngôn, ngay sau đó hỏi Lê Tử Hà: "Ngươi biết châm cứu không?"

Lê Tử Hà ngẩn người, gật đầu đáp: "Có ạ."

"Vậy còn không tạ ơn?" Nếu Vân Tấn Ngôn mở miệng, hắn còn không sợ chết, mình lo lắng cái gì? Đây cũng là một cơ hội cho Lê Tử Hà. Nếu có thể thuận lợi giải độc, về sau cuộc sống trong cung sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Tạ ân điển hoàng thượng!"

Lê Tử Hà quỳ xuống nhìn lướt qua những kim châm nằm tĩnh lặng trong hòm thuốc phía trước. Châm dài phản chiếu ánh sáng tạo thành ánh bạc chói lòa. Nàng đã từng học châm cứu, nhưng chưa từng thực nghiệm. Có điều, nếu đã đưa tới cửa, sao phải cự tuyệt?

Phùng Tông Anh bị Vân Tấn Ngôn điều đi, trước khi đi nhìn Lê Tử Hà bằng ánh mắt khích lệ.

Một mình Lê Tử Hà ở ngoài cung trợn mắt đứng nhìn một canh giờ mới được gọi vào lần nữa.

Long Hoàn cung, vào cửa chính là sảnh, phía bên phải là một thư phòng nhỏ, còn lại bên trái là giường nhỏ, vào phòng trong hướng bên phải cung có hồ nước dùng để tắm rửa. Lê Tử Hà bước từ từ về phía trước, hơi nước dày đặc như trong sương mù, chỉ thấy một bóng dáng màu vàng mơ hồ.

Lê Tử Hà dừng lại, mơ hồ nhìn thấy có cung nữ mặc quần áo cho Vân Tấn Ngôn, mở miệng nói: "Hoàng thượng cởi áo xong, nằm lên long sàng là có thể dùng châm."

Nghe vậy, Vân Tấn Ngôn dứt khoát cho hai cung nữ lui ra, trong Long Hoàn cung rộng lớn, thoáng chốc chỉ còn hai người Lê Tử Hà và hắn.

Lê Tử Hà nhìn hắn bước từng bước đến qua màn sương mù, như thể tách từng tầng mây, từ từ đi tới trước mắt mình, mang trên mặt ý cười ôn hòa. Chỉ ở trong nháy mắt kia, Lê Tử Hà đột nhiên cảnh giác, người này luôn khoác lên mình vẻ ngoài dịu dàng, sau khi lột bỏ sự dịu dàng đó, chỉ còn lại sự dơ bẩn, tắm không sạch lột không hết. Bởi vì ngoài lớp vỏ kia, từ trong ra ngoài đều là đen tối, bao gồm cả trái tim đó.

"Hoàng thượng xin nằm xuống." Không có cung nữ ở đây, Lê Tử Hà đành phải đến bên giường trải đệm, để Vân Tấn Ngôn nằm xuống cho nàng châm kim.

"Thẩm Ngân Ngân là sư muội ngươi?" Vân Tấn Ngôn chậm rãi đi tới bên giường, đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Lê Tử Hà thoáng giật mình, đáp: "Vâng."

"Một người hạ độc, một người giải độc, thật thú vị." Vân Tấn Ngôn nhìn chằm chằm vào Lê Tử Hà, cười nói.

Lê Tử Hà vội quỳ xuống, lên tiếng giải thích: "Độc kia chắc chắn không phải do sư muội, nếu không làm sao có thể để người ta lục soát từ trên người nàng dễ dàng như vậy? Sư muội rất ít xuống núi, không có người quen, lại càng không có người nguyện ý mạo hiểm ‘cứu’ nàng."

"Hả? Nghe nói lúc nàng ở Phúc Tú cung, vô cùng thân thiết với con trai của Trịnh thừa tướng." Vân Tấn Ngôn vừa nói, cởi áo đơn trên người xuống, nằm trên giường, ý bảo Lê Tử Hà châm kim.

Lê Tử Hà thầm giật mình, quả nhiên hắn biết.

Thân thể Vân Tấn Ngôn vừa mới tắm rửa, vẫn còn nước đọng. Trong Long Hoàn cung, ban ngày vẫn thắp đèn dầu sáng rỡ, phản xạ sắc màu biến ảo, chuyển động theo hơi thở lên xuống của Vân Tấn Ngôn. Lê Tử Hà lấy châm ra, ánh mắt rét lạnh, châm còn chưa rút ra, đã nghe Vân Tấn Ngôn nói: "Lần trước người cho trẫm một bạt tai, là ngươi sao."

Động tác trong tay Lê Tử Hà sững lại, suy nghĩ trong đầu cũng ngừng lại, lập tức quỳ xuống, nói: "Xin Hoàng thượng giáng tội!"

Vân Tấn Ngôn không nói, nhắm hai mắt như sắp sửa thiếp đi, lại tựa như lâm vào trầm tư. Lê Tử Hà cúi đầu, chỉ nghe tiếng tim mình đập. Vậy mà hắn lại nhớ rõ, lúc ấy thần trí hắn mơ hồ, mình lại vẩy một nắm loài hoa Túc Dung vào lư hương, ỷ vào như thế, mình mới dám đánh hắn một bạt tai.

"Đứng lên đi, nhờ có một bạt tai của Lê y đồng, trẫm mới tỉnh táo lại, ha ha." Vân Tấn Ngôn nhỏ giọng cười, trong tiếng cười pha lẫn cảm xúc, Lê Tử Hà không hiểu, không muốn hiểu cũng không nguyện hiểu.

Đứng dậy mở bó châm ra đặt bên giường, Lê Tử Hà cầm khăn lụa, lau khô nước đọng trên lưng Vân Tấn Ngôn, một tay lau lưng Vân Tấn Ngôn, áp huyệt dò vị, xúc cảm quen thuộc, không khí xa lạ, Lê Tử Hà híp híp mắt, theo huyệt vị, ngón tay đâm kim xuống.

Đang lúc này, Vân Tấn Ngôn đột nhiên lật người bắt lấy tay nàng, trong mắt có vẻ mê loạn, khi nhìn thấy biểu tình ngờ vực trên mặt Lê Tử Hà thì tỉnh táo lại, khẽ cười nói: "Tay Lê y đồng quá lạnh rồi."

Lê Tử Hà nhẹ nhàng tránh tay ra, lại quỳ xuống, nói: "Hoàng thượng thứ tội."

"Thôi, đừng có động một tý liền quỳ xuống, trẫm còn cho rằng ngươi là người gan dạ sáng suốt đấy."

"Lễ vua tôi không thể bỏ."

"Ngâm tay vào nước nóng một chút là được." Vân Tấn Ngôn nâng người dậy, ngồi trên giường.

Lê Tử Hà tuân lệnh ngẩng đầu, dời mắt đi, nàng đã thấy thân thể này vô số lần, thật sự không còn ngượng ngùng nữa. Nhưng nếu nhìn thêm nữa, sẽ khiến hận ý chôn giấu nơi đáy lòng vùng vẫy, mong muốn sôi trào.

Lê Tử Hà lấy một chậu nước, ngâm tay trong đó, hơi ấm theo đầu ngón tay rót vào thân thể, nhưng không cách nào ủ ấm đáy lòng.

"Loài hoa Túc Dung, sẽ khiến con người hãm sâu vào mộng cảnh?" Vân Tấn Ngôn lại nằm xuống, hỏi.

"Vâng."

"Trong mộng cảnh này, là người mà mình nhớ thương nhất? Chuyện hạnh phúc nhất? Hay là..…”

"Là hồi ức thống khổ nhất." Lê Tử Hà xoay người, trả lời như đinh đóng cột.

Vân Tấn Ngôn sững sờ, đột nhiên cười lớn, vì nằm sấp trên giường mà tiếng cười hơi trầm lắng, "Ha ha, nói thật đúng, nói thật hay! Đúng vậy, là hồi ức thống khổ nhất!"

Lê Tử Hà lại đến gần long sàng, rút ngân châm từ trong hộp ra, bình ổn tâm trạng, vừa định châm kim, Vân Tấn Ngôn lại mở miệng: "Ta tin tưởng y thuật của Thẩm Mặc."

Lê Tử Hà không rảnh mà để ý tới, tập trung tinh thần xem đúng huyệt vị liền châm xuống. Thân thể Vân Tấn Ngôn khẽ run lên, không nói thêm gì nữa, Lê Tử Hà bỏ đi tạp niệm, chỉ coi người trước mắt là tượng gỗ dùng thí nghiệm, như không thành công, nàng cũng không có tổn thất gì.

Châm xong một loạt kim, Lê Tử Hà đã ướt mồ hôi đầy đầu. Bỏ ngân châm vào trong hộp châm, nàng quỳ xuống nói: "Hồi Hoàng thượng, hôm nay châm cứu đã xong."

“Mai ngươi nhớ đến là được.” Vân Tấn Ngôn cất giọng nhàn tản, dường như sắp ngủ, trở người lấy chăn trên giường đắp lên người mình.

Lê Tử Hà tuân lệnh, ra khỏi Long Hoàn cung. Thời tiết âm u đen tối làm cho nàng cảm thấy cứ như mình đã ở đây một ngày đêm rồi. Thở ra một hơi thật dài, còn một lần nữa.

Trở lại Thái y viện, Lê Tử Hà lại vội vàng sắc thuốc cho Nghiên phi. Từ sớm tinh mơ đến bây giờ, dù là tay chân hay đầu óc, đều không ngừng nghỉ. Thấy đã gần đến trưa, tuy nói đã quy phục Nghiên phi, nhưng cũng không nên chậm trễ.

Hôm nay trong Nghiên Vụ điện, màu sắc bầu trời dường như ảm đạm hơn, càng hiu quạnh hơn thường ngày. Lê Tử Hà còn chưa vào điện đã thấy Tiểu Quất nôn nóng ngóng chờ, nhận lấy thuốc trên tay nàng nồi nói: "Lê y đồng mau mau vào đi, nương nương đang chờ y đồng đấy."

Lê Tử Hà gật đầu, vào trong phòng. Nghiên phi ngồi bên giường thấp, trên mặt ít đi vẻ dịu dàng thường ngày, nhíu mày, sắc mặt không tốt, mặt đất đầy mảnh vụn của bình và ly trà, nhất định bị nàng ta đập bể trước đó rồi.

"Lê Tử Hà tham kiến nương nương."

Lê Tử Hà khom lưng hành lễ, Nghiên phi như thể bừng tỉnh khỏi suy nghĩ miên man, ngẩng đầu nhìn Lê Tử Hà, vẻ mặt bất đắc dĩ và hung ác nham hiểm cùng đan xen, lạnh lùng nói: "Ta muốn đứa bé trong bụng Diêu phi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play